- Bảo ta hướng Long chủ cúi đầu? Hừ, đừng có nằm mơ. Trăm vạn năm trước bổn hoàng chưa từng sợ qua hắn. Hôm nay cũng sẽ không có khả năng đó.
Đừng tưởng rằng nhốt bổn hoàng ở chỗ này bách vạn năm thì bổn hoàng đối
với hết thảy những gì bên ngoài cũng không biết. Bổn hoàng chỉ sợ đệ
nhất nhân trong Long giới Long chủ đã luân hồi mấy ngàn thế rồi. Hắn vẫn cho rằng hắn là Long giới Chi chủ sao?
- Hahaha, chỉ cần cho bổn hoàng thời gian một vạn năm nữa, bổn hoàng nhất định có thể triệt
để luyện hóa nửa tòa đại trận này. Đến lúc đó trên trời dưới đất, ta sẽ
là duy ngã độc tôn.
Huyết Long Hoàng hung hăng càn quấy cười
to nói. Cái tòa Long trảo cực lớn kia đều bị lay động không ngớt theo
tiếng cười của ông ta.
Sở Huyền khẽ nhíu mày. Đối với việc
Huyết Long Hoàng có thể sống từ thời viễn cỗ đến bây giờ, y vẫn cảm thấy ngoài ý muốn. Vốn y phụng mệnh Long chủ chi mệnh tới lấy lại đồ vật
trong truyền thuyết, nhưng lại không nghĩ tới sự tình lại xuất hiện
ngoài ý muốn như thế này.
Đúng lúc này, đột nhiên một cự đỉnh to đến mấy trăm trượng từ xa bay tới, trong chớp mắt đã bay đến cách đó không xa.
Trên đại đỉnh uốn lượn mười đạo long ảnh khí thế bàng bạc. Đúng là chí
bảo truyền lưu từ thời thượng cổ. Thập Long Thiên Hoang Đỉnh. Trên đại
đỉnh có một đồng tử áo xanh đang ngồi, đại danh đỉnh đỉnh Thiên Hoang
Tán Nhân.
Thiên Hoang Tán Nhân xem ra cũng khoảng năm tuổi, hai mắt sáng trong, cặp má phinh phính vô cùng đáng yêu.
Sau khi bay đến vùng phụ cận, vốn âm trầm liếc nhìn đám người Sở Huyền, sau đó chắp tay cười quái dị nói với Huyết Long Hoàng:
- Hắc hắc, vãn bối Thiên Hoang Tán Nhân khi nhìn thấy thần uy cái thế của
Huyến Long Hoàng tiền bối thật là khiến cho vãn bối mở rộng tầm mắt.
Huyết Long Hoàng không thèm đếm xỉa đến Thiên Hoang Tán Nhân, khinh thường nói:
- Tiểu tử ngươi là ai? Sao lại quen biết với bổn hoàng?
- Huyết Long Hoàng đại nhân, vãn bối chính là người của U Trác đại nhân U Long Hoàng.
- U Trác? Hừ, chỉ bằng cái loại tạp chủng như hắn mà cũng xứng làm Long Hoàng sao? Quả thật là chê cười.
Huyết Long Hoàng khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Ách!
Thiên Hoang Tán Nhân không khỏi sắc mặt trì trệ, có chút khó coi. Nhưng y rất nhanh cười quái dị nói:
- Khặc khặc, Huyết Long Hoàng, vãn bối lần này phụng mệnh U Long Hoàng đại nhân, đến làm giao dịch với ngài.
- Sao, giao dịch gì?
Huyết Long Hoàng sững sờ.
- Vãn bối có thể giúp cho ngài dở bỏ sự trói buộc của nửa tòa Thiên
Diễn Tru Thần đại trận kia, mang lại tự do cho ngài. Còn ngài có thể
giao đồ vật kia cho chúng ta.
Thiên Hoang Tán Nhân cười nói.
Huyết Long Hoàng nao nao, lập tức cười to nói:
- Hahah, ngay cả U Long tạp chủng kia vậy mà cũng không dám tôn trọng
mệnh lệnh của Long chủ. Xem ra Long chủ hoàn toàn sa đọa rồi. Hahahaha….
Lúc này, tất cả mọi người đều không chú ý tới, một tiểu tháp màu vàng lợt đột nhiên lặng lẽ hiện ra trong biển máu.
Tiểu tháp này tất nhiên là Huyền Hạo Tháp của Phong Liệt. Phong Liệt
như thế nào cũng không nghĩ tới, Truyền Tống Trận này đã đưa hắn đến một tòa trong biển máu.
Nước trong biển máu ẩn chứa một sức mạnh ý chí cực kỳ tà ác, có thể xuyên qua Huyền Hạo Tháp ăn mòn ý chí của
hắn. Khiến cho hắn theo thời gian dần trôi qua sinh ra một loại cảm giác muốn dấn thân vào trong biển máu, trở thành một phần tử trong đó.
Cuối cùng, hắn ngồi xuống cái giường tiên âm, dựa vào sức mạnh của tiên âm để áp chế cảm xúc này, chậm rãi khống chế Huyền Hạo Tháp hiện ra
trong biển máu.
Ngay khi hắn nổi lên trên mặt nước, hắn đột
nhiên phát hiện hiện tại đang có mấy đạo nhân ảnh trên không trung cùng
với một huyết sắc long trảo cự đại trên mặt nước, khiến cho hắn khiếp sợ vô cùng.
- Sở Huyền, Chiến Thiên, Sở Hóa Long? Đám người đó
cũng đang ở đây à? Thiên Hoang Tán Nhân nữa? Còn lão quái vật tóc đỏ kia là ai vậy?
Phong Liệt đồng tử hơi co lại, tranh thủ thời
gian khống chế Huyền Hạo Tháp chìm vào trong nước biển một chút, tránh
cho các cao thủ kia chú ý. Có nhiều cao nhân ở đây như vậy, nếu một khi
bị phát hiện, thì liền tương đương với việc không ổn.
- Khặc khặc, Huyết Long Hoàng nói cực kỳ chính xác. Long chủ hôm nay
đang bị tộc người vây ở Thiên Long vực, sinh tử khó liệu, làm sao có thể hiệu lệnh quần hoàng được chứ?
Thiên Hoang Tán Nhân cười quái dị nói.
- Hừ, Thiên Hoang Tán nhân, chủ tử của ngươi U Trách uy bản thể bất tử, nhưng còn không phải là co đầu rụt cổ trốn sâu trong lòng đất không dám ra ngoài sao? Cũng chỉ có thể phóng mấy cỗ phân thân đi ra tiểu đả tiểu nháo thôi.
Chiến Thiên Ma Vương khinh thường, hừ lạnh nói.
Thiên Hoang Tán Nhân sắc mặt giận dữ, oán độc quát lạnh:
- Lớn mật! Tiểu bối có tin bổn tọa giết sạch hết thảy các ngươi không?
Y e ngại Huyết Long Hoàng là thật, nhưng đối với ba người Sở Huyền,
Chiến Thiên Ma Vương và Hóa Sở Long thì không sợ chút nào. Hơn nữa còn
có nắm chắc phần thắng đánh chết hết thảy.
Chiến Thiên Ma
Vương biến sắc, trong nội tâm có chút tức giận. Nhưng khiếp sợ cường
hoành uy áp của Thiên Hoang Tán Nhân, y cũng không dám manh động.
- Thiên Hoang Tán Nhân, vậy ngươi có tin hay không bổn hoàng ngày mai
sẽ cho U Minh Đường của các ngươi xóa tên trên đại lục không?
- A, ngươi là người phương nào?
Thiên Hoang Tán Nhân ánh mắt có chút nheo lại, kinh nghi bất định nhìn
Sở Huyền. Sở Huyền tu vi không cao, nhưng cái ngọn núi dưới chân y cực
kỳ quái dị, ẩn chứa một cỗ lực lượng cực đoan, tà ác, làm cho y vạn tuổi rồi mà cũng không khỏi sinh ra một tia kiêng kỵ.
- Hừ, ngươi không xứng để biết!
Sở Huyền ngạo nghễ phất tay áo, quay mặt đi, không hề để ý tới Thiên Hoang Tán Nhân.
Với uy phong năm đó của hắn, một chân xách giày cho mình cũng không
xứng. Giờ phút này lại dám uy hiếp chính mình. Thật đúng là hổ lạc đồng
bằng bị chó ăn hiếp, trong lòng của hắn quả thật có chút nhục nhã.
Chứng kiến sự cuồng ngạo của Sở Huyền, Thiên Hoang Tán Nhân trời sinh
tính đa nghi còn thật sự không chắc Sở Huyền sâu cạn. Hắn khẽ hừ một
tiếng, cũng không để ý tới Sở Huyền. Ngược lại cười quái dị với Huyết
Long Hoàng:
- Khặc khặc, Huyết Long Hoàng đại nhân, không biết giao dịch của vãn bối cân nhắc như thế nào rồi?
Huyết Long Hoàng con mắt ác liệu nhìn đám người Sở Huyền, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to:
- Haha, bổn hoàng đồng ý!
- Cái gì?
- Không thể?
Nghe Huyết Long Hoàng đồng ý với giao dịch của Thiên Hoang Tán Nhân, Sở Huyền, Chiến Thiên Ma Vương, Sở Hóa Long ba người không khỏi biến sắc,
gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Thậm chí, ngay cả
Thiên Hoang Tán Nhân cũng kinh ngạc vô cùng, mở to cái miệng nhỏ nhắn,
ánh mắt lóe lên một cái, kích đông truy vấn:
- Huyết Long Hoàng đại nhân, lời này có đúng?
- Bổn hoàng không nói ngoa. Đồ vật kia tuy rơi vào tay bổn hoàng trăm
vạn năm rồi, nhưng bổn hoàng chỉ có điều nắm giữ một chút da lông mà
thôi. Tác dụng không lớn, không bằng thành toàn cho các ngươi.
- Nhưng, ta tin rằng các ngươi nếu có cầm giữ thì cũng không có tác dụng, trừ phi có thể gom góp các bộ phận còn lại.