Lăng Cô Thành mắt thấy thành vệ quân xung quanh tiểu cương đã bị
giải quyết, hắn cười lạnh một tiếng, lập tức vung tay lên, dẫn theo tám
tên cao thủ Thần Thông cảnh sơ kỳ hóa thành từng đoàn bạch mang xông
thẳng lên tiểu cương, nhằm hướng Phong Liệt mà đến.
Lúc này, đám
người Trịnh Đạt cách ngoài ba mươi dặm thấy vậy cũng không khỏi trong
lòng giận dữ, bọn hắn tuyệt đối không ngờ Băng Long giáo lại dám công
nhiên tập kích thành vệ quân.
Sau khi an bài đơn giản, Triệu
Quảng trấn thủ thành trì, Trịnh Đạt và Phùng Cảnh Huy lập tức mang theo
bảy tám tên cao thủ Thần Thông cảnh lao đến Phục Long Cương, nhưng nước
xa không cứu được lửa gần, từng đạo thân ảnh bạch sắc đã kích xạ đến
trên tiểu cương.
Phục Long Cương vốn không cao, đám cao thủ Thần
Thông cảnh này chỉ nhấp nhô vài lượt liền đến trên đỉnh đầu Phong Liệt,
cả đám sắc mặt âm tàn, sát khí dày đặc, Lăng Cô Thành nở một nụ cười âm
hiểm, nói:
- Hừ, có là thiên tài độc nhất vô nhị thì sao? Còn không phải vẫn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay bổn công tử sao?
Mà thời khắc này, Phong Liệt vẫn lẳng lặng ngồi yên khoanh chân như cũ,
đối với tất cả mọi chuyện bên ngoài giống như không thấy, tình thế có
thể nói là mười phần nguy cấp.
Một vài võ giả vây quanh bên dưới
cũng không khỏi vì Phong Liệt mà đổ mồ hôi, đồng thời không ngừng phỉ
nhổ tác phong lợi dụng lúc người khác gặp khó của đám người Băng Long
giáo.
Chỉ có điều, giữa phân tranh của mười đại giáo phải, võ giả của một vài tiểu môn tiểu phái hiển nhiên không có tư cách hỏi đến,
bằng không, một khi bị cuốn vào trong đó, bị hủy gia diệt tộc cũng là
chuyện hết sức đơn giản.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên nghe một tiếng hổ gầm kinh thiên vang vọng.
Ngay sau đó, chỉ thấy một quái vật khổng lồ màu đen phóng qua đám người, leo lên tiểu cương, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy bóng đen này không ngờ lại là một đầu Ma Hổ cấp ba, dài gần năm sáu trượng, cao hai trượng, cực kỳ uy mãnh.
Chỉ có điều, khiến người khác chú ý nhất chính là thiếu nữ tuyệt sắc trên lưng Ma Hổ.
Trong tay thiếu nữ cầm một thanh trường kiếm màu đen, chân mày lá liễu dựng
lên, mắt hạnh trừng trừng, phảng phất như hận không thể đem đám người
mặc bạch y đó giết thật thống khoái.
Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là Diệp Thiên Tử, mà Ma Hổ nàng đang cưỡi cũng chính là Tiểu Hắc vẫn một mực không rời.
Cùng lúc nàng cưỡi tiểu hổ phóng đi như bay thì phía sau nàng cũng có bốn
nhân ảnh mặc hắc y phát ra bốn đạo khí thế hùng hậu, Hắc y nhân bay lên
không trung, cẩn thận thủ hộ bên cạnh nàng.
- Thiên Tử, đừng đi mà, bọn họ đều là cao thủ Thần Thông cảnh a.
- Thiên Tử, ngươi điên rồi.
- ….
Đám thiếu nữ Thu Nguyệt cũng không khỏi cả kinh đến hoa dung thất sắc,
những tên Băng Long giáo kia đều là cường giả Thần Thông cảnh a, mà Diệp Thiên Tử bất quá chỉ mới là Chân Khí cảnh đỉnh phong mà thôi, xông lên
đó không phải là tìm chết sao?
- Hỗn đản, dám động vào người của bổn tiểu thư, quả đúng là chán sống.
Diệp Thiên Tử nghiến răng nghiến lợi quát, lập tức, nàng phân phó với mấy người ở bên cạnh:
- Các ngươi lên cho ta, đem đám bại hoại Băng Long giáo kia bằm thây vạn đoạn cho ta.
- Thuộc hạ tuân mệnh, chỉ có điều, tiểu thư đừng nên lên đó, quá nguy hiểm.
Một Hắc y nhân trung niên khó xử nói.
- Đúng vậy, tiểu thư người nếu như có chuyện gì xảy ra, cái mạng nhỏ của bọn thuộc hạ đều không thể gánh nổi a.
Một tên Hắc y nhân khác cũng sốt ruột khuyên giải.
- Bớt nói nhảm đi, nếu như Phong Liệt xảy ra chuyện, cho dù lão tổ tông
không thu thập các ngươi thì bổn tiểu thư cũng sẽ không bỏ qua, nhanh
đi… a?
Đang lúc Diệp Thiên Tử tức giận xông lên, phía trên đột
nhiên xuất hiện biến cổ, chỉ thấy chín tên tinh anh kiệt xuất của Băng
Long giáo khựng lại giữa không trung, ngơ ngác nhìn xuống dưới, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Chẳng biết từ lúc nào, một lão giả mặc
chiến bào hỏa hồng đã xuất hiện trước người Phong Liệt khoảng mười
trượng, một cỗ khí tức cực nóng lập tức tràn ngập khắp thiên địa.
Lão già đứng chắp tay, ánh mắt hờ hững nhìn qua chín tên cao thủ Thần Thông cảnh Lăng Cô Thành ở trên không trung, trong mắt dâng lên một tia sát
cơ, đồng thời còn có một cỗ khí thế như núi cao dâng tràn.
- Hóa… Hóa Đan cảnh cường giả? Điều này sao có thể? Phong Liệt không phải chỉ
là một tiểu nhân vật không có bối cảnh sao? Làm thế nào có thể được hai
cường giả Hóa Đan cảnh thủ hộ?
Hai mắt Lăng Cô Thành như muốn lồi ra, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ và khó tin.
Tám người còn lại cũng nơm nớp lo sợ, lúc này đối mặt với một võ giả Hóa
Đan cảnh bát trọng thiên, áp lực không phải nghi ngờ là cực lớn, nhất
thời, tất cả mọi người rơi vào tình cảnh đâm lao đành phải theo lao,
trốn không được, mà ở lại cũng không xong.
Theo đó, trong thiên địa bắt đầu yên tĩnh trở lại, tầm mắt mọi người vây quanh lại nhìn chằm chằm biến hóa trên đó.
- Hỏa Mãng Vương? Vị cao thủ kia không ngờ lại là Hỏa Mãng Vương xếp thứ
26 trên Thiên Vương bảng, hắn tại sao lại xuất hiện ở đây?
-
Phong Liệt rốt cuộc là có thân phận gì? Như thế nào lại có quan hệ với
Bán Giang Hồng và Hỏa Mãng Vương? Ra ngoài lăn lộn, quả nhiên không có
ai là đơn giản.
- ….
Nhìn thấy nguy cơ của Phong Liệt bị giải trừ, Diệp Thiên Tử không khỏi thở phào như trút được gánh nặng, vỗ vỗ ngực mình.
Sau đó, nàng khống chế Ma Hổ Tiểu Hắc chậm rãi đi đến cách Phong Liệt chừng trăm trượng, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào gương mặt quen thuộc kia, nhìn
đến xuất thần.
Dần dần, suy nghĩ của nàng bay đến thời điểm hai
năm trước, lúc đó cùng Phong Liệt còn là láng giềng, hai người thường
cãi nhau ầm ĩ, mâu thuẫn tầng tầng, cả hai đều nhìn nhau cực kỳ không
vừa mắt.
Nhưng không biết từ lúc nào, tên cực kỳ đáng giận, nàng
hận không thể bổ hắn thành tám khối, lại lặng lẽ khắc sâu trong tâm linh nàng, muốn quên cũng không được.
….
Ánh mắt Hỏa Mãng
Vương lóe lên, sát cơ dần lên đến đỉnh phong, thân hình hắn chấn động,
lập tức “ầm” một tiếng, vô tận hỏa diễm bùng lên.
Đám thiên tài
của Băng Long giáo thấy vậy, ánh mắt không khỏi kinh hãi, chỉ muốn bỏ
chạy, nhưng nếu làm vậy thì sẽ chịu phải đả kích ác liệt, vì kế hoạch
hôm nay, dường như chỉ còn một đường liều mạng mà thôi.
- Vị tiền bối này, bổn công tử chính là Nhị đệ tử Lăng Cô Thành của chưởng giáo
Thiên Tuyết Cung của Băng Long giáo, tiền bối chẳng lẽ muốn làm địch của Băng Long giáo chúng ta sao?
Lăng Cô Thành ngoài mạnh trong yếu nói.
Chỉ có điều, lời hắn nói xem ra vô dụng rồi, Hỏa Mãng Vương dường như không định dừng tay, ánh mắt hắn lạnh lẽo, lập tức thi triển đại thần thông
oanh sát tất cả mọi người.
Nhưng chính lúc này, đột nhiên sau lưng hắn vang lên một thanh âm quen thuộc:
- Chậm đã, ta tự mình lên.
Sau khi nghe thấy âm thanh đó, động tác của Hỏa Mãng Vương liền chậm lại,
lập tức thu liễm khí thế, xoay người lại chắp tay với Phong Liệt, cung
kính đứng lui lại một bên.
Đồng tử đám người Lăng Cô Thành không
khỏi co rút lại, ánh mắt thoáng chốc đều tập trung vào Phong Liệt, trong lòng đều tràn đầy khiếp sợ.