Một âm thanh bén nhọn phá không vang lên. Đoạn dây Kim Long Thứ lập tức thổi sang vùng phụ cận Phong Liệt, uy thế kinh người.
Nhưng Phong Liệt cũng rất nghiêm túc. Trước khi Kim Long Thứ xoắn tới một
khắc, hắn liền biến mất không thấy. Không hề nghi ngờ, tất nhiên là rút
vào trong không gian Long ngục.
Hắn tinh tường biết rõ, bằng thực lực của hắn ngày hôm nay, muốn đối chiến với cường giả Long Biến Cảnh
Hoàng Tử Nguyệt thì chẳng khác nào tự tìm con đường chết. Tuy hắn cảm
giác được Hoàng Tử Nguyệt không đến mức giết mình, nhưng cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Trước khi Phong Liệt độn thổ về lại không gian Long ngục một khắc, tia tinh thần lưu lại bên ngoài đột nhiên phát
hiện, chỗ mặt đất đặt giường bạch ngọc đang có một pho tượng bằng lòng
bàn tay màu đen.
Lúc trước, pho tượng này hẳn là đặt dưới giường
bạch ngọc. Khi Phong Liệt thu hồi cái giường thì cũng không chú ý. Hơn
nữa lại có Hoàng Tử Nguyệt đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm, hắn
cũng không dám phân thần. Cho nên giờ phút này mới phát hiện được.
Pho tượng này đen nhánh, bóng loáng, giống như được người ta thường xuyên lau chùi.
Hơn nữa, thực tế làm cho Phong Liệt giật mình chính là, đây là một bức
tượng ma long hình người, cùng với biến áo hắc ám chi thân của hắn giống như như đúc.
Phong Liệt cau mày, lập tức muốn đem pho tượng thu vào trong Long ngục.
Pho tượng có thể bảo tồn đến nay không bị hủy, nhất định không phải là vật
bình thường. Nhất là nó là một pho tượng ma long đầu người. Vô cùng có
khả năng có liên quan đến hắc ám chi thân.
Nhưng lúc này cũng
không còn kịp nữa rồi. Hoàng Tử Nguyệt một kích đối với Phong Liệt thất
bại, cũng tự nhiên phát hiện pho tượng này. Kim Long Thứ lúc này quanh
lại, nhẹ nhàng đem pho tượng xoáy lên, rơi vào trong tay của nàng.
- Ồ, đây là vật gì?
Hoàng Tử Nguyệt kinh ngạc, nhìn pho tượng trong tay, đôi mắt đẹp hiện lên chút suy tư.
- Chết tiệt!
Phong Liệt thấy pho tượng kia rơi vào tay của Hoàng Tử Nguyệt, trong nội tâm
hận tại sao mình lại chủ quan như vậy. Lỡ mất một vật tốt, nhịn không
được đau đớn vô cùng.
Giờ phút này, hắn tuy thập phần khát vọng
có được pho tượng đó, nhưng hắn cũng hiểu được phân lượng của mình. Đối
với hắn hôm nay mà nói, muốn từ trong tay Hoàng Tử Nguyệt giật đồ lại,
không khác gì chuyện hoang tưởng viễn vông.
Một là cao thủ Long
Biến Cảnh, một là Cương Khí Cảnh tầng thứ bảy. Quả thật là thiên địa
chênh lệch, khác nhau một trời một vực. Cho dù có thần binh lợi khí
nghịch thiên cũng không tiêu trừ được khoảng cách chênh lệch cực lớn
này.
Nhưng, trên đời này chắc chắn có những việc phát sinh nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Hoàng Tử Nguyệt đối với việc không bắt được Phong Liệt cũng không quá nhiều
ngoài ý muốn. Dù sao Phong Liệt cũng có được một không gian độc lập.
Nàng giờ phút này mày cau lại, đôi mắt tò mò nhìn pho tượng trong tay, suy
nghĩ lại về những bí mật thượng cổ mà mình biết. Nhưng thật lâu vẫn
không có những hình ảnh tương quan nhớ lại.
Nàng vô thức dùng thần lực thăm dò vào trong pho tượng, muốn xem xem pho tượng kia được tạo thành bằng chất liệu gì.
Ah!
Đột nhiên Hoàng Tử Nguyệt hét lên một tiếng, thân thể mềm mại lung lay sắp
đổ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đôi mắt ẩn chứa thần sắc dãy dụa,
tựa hồ như muốn ném đi pho tượng, nhưng lại không được.
Phong Liệt thấy vậy, đồng tử liền co rụt lại. Hắn tất nhiên nhìn ra được Hoàng Tử Nguyệt đang gặp phiền toái không nhỏ.
Nhưng hắn cũng không tùy tiện hiện thân. Dù sao hắn vẫn không thể xác định
được cô nàng này đến tột cùng là có đang bày kế dụ hắn ra hay không.
Sau mất phút, Phong Liệt nhìn ra Hoàng Tử Nguyệt hoàn toàn không có làm bộ. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của nàng dường như rất đau đớn. Nàng giống như
đang đấu võ với pho tượng và đang dần dần bị rơi vào thế hạ phong.
- Hừ, nàng vô phúc không thể nhận nó. Vậy thì để lão tử nhận thay.
Giờ phút này, Phong Liệt không hề do dự, thoát ra khỏi không gian Long
ngục, lập tức bay đến bên người Hoàng Tử Nguyệt, không chút khách khí
đem pho tượng ma long kia thu vào trong không gian Long ngục. Sau đó
nhanh chóng lướt đi trong phòng tối.
Một loạt động tác không hề
kéo dài dây dưa. Khi Hoàng Tử Nguyệt phục hồi lại tinh thần thì Phong
Liệt đã biến mất không còn tung tích rồi. Đồng thời pho tượng mà nàng
đắc thủ không lâu cũng không còn.
- Phong Liệt, bổn tiểu thư không để yên cho ngươi.
Hoàng Tử Nguyệt nhìn thấy bàn tay trống không của mình, liền tức giận dựng
đứng lông mày. Thân thể mềm mại có chút run run, sát khí trong ánh mắt
càng lúc càng nhiều, rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng rống
của sư tử Hà Đông, chấn động cả phòng tối.
Phong Liệt từ rất xa
nghe được thanh âm gào thét của Hoàng Tử Nguyệt, cảm thấy rùng mình. Xem ra nữ nhân này thật sự đang nổi bão rồi.
Hắn rời khỏi thư phòng, cũng không đi quá xa, tranh thủ trốn vào trong Long ngục.
Bởi vì hắn biết rằng chính mình có nhanh đi chăng nữa thì cũng không nhanh
bằng cao thủ Long Biến Cảnh. Cho nên trước tránh thoát kiếp này rồi nói
sau.
Chỉ sau chốc lát, hắn thấy Hoàng Tử Nguyệt thân ảnh quỷ mỵ
hư vô nhẹ nhàng đi ra. Ở chung quanh trong phòng xuyên qua xuyên lại một lần. Độ nhanh đến nỗi Phong Liệt nhìn không kịp. Xem ra nếu không bắt
được Phong Liệt ngày hôm nay thì sẽ không bỏ qua.
Phong Liệt thấy vậy cũng không vội đi ra ngoài.
Đoán chừng gian phòng bên ngoài đều bị Hoàng Tử Nguyệt càn quét một lần,
chắc chắn sẽ không lưu lại vật nào tốt cho mình. Hắn liền thừa cơ tranh
thủ nghiên cứu giường bạch ngọc và phong tượng ma long vừa mới lấy được.
Đối với pho tượng ma long, Phong Liệt chỉ tùy tiện nhìn qua mấy lần rồi ném vào trong góc không gian. Ngay cả Hoàng Tử Nguyệt chạm đến pho tượng mà còn phải nằm lăn ra. Hắn cũng không tự đại đến mức chỉ trong thời gian
ngắn nghiên cứu cả hai ba cái.
Kế tiếp, Phong Liệt đi tới bên
cạnh giường bạch ngọc, ngưng mắt cẩn thận đánh giá một phen. Thật sự
không nhìn ra cái giường này được tạo thành bằng chất liệu gì.
Trâm ngâm một chút, hắn khoanh chân ngồi xuống giường.
Sau một giây, Phong Liệt đột nhiên trong nội tâm chấn động. Ngay sau đó
thanh âm giống như tiên nữ ngâm xướng tự nhiên lại vang lên rõ ràng
trong đầu hắn, làm cho tinh thần của hắn lập tức bình tĩnh trở lại, cảm
thấy vô cùng sảng khoái.
Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, im lặng
lắng nghe tiên âm huyền diệu này. Thời gian trôi qua, hắn kinh ngạc phát hiện, đầu óc của mình trở nên rõ ràng, rất nhanh tiến nhập vào trạng
thái vô cùng không linh.
Giờ phút này, một số sự việc bình thường nghĩ mãi không ra nay trở nên trong sáng. Tình huống như thế này khiến
cho Phong Liệt không khỏi sinh ra một cảm giác quen thuộc.
- Tiểu Không Linh Đan? Không sai, tiên âm của cái giường có thể đề cao lực cảm ngộ. Đây quả thực quá nghịch thiên.
Phong Liệt cùng lúc đó giương đôi mắt, không khỏi sợ ngây người, tinh thần kích động tột đỉnh.
Hắn tinh tường cảm giác được, cái giường lớn này đã đưa hắn vào trong trạng thái không linh huyền diệu. Tình huống này so với tình huống trước kia
hắn dùng tiểu không linh đan sao mà tượng tự?
Chỉ có điều, một
viên tiểu không linh đan có thể khiến hắn ở trong trạng thái không linh
chưa đến một tháng thời gian. Còn cái giường lớn này bề ngoài giống như
không có bất cứ một hạn chế nào. Đây quả thực là báu vật vô giá.