Đối với long võ giả thì ảnh hưởng đến nhân tố tu luyện chủ yếu có nguyên khí, bản thân có tư chất huyết mạch, công pháp ưu khuyết, tâm tình tu
vi và độ mạnh thân thể.
May là đối với Phong Liệt đã trùng sinh
thì tư chất huyết mạch, công pháp ưu khuyết, tâm tình tu vi thì không
thành vấn đề, đầy đủ nguyên khí cũng không phải xa không thể với tới.
Nhưng chỉ mình độ mạnh thân thể là Phong Liệt bị kẹt, giống như một
thùng nước thiếu đi một khúc tre ngắn nhất lại ảnh hưởng tổng thể đại
cục.
Hắn ở trong dạ mạc đại hiệp cốc từng nuốt một viên long cốt
linh quả hiếm thấy, nó từng khiến cường độ gân mạch của hắn đạt đến mức
độ kinh người.
Nhưng khi hắn đột phá chân khí cảnh rồi thì thân thể mạnh mẽ và tu vi lại lần nữa đạt đến cân bằng, ưu thế này do đó biến mất.
Nếu không ra ngoài ý muốn thì sau này hắn chỉ có thể tu luyện tốc độ chậm
để tránh cho xuất hiện tình huống tu luyện vượt qua gánh nặng thân thể,
nổ tan xác bỏ mình.
Nhưng hiện giờ ba viên không biết tên tôi thể thần đan lấy từ chỗ Lý Thiên Hổ đối với Phong Liệt tựa như đưa than
sưởi ấm trong ngày tuyết.
Chỉ cần thân thể đủ mạnh mẽ, hắn tin tưởng nhất định có thể trong thời gian này khiến tu vi càng lên một tầng.
Còn tăng cao nhiều ít thì phải xem hiệu quả của đan dược này.
Còn việc tăng tu vi thì cần nhiều nguyên khí, Phong Liệt không mấy lo lắng, bởi vì trong hang nhất tầng bí cảnh hóa linh còn có rất nhiều nguyên
khí linh dịch, nếu không cùng lắm thì đi một chuyến.
Phong Liệt
nhìn đan dược trong tay, mặt mày hớn hở, nếu không phải sợ ảnh hưởng Lý U Nguyệt ở phía xa thì hắn rất muốn ngửa đầu cười to.
Đúng lúc này, Lý U Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, thở dài một hơi, khuôn mặt hơi tái nhợt lộ hưng phấn khó thể che giấu.
- U Nguyệt! Nàng không sao chứ?
Phong Liệt lòng căng thẳng vội bước nhanh đến, thấy tay giai nhân không ngừng run rẩy thì kiềm không được hơi đau lòng.
- Yên tâm đi, người ta không yếu đuối như vậy, chỉ mở kinh mạch thôi mà...ái da! Đừng đụng! Đau chết người ta!
Lý U Nguyệt định khoe khoang với Phong Liệt thì bị hắn vô tâm đụng vào kinh mạch trên tay, đau đến nàng mắt trợn trắng.
- Ách... Hắc hắc!
Phong Liệt nhanh chóng rút tay trở về, ngượng ngùng cười. Chợt mắt hắn sáng
rỡ, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình trắng, nhét một viên thuốc trắng vào miệng Lý U Nguyệt.
Hắn dịu dàng nói:
- Nào, nuốt nó đi!
- Ô... Đây là cái gì vậy?
Lý U Nguyệt nhíu mày nuốt dược trắng xuống, dược vào miệng liền tan, một chút lạnh lẽo nhanh chóng tràn ngập thân thể.
- Đây là thanh linh tuyết dung hoàn, là lương dược chuyên môn dùng để phụ trợ mở kinh mạch, ổn định kinh mạch. Sau này mỗi lần nàng mở kinh mạch
thì hãy nuốt vào một viên trước đã, sẽ không thấy đau đớn mà còn có tác
dụng ổn định tâm thần, tránh cho tẩu hỏa nhập ma.
Phong Liệt giới thiệu công dụng viên dược, cũng nhét nguyên bình dược vào tay Lý U Nguyệt.
Thanh linh tuyết dung hoàn cũng là một trong những chiến lợi phẩm lấy từ Lý
Thiên Hổ, trên đại lục nó thuộc hàng cực kỳ xa xỉ phẩm, so với ngưng
nguyên đan Diệp Thiên Tử cho hắn không kém cạnh gì, người bình thường
không dùng được, xem như siêu đẳng.
- A? Quả nhiên không đau nữa, còn có thứ tốt như vậy?
Chỉ giây lát Lý U Nguyệt liền cảm thấy bớt đau nhiều, mắt đẹp sáng lên, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
- Quá tốt! Ta lập tức đả thông luôn tám kinh mạch còn lại, rất nhanh là có thể luyện thành thần công! Hi hi!
Nói dứt lời Lý U Nguyệt vội vã muốn mở kinh mạch, chạy ra mấy bước thì chợt khựng lại, xoay người nhanh chóng hôn lên mặt Phong Liệt. Trước khi hắn kịp phản ứng thì nàng đã chạy trốn vào sương mù phía xa.
Phong
Liệt ngây ra, rồi thì dở khóc dở cười lắc đầu, giai nhân tặng một nụ hôn khiến lòng hắn ngứa ngáy. Chỉ tiếc bây giờ có nhiều chuyện phải làm,
nếu không thì hắn rất muốn...
Phong Liệt có quyền khống chế tuyệt đối với long ngục không gian, tinh thần của hắn có thể tùy ý quan sát
mỗi một tấc đất, cũng tùy tâm xuất hiện ở bất cứ đâu, cho nên không sợ
Lý U Nguyệt gặp nguy hiểm.
Lúc này Lan Tiếu Y ở biên giới phía xa khoanh chân ngồi, không biết đang tu luyện cái gì.
Hơi trầm ngâm suy tư, Phong Liệt chợt nhoáng người lên, biến mất trong long ngục không gian.
Bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen, xung quanh rừng cây ngoài tiếng dã thú cấp thấp gầm rống ra thì khá là yên tĩnh.
Phong Liệt cảnh giác quan sát tình hình xung quanh, phát hiện không có ai thì yên lòng biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân, tựa u linh mơ hồ nhanh chóng
đi tới truyện tống trận.
Bây giờ đã cứu Lý U Nguyệt ra rồi, tiếp
theo hắn phải làm hai việc. Một là đi hang nhất tầng bí cảnh hóa linh
giao lấy một ít nguyên khí linh dịch, hai là bình yên quay về ám võ
viện.
Còn mấy sát khí quái dị thì Phong Liệt định tạm thời cho
qua, sau này nghiên cứu thêm. Dù sao bí cảnh này đối với hắn bây giờ
không phải là nơi ở lâu, mỗi thêm một giây là tăng phần nguy hiểm.
Một chuyến bí cảnh này mặc dù hắn chưa thể tiếp xúc tới bí mật sâu trong bí cảnh nhưng cũng cảm thấy không uổng chuyến này.
Hắn chẳng những giải quyết vấn đề Lý U Nguyệt mà còn được chập long châu,
tôi thể thần đan, nguyên khí linh dịch, và thiên tru lệnh bài, lại hồi
phục một phần nguyên khí phân trấn long thiên bia, đột phá chân khí
cảnh, cộng thêm các nhẫn trữ vật bên trong tài sản kếch sù, thu hoạch
đúng là lớn lao, Phong Liệt khá vừa lòng.
Đương nhiên, ngoại trừ cục nợ Lan Tiếu Y.
Vậy nên tiếp theo Phong Liệt lấy một phần nguyên khí linh dịch, sau đó
thành công đi ra bí cảnh. Chuyến đi bí cảnh xem như là đại viên mãn.
Vùng này mới chỉ là khu vực bên ngoài nhị tầng bí cảnh, hiếm khi thấy long
thú mạnh mẽ, dù ngẫu nhiên gặp mấy con thì chỉ là long thú nhất, nhị cấp cản đường mà thôi. Phong Liệt dễ dàng đánh đuổi, một đường thẳng tiến.
Một lát sau, Phong Liệt dọc theo con đường đã đến, trèo qua mấy ngọn núi
to, từ xa thấy truyền tống trận tỏa ra ánh sáng tím trong bóng đêm.
Nhưng tình hình tiếp theo khiến Phong Liệt hơi bực mình.
Hắn núp trong thân cây rậm rạp cành lá nhìn phía xa. Chỉ thấy ngoài mười
dặm, gần truyền tống trận duy nhất đang bị bảy, tám cao thủ mặc thống
nhất trang phục Lan gia ba vây.
Xem tình hình thì người Lan gia thật sự theo lệnh của Lan Tiếu Thiên phong tỏa truyền tống trận.
- Bà nội nó! Thế này thì làm sao đây...ủa?
Phong Liệt nhíu mày nhìn truyền tống trận, đang vắt óc suy nghĩ thì bỗng
truyền tống trận lóe tia sáng, sau đó một bóng người khí thế hùng dũng
xuất hiện trên cao.
Làm Phong Liệt giật mình là sau lưng người đó uốn lượn chín ma long ảo ảnh dài hơn hai mươi trượng.
Dù cách mười dặm nhưng Phong Liệt có thể rõ ràng cảm nhận khí thế kinh
thiên, dường như không khí trong trời đất biến nặng nề nhiều.
- Cường giả hóa đan cảnh cửu tầng?
Phong Liệt con ngươi co rút, lòng rung động.
- A? Không lẽ đây chính là cứu binh mà Lý Thiên Hổ kêu người đi gọi...Lý gia Ma Chưởng lão tổ?
Đang khi Phong Liệt suy tư thì nghe một thanh âm hùng hồn không tha xâm phạm vang vọng.
- Lan gia nhi, chẳng lẽ khi dễ Lý gia ta không có người sao? Hừ!
Vừa dứt lời, chỉ thấy cái bóng trên cao tùy tiện vỗ một chưởng, phút chốc ngàn vạn chưởng ảnh như bông tuyết rơi xuống.
Sau đó, bảy, tám người Lan gia gần truyền tống trận không kịp phản ứng đã
trúng chưởng ngã xuống đất, không ngừng hộc máu, không ai đứng vững.