Ma Long

Chương 279: Chương 279: Khó giải (1)




Tấm lệnh bài này được đúc bằng loại đồng phổ thông, nhưng điều khiến cho Phong Liệt cảm thấy kỳ lạ đó là hắn có thể cầm trên tay nặng giống nhưđá ma Long ám trảo, vậy mà với một loại lệnh bài có chất liệu bình thường như thế này lại không bị tổn thương chút nào.

Điều này càng chứng minh thêm cho phán đoán của hắn: tấm lệnh bài này trông bình thường nhưng nhất định không phải là vật bình thường.

Tiếp đó, Phong Liệt vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục dùng khí cắt ra, giọt máu nhận chủ, lạc ấn tinh thần ấn ký, nguyên lực ăn mòn và các thủ đoạn khác, từ từ thi triển từng cái một trên lệnh bài.

Nhưng cuối cùng hắn thất vọng phát hiện ra rằng, tất cả đều là phí công mà thôi, tấm lệnh bài kia ngoại trừ những vết hơi rỉ tróc ra đều trở nên bóng lóng, không hề có bất kỳ biến hóa nào khác.

- Có lẽ cái này chỉ là một tấm lệnh bài bình thường, chỉ là cái lệnh bài này có chút cổ quái mà thôi, tìm Hóa ma lô hỏi xem thế nào.

Phong Liệt thở dài, thu lại tấm lệnh bài.

Trong lòng hắn định sẽ quay trở về Tử Dương sơn một chuyến, Hóa ma lô kiến thứ rộng rãi, có thể sẽ hiểu rõ điều này, cũng may hắn đang muốn đi tìm lão ta để chế tạo ít đồ.

Nhưng vào lúc này, Phong Liệt đột nhiên phát hiện, lệnh bài trong tay hình như đã có phản ứng gì đó, hắn vội vàng chăm chú nhìn kĩ.

Chỉ thấy chỗ trống bóng loáng trên lệnh bài lúc này có một ký tự mơ hồ có màu đỏ như máu, phảng phất như một đạo ảnh tượng.

Dựa vào kiến thức của mình, Phong Liệt cho rằng đó là chữ “ Tru” trong Viễn cổ Long văn.

Hắn đang chuẩn bị cầm lên quan sát thì cái ký tự màu đỏ ấy lại biến mất, lệnh bài lại khôi phục bộ dạng như ban đầu, khiến cho Phong Liệt vô cùng kinh ngạc.

- Ồ, đây rốt cuộc là thứ đồ chơi gì? Có lẽ là có bí mật gì trong đó!

Phong Liệt chăm chú nghiên cứu một lúc, kết quả là tấm lệnh bài vẫn không có chút phản ứng nào, hắn đành phải thu tấm lệnh bài, gác lại sau này nghiên cứu.

Lúc này, ở bên ngoài Lan Tiếu đã tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh táo hơn chút, nàng không khỏi nghĩ tới những chuyện xảy ra, quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩnước mắt càng chảy ra dàn dụa.

Nàng nghĩ rằng, người chữa thương cho nàng chỉ có là Hình Ngọc Thiên hoặc là Phong Liệt, nhưng hai người này cho dù là ai nhìn thấy thân thể của nàng đều khiến nàng rất khó chịu!

Nổi giận, nàng hận không thể lập tức kết liễu đời mình.

- Chết tiệt! rốt cuộc là tên khốn nạn nào đã băng bó cho bản tỷ? Nếu như là nam nhân, bản tỷ nhất định sẽ khiến ngươi vĩnh viễn biến thành nữ nhân! Khục khục!

Lan Tiếu nghiến răng nghiến lợi thề độc, bởi vì lại đụng vào vết thương nên khiến nàng lại đau đớn căng mắt lên.

Nàng cố nén đau đớn, sau đó nàng băng lại miệng vết thương đã được Phong Liệt băng bó trước, lúc này đã thay một chiếc váy dài màu xanh lá.

Tuy rằng đau đớn không ngừng, nhưng trong lòng đã cảm giác thoải mái hơn một chút, tuy nhiên nét lạnh lùng trên mặt vẫn không giảm chút nào.

Sửa sang một lát, nàng tranh thủ thời gian nhuốt mấy viên đan dược màu sắc không giống nhau, sau đó khoanh chân bắt đầu ngồi xuống.

Lúc đó, Phong Liệt ở trong Long ngục không gian vẫn đang chăm chú nhìn Lan Tiếu, xem nữ nhân này phản ứng kịch liệt như thế nào, khiến hắn vô cùng kinh ngạc, hắn thật sự sẽ sợ rằng Lan Tiếu không phải vì suy nghĩ nhất thời mà tự sát, như thế thì hắn thật là xui xẻo.

Cũng may chuyện hắn lo lắng không xảy ra, thật sự hắn dễ dàng phát hiện ra rằng, dáng người của nữ nhân xấu xí này cũng rất tyệt, chỉ là khuôn mặt, đúng là dáng người mặt quỷ mà.

La là một võ giả ma Long, đồng thời cũng là một linh chú sư, hơn nữa ở mặt này còn vô cùng kinh người.

Lúc trước nàng rơi vào thảm cảnh này là vì kinh nghiệm đối địch của nàng chưa đủ, hai là trong lúc lơ đãng rơi vào bẫy của Hình Ngọc Thiên, bị rất nhiều tử sĩ xông đến đòi mạng đổi mạng.

Nếu không phải là chiến đấu chính diện, một võ giả thiên Long cương khí cảnh ngũ trọng như nàng cũng với tam giai hậu kỳ chú thật sư cùng chiến lực, mặc dù là cao thủ thần thông cảnh cũng phải kiêng kị ba phần.

Lúc này nàng tuy rằng vô cùng yếu ớt, nhưng bởi vì nguyên lực và linh lực đều đã hoa hụt, những vết thương trên người ngoài những chỗ bị thương ngoài ngược lại không ảnh hưởng gì tới tính mạng, hơn nữa dưới tác dụng mạnh mẽ của Huyền nguyên bất tử đan, hiện tại đã không có quá nhiềuđáng ngại.

Sau khi ngồi mấy canh giờ, Lan Tiếu đã dần dần khôi phục lại thực lực ba bốn thành, đau đớn trên người cũng được giảm đi một chút.

Hơn nữa, sau khi linh lực được khôi phục, bởi vì lúc trước nàng thi triển “ Mặt quỷ liệt hồn” nên những di chứng lưu lại bây giờ cũng được giảm bớt rất nhiều, dung mạo khôi phục được hơn một nửa, bây giờ nàng tuy không gọi là xinh đẹp nhưng cũng không đến nỗi dọa người.

Đôi mắt nàng chậm rãi, khẩu khí khẽ than, vừa định lấy áo choàng lên đầu thì ánh mắt giật thót lên.

Chỉ thấy trước nàng khoảng trăm trượng có một thân ảnh đang khoanh chân ngồi, nhìn khuôn mặt có vẻ quen quen.

Lan Tiếu chậm rãi đứng dậy, bắt đầu đề phòng…

- Ai ? Ngươi là ai – là ngươi à?

Nàng vừa định mở miệng quát lớn bỗng nhiên lại nhận ra, người phía trước đã trúng Uyên ương đồng chú tâm của mình.

- Hiện bây giờ ngươi rất an toàn, hãy giải thần chú đi cho ta, ta đây còn có việc phải giải quyết.

Phong Liệt giương đôi mắt thản nhiên liếc nhìn Lan Tiếu, giọng nói lạnh lùng.

Lan Tiếu tỏ ra mắt điếc tai ngơ với những gì hắn nói, chỉ nghiến răng nghiến lợi nũng nịu nói:

- Là ngươi đã cứu ta sao? Là ngươi đã chữa thương cho ta sao?

Vừa nói nàng vừa chậm rãi tới gần Phong Liệt, nhìn ánh mắt như xẹt điện của nàng như chớp động, rõ ràng là không có thiện ý.

- Hừm.

Phong Liệt sững sờ, lập tức vẻ mặt nghiêm lại nói.

- Ngươi hiểu lầm rồi! Là do ta cứu ngươi nhưng người chữa thương cho ngươi lại là một người khác! Không cần phải cảm kích nhiều như thế, mau giải trừ chú thuật cho ta, sau đó để lại máy trăm vạn Long tinh là được rồi.

Phong Liệt chẳng quan tâm gì tới những thứ khác, hắn thực sự chỉ muốn nữ nhân xấu xí kia hãy giải trừ chú thuật cho mình, nếu không cảm giác cái mạng của mình nằm trong tay người khác thật là không yên tâm.

Dù sao hắn cũng không thể thừa nhận là mình đã chữa thương cho nữ nhân xấu xí này, nếu không thì còn phiền toái nhiều.

- Ngươi nói không phải ngươi trị thương cho ta? Vậy là ai? Còn nữa, đám người Hình Ngọc Thiên đi đâu rùi?

Vẻ mặt Lan Tiếu hoài nghi nhìn chằm chằm vào Phong Liệt, giọng nói vẫn lạnh lùng như thế.

- Hình Ngọc Thiên đã chết rồi, người chữa thương cho ngươi là tiền bối của ta, ngươi yên tâm đi, là một nữ nhân.

Vẻ mặt Phong Liệt thản nhiên, tuy hắn không quan nói dối, nhưng thời điểm cần nói dối đều có thể nói dối trong nháy mắt.

Ngay khi hắn vừa dứt lời, Lan Tiếu đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:

- Hừ! Ngươi đang nói dối!

- Ôi.

Phong Liệt vẻ mặt sững sờ, trong lòng có chút bất đinh,hẳn là mình nói dối quá nhanh cho nên bị bại lộ? Không phải chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.