Tiểu ma nữ xoa xoa mông đang đau ê ẩm, ngồi phịch xuống mặt đất gập
ghềnh bên dưới, nhìn thế giới u ám xung quanh mà nhíu mày không thôi.
- Ai ui! Đau chết người ta mất! Chết tiệt, chỗ này rốt cuộc là nơi quỷ gì vậy...
Tiểu ma nữ mắng một câu, lại hồn nhiên không phát hiện phía dưới còn có người.
Phong Liệt không khỏi bất đắc dĩ, nhịn không được nói:
- Này! Tiểu ma nữ, ngươi đứng lên trước được không?
- A?
Tiểu ma nữ cả kinh hét lên một tiếng, nhảy bật lên mấy trượng như một con thỏ nhỏ, rất nhanh nàng đã thấy rõ người phía dưới.
- Hả? Phong Liệt? Là ngươi! Ngươi... sao ngươi lại chạy đến phía dưới ta?
- Là ngươi chạy đến phía trên ta được không?
Phong Liệt tức giận nói.
- Ngươi... Hừ! Tử Phong Liệt! Chuyện vừa rồi bản tiểu thư còn chưa tính
sổ với ngươi, vậy mà giờ ngươi còn dám... Xem ta đánh ngươi!
Tiểu ma nữ càng nói càng tức, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, lông mày
dựng thẳng, nhất thời đã quên đi đau dớn trên thân thể, lao lên quyền
đấm cước đá với Phong Liệt.
Phanh! Phanh! Phanh! ...
- Cũng dám chiếm tiện nghi của bản tiểu thư! Đánh chết tên lưu manh nhà ngươi!
- Này này! Tiểu ma nữ, ta đã nói đó chỉ là ngoài ý muốn là thôi, ngươi...
- Ngoài ý muốn cái rắm ấy! Ngươi đã sớm có ý đồ xấu xa với bản tiểu thư, tưởng ta không biết chắc? Đá chết tên xấu xa nhà ngươi!
- Ta... Ta đâu có... Aaa!
- Hừ, không riêng gì ta, ngươi còn có ý đồ với cả sư tỷ nữa! Nam nhân không có một kẻ nào tốt!
Phanh! Phanh!
...
Dưới sự chà đạp của tiểu ma nữ, lúc đầu Phong Liệt còn muốn tránh né, nhưng
nghĩ đến việc này đúng thực là hắn sai trước, nếu có thể chịu ít đòn mà
khiến cho tiểu ma nữ nguôi giận thì cũng không tệ lắm, dù sao hắn còn có bảo giáp hộ thể, cũng không thấy đau.
Nếu không, vạn nhất tiểu ma nữ tức giận mách với Lê bá việc này, chỉ sợ ít nhất hắn cũng bị Lê bá lột một tầng da.
Sau một lát, dường như tiểu ma nữ cũng đánh mỏi tay, nàng dần dần dừng động tác, Phong Liệt vội nhân cơ hội đứng dậy.
Thẳng đến lúc này, hai người mới bắt đầu đánh giá cẩn thận tình huống xung quanh.
- Đây là nơi quỷ nào vậy? Tại sao một chút sự sống cũng không có? Yên lặng đến đáng sợ!
Tiểu ma nữ kinh ngạc nói.
- Chúng ta bị Đại thần thông Thôn Phệ đánh trúng, tự nhiên là bị nuốt vào không gian thôn phệ của nó.
Phong Liệt phủi phủi bụi bặm trên người, tức giận nói.
Thoáng cái tiểu ma nữ đã hoa dung thất sắc, nhịn không được mà kinh hô lên:
- Không gian thôn phệ? Trách không được ta cảm giác Nguyên lực trong cơ
thể đang dần xói mòn! A! Như vậy chẳng phải chúng ta chết chắc rồi sao?
- Đúng vậy, chỉ sợ không bao lâu chúng ta sẽ hao hết Nguyên lực mà trở thành một đống khô lâu.
Phong Liệt gật gật đầu nói, sắc mặt rất ngưng trọng.
Giờ phút này, hai người đều cảm thấy Nguyên lực trong cơ thể đang dần xói
mòn. Cứ theo tốc độ này, chỉ sợ không quá mười ngày, tất cả Nguyên lực
đều sẽ bị hút sạch.
Đại thần thông Thôn Phệ là một loại thần
thông huyền diệu nhất trong tất cả các loại thần thông. Nó thôn phệ kẻ
địch đến một không gian độc lập, sau đó chậm rãi hút sạch Nguyên lực,
tinh hoa trong máu huyết để đề cao tu vi của bản thân.
Hơn nữa,
không gian thôn phệ còn có công hiệu gia tốc thời gian, cụ thể gia tốc
bao nhiêu thì còn phụ thuộc vào tu vi và tạo nghệ về Đại thần thông Thôn Phệ của chủ nhân.
Giờ phút này, trong lòng Phong Liệt không khỏi cười khổ. Trước kia hắn dùng Trấn Long Thiên Bi không biết đã cắn nuốt
Nguyên lực của bao nhiêu cao thủ, nhưng không ngờ rằng hôm nay lại đến
lượt hắn nếm thử hương vị bị người khác cắn nuốt, quả thực là thiên lý
tuần hoàn, báo ứng khó chịu a!
- Vậy phải làm sao bây giờ? Ta
không muốn chết a! Ta không muốn trở thành khô lâu! Gia gia tính chẳng
chuẩn tí nào, còn nói người ta có kỳ duyên, không ngờ lại phải chết ở
nơi quỷ quái này, hu hu.
Nghe Phong Liệt nói xong, tiểu ma nữ
không khỏi sợ tới mức khóc sụt sịt, Tiểu Bạch Long cũng nôn nóng đi tới
đi lui quanh tiểu ma nữ, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
- Tốt lắm, đừng khóc nữa! Không phải ngươi còn chưa chết sao?
Thấy tiểu ma nữ khóc, Phong Liệt lại càng tâm phiền ý loạn, nhịn không được mà quát lớn lên.
Tiếng khóc của tiểu ma nữ bị kiềm hãm, rồi lại hung hăng trừng mắt nhìn Phong Liệt, gắt lên:
- Này, tử Phong Liệt! Ngươi... ngươi dựa vào cái gì mà quát người ta? Này! Chờ ta với!
Phong Liệt cũng lười chẳng để ý đến nàng nữa, quay người đi sâu vào trong âm vụ trước mặt.
Thật ra hắn cũng không quá bi quan, nếu thật sự không có cách nào thì hắn có thể ném Âm Lão thú ra, sau đó trốn vào trong không gian Long ngục.
Nhưng đây cũng chỉ là kế hoạch tạm thời mà thôi, chẳng lẽ muốn hắn phải trốn
trong không gian Long ngục cả đời sao? Vây nên vẫn phải tìm được đường
ra mới là thượng sách.
Bề mặt mà dưới chân hắn đang đứng giống đất
nhưng lại không phải đất, giống gỗ nhưng lại không phải gỗ. Bốn phía
tràn ngập một mảnh sương mù màu nâu, tầm nhìn cực thấp, ngay cả tinh
thần lực đều không thể ly thể. Không khí tràn ngập một mùi tanh hôi và
khí tức tang thương cổ xưa.
Ánh mắt Phong Liệt hơi nheo lại, một bên chậm rãi bước đi, một bên ngưng thần đề phòng bốn phía.
Trước kia hắn cũng chỉ biết đến Đại thần thông Thôn Phệ từ một ít thượng cổ điển tịch, chi tiết cũng không rõ ràng lắm.
Nói đến cũng kỳ quái, từ xưa đến nay có cực ít nhân loại thức tỉnh loại
thần thông Thôn Phệ này, nhưng một số loài Long thú, Hoang thú lại có
thể dễ dàng thức tỉnh.
Theo lý thuyết, trong không gian thôn phệ
không thể tồn tại sinh linh, bởi vì một khi đã vào đây rồi thì tất cả
sinh linh dù có bản lĩnh thông thiên gì cũng chẳng có tác dụng. Bất kể
là Nguyên lực, tinh hoa huyết nhục hay linh hồn lực đều sẽ bị thôn phệ
từ từ. Mất đi Nguyên lực và linh hồn lực chống đỡ, một số sinh linh đều
không thể tồn tại.
Dù vậy, giờ phút này Phong Liệt vẫn không dám coi thường.
Bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được trong lớp sương mù mờ mịt này có cất dấu một cỗ sát khí ngập trời, như ẩn như hiện.
Phong Liệt, không gian này... không gian này sẽ không có người sống chứ? Sao ta lại cảm thấy có sát khí?
Tiểu ma nữ bất giác đã dần nhích lại gần Phong Liệt, thấp giọng lẩm bẩm nói.
Mà Tiểu Bạch Long nhát gan như chuột thì càng thảm hại hơn, thân hình lớn
hơn ba trượng của mình dùng sức chen vào giữa Phong Liệt và tiểu ma nữ,
làm nàng bực mình không thôi.
- Có lẽ vậy, tóm lại cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Phong Liệt lạnh nhạt đáp.