Sau khi thiếu niên xuất hiện thì đầu tiên là giương mắt nìn chân trời
phía đông, khóe môi cong lên, hình như rất hứng thú với rặng mây đỏ.
Sau đó gã nhìn vòng xoáy thanh thế hùng hồn phía xa, lạnh lùng nói:
- Phong Liệt, tất cả nên kết thúc đi!
Nghe thanh âm này, Phong Liệt khinh thường cười lạnh, nói:
- Kim Sở Ngạn, nếu ngươi đã muốn chờ thì sao không chờ lâu hơn nữa? Lão tử cho ngươi cơ hội công bình đấu một trận.
Kim Sở Ngạn lạnh lùng đáp:
- Hừ! Là bổn thái tử cho ngươi cơ hội công bình đấu một trận!
Giờ phút này, mắt gã nổi lên oán hận không hề che lấp.
Đối với việc Kim Sở Ngạn xuất hiện, nói Phong Liệt không kinh là giả,
dù sao chính hắn tự tay chặt đứt cổ Kim Sở Ngạn, tiêu diệt linh hồn gã, e rằng dù có là cường giả hóa đan cảnh gặp chuyện như vậy cũng chết chắc.
Tuy nhiên, trước đó Phong Liệt từ lời của Hoàng Tử Nguyệt nghe ra gã
chưa chết hẳn, vậy nên hôm nay gặp gã dù hơi giật mình nhưng hắn đã
chuẩn bị tâm lý rồi.
Hơn nữa lúc trước đối phương yên ổn ngồi trong xe ngựa, thờ ơ mặc hắn tàn sát thuộc hạ, mãi đến mặt trời sắp
dâng lên mới xuất hiện, từ điểm này Phong Liệt mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.
Bởi vì đại thần thông của Ma Long Hoàng cần
lực hắc ám, còn đại thần thông của Kim Long Hoàng thì cần hấp thu sức
mạnh mặt trời, đây là điều ai cũng biết.
Trong thôn phệ vòng xoáy từ từ truyền ra giọng Phong Liệt đầy giễu cợt:
- Kim Sở Ngạn, lần trước không chết là ngươi mạng lớn, chưa đến mười
người, lão tử nghĩ không ra ngươi lấy đâu tự tin có thể đánh thắng ta
vậy?
- Hừ! Phong Liệt, trước đó là bổn thái tử sơ ý thôi, bị
người đê hè tập kích thực hiện được, lần này thì bổn thái tử sẽ không
mắc mưu ngươi nữa!
Kim Sở Ngạn khẽ hừ, rồi *Ầm!* một tiếng, phát ra khí thế mạnh mẽ.
Thoáng chốc chín kim long ảo ảnh dài mười trượng uốn lượn gầm rống sau lưng gã, cực kỳ uy nghiêm.
- Ồ? Thần thông cảnh cửu tầng?
Phong Liệt thầm rung động, giật mình.
Lần trước gặp hắn nhớ đối phương chỉ có tu vi thần thông cảnh nhị tầng, ngắn ngủi mười ngày tên này chẳng những thân thể lành lặn như ban đầu
mà còn tăng bảy cấp, khiến người quá khó tin.
Phong Liệt vốn tưởng tốc độ tăng cấp của mình đủ dọa người nhưng không ngờ hôm nay bị Kim Sở Ngạn làm giật mình.
- A? Không lẽ tên này cũng sử dụng nguyên tinh thạch để tu luyện? Ưm, rất có thể.
Phong Liệt bất giác nghĩ đến nguyên tinh thạch, dường như chỉ có nó mới giải thích thông.dù sao Kim Sở Ngạn không phải không phải cái gì linh
hồn long hoàng chuyển thế, tu vi tâm cảnh cần tăng cao từng bước một.
Nghĩ đến đây, lòng Phong Liệt dấy lửa. Nếu có thể từ người Kim Sở Ngạn lấy đến nguyên tinh thạch thì không còn gì tốt hơn.
Bây giờ Kim Sở Ngạn biểu tình lạnh băng, mắt lóe sát khí, gã sốt ruột muốn đi rửa hận cũ.
Từ nhỏ gã xuất thân hiển hách, hoàng triều thái tử, mười sáu tuổi thức
tỉnh đại thần thông kim long hoàng, có thể nói tư chất tuyệt thế, không
ai sánh bằng.
Mặc dù gã không để ý hư danh nhưng trong lòng
luôn cho rằng ca thủ đệ nhất thế hệ trẻ Long Huyết đại lục chính là gã,
đây là sự tự tin của cường giả.
Nhưng niềm tin này vào mười
ngày trước bị Phong Liệt, một người thân phận, tư chất không bằng mình
đánh vỡ, còn bị người ta ở trước mắt ba người chặt đầu, chết ngay tại
chỗ, đây đúng là sỉ nhục vô cùng!
Nếu không phải Kim Long
giáo trả cái giá lớn mời một cường giả tuyệt thế long võ minh ra tay,
đảo ngược thời không cưỡng ép sống lại gã thì e rằng không còn Kim Sở
Ngạn nữa.
Vậy nên giờ này phút này, gã hận Phong Liệt tột cùng, hận không thể lập tức tiêu diệt hắn mới sướng.
Lúc trước gã không ra tay là vì không chức trong bóng đêm xử lý được
Phong Liệt, giờ sắc trời đã sáng, mặt trời sắp dâng lên, chính là lúc gã đại phát thần uy.
- Phong Liệt! Sỉ nhục lần trước hôm nay bổn thái tử phải trả lại ngươi! Chịu chết đi!
- Hạo nhật kiếm vũ!
Kim Sở Ngạn hét chói tai, tay bỗng hiện ra chí bảo nhật quang thần kiếm bềnh bồng trên đỉnh đầu.
Thoáng chốc, trường kiếm hào quang vạn trượng, xung quanh vô tận quang
nguyên lực cùng ùa vào trường kiếm, khiến trường kiếm điên cuồng bành
trướng tăng vùn vụt.
Trong lúc đó, phía đông phóng tới ngàn vạn luồng sáng đỏ càng thêm chói lọi, không ngừng tăng cường uy thế của trường kiếm.
Phong Liệt thấy vậy thàm cười lạnh, hắn đâu dễ cho Kim Sở Ngạn cơ hội
súc thế. Mắt thấy đối phương bắt đầu thi triển đại thần thông, hắn lập
tức khống chế thôn phệ vòng xoáy ngàn trượng ập đến Kim Sở Ngạn ở trên
trời, che cả khung trời, khiến mặt đất lại chìm trong bóng tối.
Lực hút mạnh mẽ không gì sánh kịp bao phủ người Kim Sở Ngạn.
- Khốn kiếp!
Kim Sở Ngạn run lên, vẻ mặt tức giận, giờ phút này trong thiên địa
quang nguyên lực không quá sung túc, khiến đại thần thông hạo nhật kiếm
vũ súc thế cực kỳ chậm, lại bị Phong Liệt quấy rối, phút chốc kiếm to
tỏa ánh sáng mặt trời hơn mười trượng tan biến.
Đại thần thông thế nhưng bị cưỡng bức đánh gãy.
Càng muốn chết là thôn phệ vòng xoáy của Phong Liệt to đến ngàn trượng, lực hút điên cuồng không thể ngăn cản, làm Kim Sở Ngạn muốn chạy trốn
đều trở thành xa xỉ.
- Chết tiệt!
Mắt thấy mình sắp bị thôn phệ, Kim Sở Ngạn sốt ruột chửi thề, lấy ra một hạt châu tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, bóp mạnh.
Một tiếng trầm đục, hạt châu đột nhiên tạc nổ, hình thành đoàn sáng
vàng chói lọi, hào quang vạn trượng đâm đau mắt người, bao phủ Kim Sở
Ngạn.
- Hạo nhật kiếm độn!!!
*Vèo!*
Kim Sở Ngạn hét lớn, ánh sáng vàng rực rỡ bỗng thu lại hội tụ và nhật quang thần kiếm. Ngay sau đó, chỉ thấy cự kiếm rung lên, dẫn theo Kim Sở Ngạn độn ra hơn mười dặm, thoát khỏi trung tâm thôn phệ vòng xoáy.
- Ủa? Thú vị đây.
Phong Liệt kinh ngạc.
Hắn nhìn ra được hạt châu vàng tạc nổ của Kim Sở Ngạn chắc có công dụng như là dạ mạc châu, đơn giản một cái là chế tạo hắc ám, cái kia thì chế tạo quang minh.
Tiếp theo Phong Liệt lập tức truy đuổi, bây
giờ uy lực thôn phệ thần thông gần như đạt đến đỉnh, dù là cường giả
đỉnh hóa đan cảnh gặp phải cũng chỉ có nước nuốt hận, một thần thông
cảnh cửu tầng mà còn không thể thi triển đại thần thông như Kim Sở Ngạn, Phong Liệt không để trong lòng. Hắn để ý chỉ có trong nhẫn trữ vật của
Kim Sở Ngạn có nguyên tinh thạch hay không.
Mắt thấy vòng xoáy lại ập đến, Kim Sở Ngạn vẻ mặt kinh sợ nhanh chóng tăng tốc độ độn ra phía xa, trong lòng cực kỳ bực tức.
Gã vốn tưởng mình thăng lên thần thông cảnh cửu tầng, cộng thêm đại
thần thông hạo nhật kiếm vũ, muốn giải quyết Phong Liệt chỉ có thần
thông cảnh nhất tầng thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng không ngờ mấy ngày không gặp Phong Liệt đạt đến thần thông cảnh lục tầng, chênh lệch với gã không lớn.
Càng thêm không hay ho là lúc trước ban đêm, cực kỳ bất lợi với gã,
không thể không trơ mắt nhìn thuộc hạ của mình chịu chết.
Bây giờ khó khăn lắm chờ trời sáng, đại thần thông của Phong Liệt đã tăng uy lực lên đến đỉnh, thế không thể đỡ.
Trong phút chốc, Kim Sở Ngạn bất đắc dĩ phát hiện, gã đường đường là
thiên tài có đại thần thông kim long hoàng bây giờ không có cơ hội vùng
lên, chỉ đành như chó tang cụp đuôi hoảng sợ chạy trốn, lòng bực tức
muốn chết, suýt nghẹn nội thương.