Ô —— ô ——!
Theo một tiếng rít chói tai, một cơn gió lốc màu
đen đột nhiên xuất hiện trên đầu Phong Liệt, ý đồ cuốn hắn và Trấn Long
Thiên Bi vào trong đó.
Phong Liệt cả kinh, nhưng ngay sau đó hắn lại không khỏi mừng rỡ.
Hắn vội vàng thu hồi Trấn Long Thiên Bi lại, sau đó liền gọi tiểu ma nữ cùng tiến vào gió lốc.
Nếu hắn đoán không lầm, đây chắc hẳn là cơ hội để rời khỏi không gian tĩnh mịch này.
Nhưng vào lúc này, Phong Liệt lại phát hiện chẳng thấy tiểu ma nữ đâu, điều này làm hắn không khỏi quýnh lên.
Cơ hội rời khỏi nơi này đã ở ngay trước mắt, nhưng muốn hắn bỏ tiểu ma
nữ lại một mình để chạy trốn thì hắn tuyệt đối không làm được.
Phong Liệt tự nghĩ, tuy mình có thể ra tay độc ác với kẻ địch, nhưng với bằng hữu thì hắn lại khó có thể bội bạc.
Giờ phút này, mắt nhìn mình như sắp bị cuốn vào trong gió lốc, hắn vội
vàng lắc mình bỏ chạy về phía xa, một bên cấp tốc chạy đi, một bên hô
tên tiểu ma nữ. Mà cơn gió lốc kia lại vẫn gắt gao đuổi theo phía sau,
giống như thề muốn nuốt chửng hắn vậy.
- A Ly! A Ly!
Phong Liệt lo lắng kêu to, trong thanh âm ẩn chứa Nguyên lực hùng hồn, truyền đi thật xa trong không gian.
- A, ta ở trong này!
Phía trước rất nhanh đã vang lên tiếng đáp lại của tiểu ma nữ. Trong
chớp mắt, Tiểu Bạch Long chở tiểu ma nữ và một con thỏ màu lam xuất hiện trong mắt Phong Liệt.
Trong lòng Phong Liệt vui vẻ, vội vàng tăng tốc lướt về phía tiểu ma nữ.
Nhưng vào lúc này, Phong Liệt lại buồn bực phát hiện, gió lốc phía sau
đã biến mất không còn tăm hơi. Tro cốt đầy trời dần dần rơi lại xuống
đất, tất cả lại trở về bình tĩnh.
Triêu ma nữ bay đến gần Phong Liệt, hai người không khỏi nhìn nhau cười khổ.
- Phong Liệt, xin lỗi...
Tiểu ma nữ đỏ mặt lên, nắm góc váy cúi đầu lẩm bẩm nói.
- Quên đi, vẫn còn cơ hội mà, không chừng rất nhanh chúng ta có thể ra ngoài rồi.
Phong Liệt cười cười, đã chờ hơn một tháng rồi, lâu hơn vài ngày nữa cũng chẳng sao.
- Ừm!
Tiểu ma nữ gật gật đầu, sau đó nàng lấy một tấm sắt đen tuyền ra, đưa tới trước mặt Phong Liệt nói:
- Phong Liệt, ngươi xem xem đây là thứ gì? Ta tìm được nó trong một đống tro cốt.
Vẻ mặt Phong Liệt hơi sửng sốt, cầm lấy nó nhìn nhìn.
Đây là một miếng sắt hình cung lớn chừng chiếc đĩa, giống như miếng hộ
tâm trên chiến giáp vậy. Nó tản ra vầng sáng u ám của kim loại, mặt trên có thể mơ hồ thấy được một ít hoa văn chằng chịt, nhưng không nhìn ra
được là làm từ tài liệu gì, chỉ cảm thấy cầm nó vào tay cực kỳ nặng. Một miếng sắt nhỏ này mà thậm chí nặng tận mấy trăm cân.
Trong
lòng Phong Liệt có chút ngạc nhiên, tấm sắt này có thể giữ vững Nguyên
khí không bị thất thoát trong không gian thôn phệ này đã nói lên nó
không đơn giản. Về phần rốt cuộc là vật gì thì hắn còn chưa nhìn ra
được.
Đúng lúc này, đột nhiên trên không trung lại vang lên
tiếng gió rít. Trong chớp mắt, một cơn gió lốc màu đen đã quét tới trước mặt.
- A? Nhanh như vậy đã lại đến tiếp!
Tiểu ma nữ kinh ngạc nhìn không trung, không khỏi kinh hãi hô lên một tiếng.
- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi ở trong này còn chưa chán sao?
Phong Liệt híp mắt, lẳng lặng nhìn cơn lốc kia cuốn tới.
- Làm gì có chuyện đó, người ta chẳng ưa nổi cái nơi quỷ quái này chút
nào! Ha ha ha, rốt cuộc có thể ra ngoài tầm bảo được rồi!
Tiểu ma nữ vui mừng kêu lên, nháy mắt đã thu Tiểu Bạch Long vào trong
không gian bảo nang, sau đó không khỏi ôm lấy cánh tay Phong Liệt, dính
sát lấy như muốn chui vào lòng hắn.
Trong lòng Phong Liệt sửng sốt, nhưng không đợi cho hắn kháng nghị, hai người đã bị gió lốc cuốn vào.
Tương tự với tình cảnh khi tiến vào, lại quay cuồng trong bóng tối một
lần. Vì không bị gió lốc chia rẽ, hai thân thể liền dán sát lại một chỗ.
Giờ phút này, dường như toàn bộ thế giới đều không liên quan gì đến hai người, bọn họ dần bị lạc bên trong bóng tối.
Cứ việc là trong gió lốc cuồng loạn, nhưng hai má tiểu ma nữ lại hơi
phiếm hồng, tim cũng đập nhanh hơn vài phần. Nàng vùi đầu vào ngực Phong Liệt, lẳng lặng nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn.
- Sư
phụ nói nam nhân trên đời này không có một ai tốt, nhưng thật ra tên
Phong Liệt này trừ bỏ hơi sắc một chút, nhưng tính tình cũng không quá
xấu nha.
- Không biết bây giờ hắn có nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của mình không? Ừm ừm, hắn ôm mình chặt đến vậy, nhất định là có
rồi. Nhưng loại cảm giác này dường như cũng không tệ...
Trong lòng tiểu ma nữ không khỏi suy nghĩ một mớ chuyện linh tinh, khuôn mặt
tuyệt mỹ bây giờ đã đỏ bừng, rất là đáng yêu, chỉ tiếc là không có ai
may mắn được thưởng thức.
Cũng không biết trải qua bao lâu,
hai người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ngay sau đó thân thể liền
đột nhiên tiến vào trong nước.
Cảm nhận áp suất của nước xung quanh, Phong Liệt hiểu tất nhiên mình đang ở dưới đáy hồ.
Hắn vội vàng ngưng mắt nhìn quanh một vòng. Không có gì ngoài ý muốn,
ngay ở nơi cách đó trăm trượng, một đôi mắt thật lớn màu đỏ đậm đang
nhìn chằm chằm hắn và tiểu ma nữ.
Trong đôi mắt này tràn ngập sự khát máu, cuồng bạo, nhưng cũng không có bao nhiêu linh tính. Từ
điểm này, Phong Liệt không khó để đoán ra con cự ngạc này hẳn là một
Hoang thú.
Không để hắn kịp nghĩ nhiều, cự ngạc đã không chút khách khí há chiếc miệng rộng đớp về phía hai người Phong Liệt, tốc độ
cực kỳ nhanh chóng.
Lần trước đó, nó nuốt hai người Phong
Liệt vào không gian thôn phệ, cũng chẳng hề nghĩ rằng mình sẽ không tiêu hóa nổi. Nhưng lúc này nó đã hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải
nhai nát hai người Phong Liệt, sau đó mới nuốt vào, đỡ phải phiền phức.
Giờ phút này, nhìn cái miệng rộng đủ nuốt gọn một ngọn núi nhỏ kia,
khuôn mặt tiểu ma nữ không khỏi sợ hãi đến trắng bệch. Dưới cái miệng
rộng kia, phỏng chừng bất cứ công kích gì cũng như gãi ngứa cho nó.
Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy hoàn cảnh xung quanh biến
đổi, không hề còn là dưới đáy hồ nữa. Nàng và Phong Liệt xuất hiện trong một thế giới âm trầm tối tăm.
Xung quanh chỗ nào cũng lượn
lờ một mảnh âm vụ, trừ bỏ việc không có xương khô ra thì dường như chẳng có gì khác không gian thôn phệ của cự ngạc.
- A? Phong Liệt, không phải chúng ta lại bị hút vào chỗ kia chứ?
Tiểu ma nữ không khỏi kinh hô một tiếng.
- Không! Nơi này là một chỗ còn đáng sợ hơn không gian thôn phệ của cự ngạc, chỉ có điều nó là địa bàn của ta.
Phong Liệt cười cười đáp.
- Thế là có ý gì?
Tiểu ma nữ chỉ ngây ngốc nhìn Phong Liệt, thiếu chút nữa đã duỗi tay ra sờ trán hắn xem có phát sốt hay không.
- Ngao hống!
Đột nhiên, một tiếng rống vang tận mây xanh phát ra từ cách đó không xa, tầng tầng âm vụ trên không trung đều tiêu tán.
Phụt!
Tiểu ma nữ nhịn không được mà phun một ngụm máu tươi, thân hình hơi lay động một chút, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Vẻn vẹn là một tiếng gầm đã chấn cho mình hộc máu, không biết sâu trong sương mù rốt cuộc cất dấu thứ kinh khủng như thế nào?
- Mau bịt tai lại!
Khuôn mặt Phong Liệt trở nên ngưng trọng, nhắc nhở tiểu ma nữ một tiếng.
- A, ừm! Đó là cái gì?