Vô số người trong thành Tứ Phương đổ xô ra đường lớn đường nhỏ mà xem,
liên tục nghi luận về nhân vật đảm nhiệm vị trí Thành Chủ này.
- Phong đại nhân, mấy người chúng ta đã thương lượng, ba đại doanh địa
sẽ phân ra một vạn nhân mã trọng tổ Bắc đại doanh, đại nhân thấy thế
nào?
Phùng Cảnh Huy đi sau nửa thân ngựa cười nói.
- Ồ?
Phong Liệt hơi sững người, thoáng có chút ngoài ý muốn, lập tức cười thản nhiên, nói:
- Hảo ý của ba vị bổn tọa tâm lĩnh, chỉ có điều có ba đại doanh thủ vệ
thành Tứ Phương là đủ rồi, việc gây dựng lại Bắc đại doanh, ta thấy
không cần thiết.
- Ách…
Phùng Cảnh Huy và Trịnh Đạt không
khỏi ngẩn ngơ, trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn, tuyệt không thể ngờ
được vị Thành Chủ trẻ tuổi này lại đem binh quyền giao ra ngoài, Phong
Liệt này thoạt nhìn cũng không giống người ngu a?
Chuyện này tất có gì đó không bình thường.
Ánh mắt hai người Phùng Cảnh Huy và Trịnh Đạt lóe lên, trong lòng không khỏi bắt đầu có chút không nhìn thấy vị thiếu niên này.
Phong Liệt thu biểu lộ của hai người vào trong mắt, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhưng trong lòng lại cười lạnh:
- Hừ, chỉ là ba vạn binh mã cũng muốn bịt miệng lão tử, như vậy cũng quá coi thường lão tử rồi.
Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên một hồi âm thanh, vô cùng náo nhiệt.
Phong Liệt giương mắt nhìn lại, không khỏi nhướng mày.
Chỉ thấy cách đó không xa, một tòa lâu mười tầng treo một chuỗi pháo đỏ bị
châm ngòi, bên dưới chiên trống đầy đủ, hấp dẫn vô số người vây xem,
ngay cả đường cái rống rãi cũng bị ngăn lại.
Khiến Phong Liệt nhíu mày chính là tấm biển cực lớn trên tòa lầu các đó viết ba chữ - Lôi Ngọc Trai.
- Con bà ngươi, dám ở trên địa bàn lão tử mà huênh hoang? Như vậy không phải là xem thường địa đầu xà như lão tử sao?
Khóe miệng Phong Liệt không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Lập tức, hắn phân phó nói:
- Trịnh thống lĩnh, cho người đuổi đám đông đi, vây Lôi Ngọc Trai lại cho ta!
- Tránh ra, tất cả tránh ra, những ai không có phận sự không được đến gần Lôi Ngọc Trai trong phạm vi ngàn trượng, kẻ nào vi phạm giết không luận tội.
- ….
Mấy trăm thành vệ quân võ trang đầy đủ cưỡi đại mã khí thế hùng hổ lao đến, vung vẩy trường thương đem tất cả người vây quanh đuổi ra xa, không khí bạt kiếm giương cung.
Một vài người đi ngang qua nhìn Lôi Ngọc Trai đang khai trương, trên mặt đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.
- A? Có chuyện gì vậy? Lôi Ngọc Trai khai trương, tại sao lại có thành vệ quân đến đập phá quán?
- Hừ, ngươi còn không biết sao? Thành Chủ đại nhân của chúng ta hiện đang bị Lôi Long giáo truy nã, Lôi Ngọc Trai này nghe nói lúc trước bị hủy
đều là do Thành Chủ đại nhân làm a.
- A, thì ra là thế, hắc hắc,
tiếp theo lại có trò hay để xem rồi, hậu trường của Lôi Ngọc Trai này
rất cứng, chỉ e không thể thiếu một phen long tranh hổ đấu với Thành Chủ đại nhân rồi.
- ….
Đang lúc mọi người không ngừng nghị
luận, bên trong Lôi Ngọc Trai đột nhiên đi ra bảy tám cao thủ Lôi Long
giáo khí thế cường hoành, vẻ mặt mỗi người đều giận dữ, sát khí đằng
đằng.
Cầm đầu chính là một lam phát lão giả, sắc mặt hồng nhuận,
khí thế cường hoành vô cùng, đã đạp nửa chân vào cánh cửa Hóa Đan cảnh,
đôi mắt lão tinh quang nhấp nháy, khiến người khác không dám nhìn gần.
Mà Lôi Thành Hổ thì theo sát sau lưng lão giả, tựa như đang thấp giọng
khuyên nhủ gì đó, thế nhưng lão giả dường như không cho là đúng.
- Lớn mật, là kẻ nào dám ở trước Lôi Ngọc Trai của ta giương oai?
Hai mắt lão giả mở trừng, lạnh lùng quét nhìn thành vệ quân xung quanh, uy
áp cường hoành khiến Long mã của thành vệ quân cả kinh, tất cả đều nôn
nóng bất ản.
Lão giả này tên là Lam Hóa Thuần, chính là người mà
Lôi Long giáo vừa an bài đến chi nhánh Lôi Ngọc Trai ở thành Tứ Phương
tọa trấn.
Cũng chính bởi vì Phong Liệt cho nên mới khiến Lôi Long giáo không thể không tăng cường việc thủ hộ chi nhánh này để đề phòng
bất trắc.
Đồng thời, Lam Hóa Thuần này còn có một nhiệm vụ khác,
đó chính là tìm cơ hội tiêu diệt Phong Liệt, vãn hồi danh dự của Lôi
Long giáo.
Dù sao thì lệnh truy nã của Lôi Long giáo cũng đã phát ra hơn nửa năm, nhưng Phong Liệt vẫn sống tiêu diêu tự tại, hơn nữa
thanh danh ngày càng lớn, đây không thể nghi ngờ là trắng trợn tát vào
mặt Lôi Long giáo một cái.
- À… thật không hỗ là Lôi Ngọc Trai, uy phong thật lớn.
Ngay lúc Lam Hóa Thuần vừa dứt lời, một tiếng hừ nhẹ từ phía thành vệ quân vang lên.
Ngay sau đó, một thiếu niên tà dị ngồi trên lưng ngựa từ trong đám tướng
lãnh mặc trọng giáp đi ra, chậm rãi bước đến trước cửa Lôi Ngọc Trai.
Thiếu niên này không phải ai khác, chính là Phong Liệt.
Phong Liệt lạnh nhạt đánh giá Lam Hóa Thuần, đám người Lôi Thành hổ vừa liếc
nhìn, lập tức nhìn ra thực lực của đối phương, khóe miệng hơi lộ ra một
tia cười lạnh.
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Ánh mắt Lam Hóa Thuần trở nên lạnh lẽo, quát lạnh với Phong Liệt.
- Ta là ai? Ha ha, chẳng lẽ Lôi Thành Hổ không nói cho ngươi biết ta là ai sao?
Phong Liệt cười nhạt, từ trên cao nhìn xuống Lam Hóa Thuần.
- À? Ngươi chẳng lẽ chính là Phong Liệt tiểu nhi? Ha ha ha ha, thật đúng
là tìm hoài thì không thấy, ngẫu nhiên lại bắt gặp, hôm nay ngươi đã tự
dâng đến cửa, lão phu vừa vặn bắt ngươi trở về hoàn mệnh.
Lam Hóa Thuần sững sờ, lập tức cười lớn ha hả.
Phong Liệt không khỏi há hốc mồm, lão già này không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại tuyên bố muốn bắt hắn, đây quả thật là chuyện lạ vô cùng.
Mà vẻ mặt hai người Trịnh Đạt và Phùng Cảnh Huy ở phía sau cũng trở nên
tức giận, lão già này rõ ràng là không để Ma Long giáo vào mắt.
Nếu như lão già này là một cao thủ Long Biến cảnh thì Phong Liệt cũng đành phải ngậm ngùi, nhanh chóng bỏ chạy thật xa.
Nếu như hắn là một cường giả Hóa Đan cảnh, cho dù hơi khoa trương một chút, nhưng cũng miễn cưỡng có thể nói chuyện.
Nhưng lão già này mới chỉ là cường giả Thần Thông cảnh đỉnh phong, lại dám ở
trong thành Tứ Phương nói năng ngông cuồng, thật là có chút càn rỡ quá
mức, Phong Liệt nhịn không được kinh ngạc hỏi:
- Lão già? Đầu ngươi có vấn đề à?
- Hừ, lão phu chẳng muốn nói nhiều với ngươi!
Lam Hóa Thuần quát lạnh một tiếng, lập tức hai tay vung ra, một đạo Lôi
Long lam sắc uốn lượn quấn về phía Phong Liệt, uy thế kinh người.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một tia sắc bén xẹt qua bụng hắn, “xoẹt” một tiếng, một chùm huyết vụ bắn ra.
- A… là kẻ nào?
Lam Hóa Thuần kêu thảm một tiếng, thân người lập tức bị chia thành hai đoạn, ngã xuống, nội tạng trải đầy đất.
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh màu tím xuất hiện bên cạnh thi thể Lam Hóa
Thuần, giơ tay chém xuống, trước khi Lam Hóa Thuần kịp phản ứng lại bổ
thêm một đao, “phụt phụt”, âm thanh trầm đục vang lên, đầu Lam Hóa Thuần bị chia làm hai, ngay cả hồn phách cũng tiêu biến thành vô hình.
Đạo nhân ảnh tử sắc này chính là Bán Giang Hồng, loại tốc độ như quỷ mị của Độc Thử nhất gia, không ai có thể sánh nổi.
Bán Giang Hồng sau khi làm xong mọi chuyện liền thu hồi đoản đao hình dạng
quỷ dị, con ngươi tràn ngập sát cơ dày đặc đảo qua thân hình đám người
Lôi Thành Hổ, giống như chỉ cần Phong Liệt hạ lệnh một tiếng thì hắn sẽ
lập tức giết sạch tất cả mọi người trước mặt.