- Không, Phong Liệt, bổn hoàng chính là Long Hoàng chuyển thế. Ngươi chỉ là con kiến, ngươi không thể làm như vậy.
- Phong Liệt, ngươi cho bổn hoàng ta một mạng, ta nói cho ngươi biết một bảo tượng thượng cổ, không, ba cái năm cái cũng được.
Sở Huyền hoảng sợ giãy dụa, gầm thét, lại khó có thể thoát khỏi uy thế của Tụ Hồn Châu. Thời gian dần trôi biến mất trong hạt châu.
Hắc tuyến đầy trời biến mất, Tụ Hồn Châu im lặng bên lơ lững trên không trung. Trong thiên địa hết thảy quy về bình tĩnh.
Phong Liệt phất tay thu hồi Tụ Hồn Châu, lẳng lặng nhìn Sở Huyền đang điên
cuồng giãy dụa trong hạt châu, khóe miệng dần dần hiện lên một tia khoái ý, rồi biến thành tiếng cười to.
Hahahaha…..
Từng tiếng cười điên cuồng phiêu đãng trên sa mạc thật lâu.
Trong tiếng cười, toát ra một tia khó hiểu giống như trút được gánh nặng, đồng thời cũng giống như một tia đùa cợt với vận mệnh.
Từ lúc trọng sinh đến nay, Sở Huyền giống như một ngọn núi lớn vắt ngang
trong lòng của hắn. Bất cứ lúc nào, Phong Liệt đều có thể tinh tường cảm nhận được sự hiện hữu của Sở Huyền. Thời gian dần trôi qua đã tạo thành một cỗ áp lực sợ hãi tận trong đáy lòng, không thể mất đi được.
Cơ hồ mỗi một ngày một khắc, nội tâm của hắn đều lo sợ, sợ chính mình sẽ dẫm vào vết xe đổ trước kia.
Cho nên, cho tới nay, từ sâu trong nội tâm của hắn tràn đầy khao khát đối với thực lực.
Ngày hôm nay, hắn rốt cuộc dựa vào sức mạnh của mình để triệt để sửa đổi vận mệnh, triệt để giải thoát linh hồn khỏi sự trói buộc.
Trong lúc
nhất thời, hắn chỉ cảm thấy trời cao đất rộng không còn điều gì có thể
sợ hãi. Cả người từ trong ra ngoài đều nhận được sự thăng hoa thật lớn.
Thật lâu về sau, tiếng cười dần dần biến mất.
Phong Liệt ngang nhiên dựng cả vùng đất, hai mắt nhìn ra hư không, thân hình
thẳng tắp như một cây đại thương, mũi nhọn bay thẳng lên trời cao.
Giờ phút này, một cỗ khí tức cường giả chính thức từ trong cơ thể phát ra,
tràn ngập trong thiên địa, làm cho người ta phải nhìn lại.
Nội tâm cường đại thì mới là cường đại thật sự.
Giờ phút này, tâm cảnh của Phong Liệt rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới cường
giả viên mãn. Vạn vật thế gian, thần ma chúng sinh rốt cuộc đã không còn sợ nữa.
Xa xa, trên đường chân trời, tiểu ma nữ đang ngồi trên
lưng Ma Lang, lẳng lặng nhìn bóng người trên cồn cát, trong đôi mắt đẹp
rung động từng cơn, dần dần si mê, nửa quả linh quả đang gặm dở trong
tay rớt xuống mà cũng chưa phát giác ra được.
- Muốn chết à? Ngươi gầm loạn cái gì thế?
Ma Lang đại hắc lại vui sướng tru lên nửa tiếng, lại bị thiếu nữ phía trên cực kỳ ngang ngược tát cho một cái nằm sấp xuống mặt đất.
- Chủ mẫu đại nhân, Đại hắc ta vì chủ nhân cao hứng không được à?
Ma Lang ủy khuất lầm bầm nói.
- Hừ, cao hứng cũng không được rống.
Tiểu ma nữ tức giận nói.
- Vâng, tiểu nhân hiểu rồi. Về sau cũng không dám quấy rầy chủ mẫu động dục nữa.
- À, tiểu súc sanh xem bổn tiểu thư thu thập ngươi như thế nào?
Rầm rầm rầm rầm!
- Ngao, chủ mẫu tha mạng!
Trong không gian Long ngục, cỏ thơm mọc khắp nơi, linh mộc thành rừng, hương
hoa thơm ngát. Từng bầy ong bướm đủ màu sắc từ trong các khóm hoa xuyên
thẳng qua không gian. Ngẫu nhiên có thể chứng kiến một hai con thỏ trắng như tuyết đang gặm cỏ xanh dưới tán cây, thỉnh thoảng khiến cho người
ta phải nhìn nó trìu mến.
Lúc
này, Phong Liệt đang khoanh chân ngồi trên đồng cỏ, hai mắt hơi khép hờ. Chung quanh một cỗ thiên địa nguyên khí giống như trường giang đại hải
dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn, khiến cho nguyên lực trong cơ thể
hắn càng lúc càng tràn đầy.
Trước khi chiến đấu với Sở Huyền,
nguyên lực trong cơ thể hắn cũng tiêu hao bảy tám phần. Hơn nữa, khi
tiến vào Long Biến Cảnh liền gặp được trận chiến lớn như vậy, đối với
cảnh giới vững chắc là cực kỳ bất lợi.
Cho nên, sau khi giải
quyết được Sở Huyền xong, Phong Liệt liền gạt mọi chuyện sang một bên,
hết sức chăm chú khôi phục nguyên lực, củng cố cảnh giới.
Cùng
lúc đó, dưới một cây đại thụ cách đó ngàn trượng, tiểu ma nữ cũng mơ hồ
cảm nhận được Phong Liệt đột phá cảnh giới, lần đầu tiến nhập vào trạng
thái tu luyện.
Trong tay nàng ôm một khối băng nguyên tinh, hết
sức chăm chú hấp thu. Xem ra không trùng kích được Hóa Đan Cảnh đỉnh
phong là cảm thấy khó an tĩnh trong không gian Long Ngục.
Cho đến ba ngày sau đó, Phong Liệt mới mở hai mắt ra, nguyên lực trong cơ thể
dĩ nhiên đã khôi phục lại được trạng thái đỉnh phong. Khí thế hùng hồn
như rồng, ánh mắt tĩnh mịch giống như biển, tinh mang bức người.
Kế tiếp, cổ tay hắn khẽ đảo. Một quả giới chỉ không gian màu bạc xuất hiện trong tay. Hắn hướng tinh thần vào trong đó thăm dò, im lặng bắt đầu
tìm tòi.
Giới chỉ không gian này vốn thuộc về Sở Huyền, nhưng hôm nay nó lại trở thành chiến lợi phẩm của Phong Liệt.
Sở Huyền là một vị Viễn cổ Long Hoàng chuyển thế. Hơn nữa đã thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước. Dùng phương pháp của gã, nếu muốn tìm một ít viễn
cổ bảo tàng là dễ dàng vô cùng.
Giờ phút này, đối với việc dùng
Sở Huyền để sưu tầm bảo vật, Phong Liệt trong lòng cũng cảm thấy hứng
thú, trên mặt không khỏi hiện lên một tia chờ mong.
Rất nhanh, Phong Liệt mở hai mắt ra, trong ánh mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc vô cùng.
Ồ, đây là….
Tâm ý của hắn khẽ động. Một tinh thể màu đen cỡ bằng đầu người xuất hiện trước mặt hắn.
Khối tinh thể màu đen này ẩn chứa nguyên khí khổng lồ. Đồng thời một khí tức đại đạo chí lý chậm rãi phát tán ra, làm cho Phong Liệt giống như có
cảm giác đang tắm gió xuân, nghe giảng đạo, làm cho tâm cảnh của hắn tu
vi chậm rãi tăng lên. Đối với ám chi cảm ngộ của bản thân cũng có sự gia tăng.
- Cái này….cái này là Ám nguyên tinh? Bà mẹ nó, làm sao có thể lớn như vậy?
Phong Liệt kinh ngạc mở lớn hai mắt, thật lâu không có hồi phục lại tinh thần.
Đến lúc này, hắn đã hiểu rõ được sự tồn tại của nguyên tinh thạch.
Vốn, võ giả sau khi tu luyện đến một trình độ nhất định, khi chết đi, nếu
thân thể được bảo tồn nguyên vẹn, nguyên lực trong cơ thể sẽ không tiêu
tán trong thiên địa, mà là trong đan điền dần dần tạo thành một khối
tinh thể. Khối tinh thể này được gọi là nguyên tinh.
Nguyên tinh
chẳng những ấn chứa tinh hoa nguyên khí khổng lồ mà còn ẩn chứa một tia
tâm cảnh của người chết. Đối với võ giả có chỗ tốt tuyệt vời.
Chỉ có điều, nguyên tinh hình thành điều kiện cực kỳ hà khắc. Ít nhất phải
là cường giả đã ngoài Long Biến Cảnh mới có thể sinh ra nguyên tinh. Lại còn phải trải qua một thời gian thật dài.
Hơn nữa, nếu sau khi
nguyên tinh được hình thành, không có người phát hiện kịp thời, thân thể của võ giả triệt để hóa thành tro, thì nguyên tinh theo thời gian cũng
dần dần tiêu tán trong thiên địa.
Có thể nói, từ xưa đến nay, bên trong cường giả Long Biến Cảnh, hình thành nguyên tinh chưa đủ một phần vạn. Trình độ kỳ trân quý thì chỉ có thể thấy được lốm đốm.
Phong Liệt nhìn khối nguyên tinh to bằng cái đầu người, trợn tròn mắt cả nửa ngày, âm thầm hút một ngụm khí lạnh.
Theo như hắn biết, cho dù là cường giả Long Biến Cảnh hậu kỳ, sau khi chết
đi, nhiều nhất cũng chỉ có thể sinh ra một khối nguyên tinh to bằng nắm
tay thôi.