Phong Hoài Nam lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Chính Đức, sau đó nói với Phong Liệt:
- Phong Liệt, đại bá của ngươi trong lòng lo lắng, ngươi đừng chấp nhặt
với hắn, bất quá, chúng ta nhất định phải sớm chuẩn bị mới được, thực sự kinh khủng. . .Có lẽ chúng ta nên trốn đi, cùng lắm tìm chỗ nào đó mai
danh ẩn tích, trước mặt thực lực chúng ta hoàn toàn không thể chống lại
Ánh Nguyệt Thành.
- Không cần phải vậy!
Phong Liệt liếc mắt nhìn mọi người, bình tĩnh nói:
- Các vị trưởng lão, tam thúc, nếu các người tin lời của ta, vậy hãy ở
lại Tứ Phương Thành không cần đi đâu cả, người Ánh Nguyệt Thành chỉ cần
dám bước chân vào Tứ Phương Thành trong phạm vi ngàn dặm, ta cam đoan
khiến bọn họ có đến mà không có về.
Một đám lão gia hỏa thấy
Phong Liệt tự tin như vậy, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, nhưng cuối
cùng đều bất đắc dĩ thở dài, hiển nhiên có phần không tin.
Sau khi Phong Chính Đức liếc nhìn tam trưởng lão một cái, ánh mắt nhỏ không thể tránh bỗng nhúc nhích.
Trầm mặc một hồi, Phong Chính Đức cắn răng, mở miệng nói:
- Các vị trưởng lão, kỳ thực không phải không có biện pháp khác, chi
nhánh Phong gia chúng ta và Phong gia tại Nguyệt Quang Thành tóm lại đều là người một nhà, nếu đánh giết tàn nhẫn. . .Chắc chắn sẽ bị người
ngoài chê cười. . .
- Ta muốn nói chính là, không bằng chúng ta
phái người tới Nguyệt Quang Thành thỉnh tội, chẳng qua chỉ là vấn đề thể diện, chắc hẳn bọn họ sẽ không chém tận giết tuyệt?
- Không được.
Sắc mặt Phong Hoài Nam lạnh lùng, lúc này từ chối nói:
- Tổ tiên chúng ta và Nguyệt Quang Thành thù hận sâu đậm, đặc biệt, rất
có thể lão tổ Nguyệt Quang Thành vẫn còn sống, cho dù chúng ta hạ mình
cầu toàn thành cong, chúng ta cũng sẽ trở thành nô bộc hạ đẳng của người khác, vĩnh viễn không ngày nổi danh.
Phong Chính Đức bị Phong
Hoài Nam quát lớn một trận, sắc mặt liền có chút khó coi, bất quá thực
sự không dám tranh luận, nhưng trong lòng không khỏi có chút oán niệm.
Sau khi thương lượng một hồi, cuối cùng Phong Hoài Nam gõ nhịp, tất cả nghe theo Phong Liệt an bài, lúc này mọi người mới tản đi, vội vàng bố trí
phòng ngự.
* * * * *
* * * * *
Nghìn vạn gia tộc
trên đại lục Long Huyết, mỗi ngày đều có vô số gia tộc bị diệt vong,
cũng có vô số gia tộc ra đời và phát triển, Phong gia muốn thanh lý một
chi nhanh nho nhỏ cũng không phải chuyện tình gì quá đáng.
Nhưng
nằm ngoài dự kiến của rất nhiều người chính là, trong khoảng thời gian
hai tháng ngắn ngủi tin tức Phong gia muốn thanh lý môn hộ đã lan truyền khắp toàn bộ Thiên Long Thần Triều.
Nguyên nhân chủ yếu ở chỗ,
đối tượng muốn thanh lý bao gồm cả đệ nhất thiên tài Ma Long Giáo, cao
thủ đệ nhất thanh niên trẻ tuổi trên đại lục, nổi danh khắp Tứ Phương
Thành thành chủ Phong Liệt, chuyện này rất đáng xem.
Điều khiến
người khác khiếp sợ chính là, ngay khi tin tức này vừa truyền ra ngoài,
rất nhanh có không ít thế lực lớn chủ động phát động viện trợ, trợ giúp
Nguyệt Quang Thành thanh lý môn hộ, quả thực khiến thế nhân kinh hãi.
Những thế lực này bao gồm Ma Long Giáo Triệu gia, Ngân Nguyệt Sơn Trang Thủy
gia, Lôi Ngọc Thành, Phong Lâm Thành Lâm gia. . .Mà ngay cả Trấn Phủ
Long Quận Tông đều tuyên bố nói:
- Cần phải nghiêm trị đệ tử đại nghịch bất đạo. . .
Nói trắng ra là muốn thu thập Phong Liệt, kẻ mù cũng có thể nhận ra.
Cùng lúc đó, cũng không ít tiểu môn tiểu phái lên tiếng ủng hộ Nguyệt Quang
Thành, vì thời gian trước đã từng tuyên bố đòi lại công đạo cho các đệ
tử chết tại Tứ Phương Thành.
Trong lúc nhất thời, Phong Liệt lại
bị đẩy lên đầu ngọn sóng thêm lần nữa, trở thành chủ đề bàn tán trên bàn trà của những người trong thiên hạ.
Bất quá, lúc này uy danh hiển hách tăng lên mấy lần, chỉ bị bêu danh đại nghịch bất đạo.
- Tin mới nhất! Nam Uyển Thành Tưởng gia chủ cũng tuyên bố, phải trợ giúp Nguyệt Quang Thành thanh lý môn hộ.
- Tưởng gia tính là cái đếch gì, trước kia tại đấu giá hội Phiêu Miễu
Các, đối mặt với Phong đại nhân ngay cả cái rắm cũng không dám phóng.
- Các ngươi đoán xem Phong Liệt lần này có thể sống hay không?
- Nói nhảm! Ngay cả Ma Long Giáo đều rũ bỏ Phong Liệt rồi, ai còn có thể
bảo vệ hắn? Không nói đến Phong gia Nguyệt Quang Thành, cho dù Ngân
Nguyệt Sơn Trang, Lôi Ngọc Thành, Lâm gia. . .Những thế lực này thế lực
nào cũng sở hữu cao thủ nhiều như mây! Cho dù Phong Liệt có 100 cái mạng cũng chết chắc rồi.
- Chuyện này khó có thể nói trước, Phong đại nhân có thể chạy thoát khỏi tay cường giả Long Biến Cảnh, vả lại Thiên
Độc lão quái đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, lúc này đây nói không chừng
Phong đại nhân có thể tạo lên kỳ tích.
* * * * *
* * * * *
Phố lớn ngõ nhỏ, tửu quán quán trà, khắp nơi trong Tứ Phương Thành đều bàn
luận về Phong Liệt, bất quá, ngoại trừ một số thiếu nữ thanh niên sùng
bái Phong Liệt, phần lớn mọi người đều không hề xem trọng Phong Liệt.
* * * * *
Bên ngoài thảo luận khí thế ngất trời, còn giờ khắc này dưới cây đại thụ
trong hậu hoa viên phủ thành chủ, Phong Liệt uể oải nằm trên chiếc ghế
thái sư, thẫn thờ cầm trang giấy trắng như tuyết trong tay.
Trang giấy này là hắn phát hiện trên chiếc giường lớn trong phòng, bởi vì từ
khi Diệp Thiên Tử rời đi, hắn chưa bao giờ ngủ trên chiếc giường này,
tới tận ngày hôm nay mới vô tình phát hiện trang giấy này.
Trên trang giấy chỉ có một dòng chữ nhỏ đẹp mắt:
- Tiểu Điệp đã ở Long Võ Viện, Thiên Tử viết.
Sau khi trải qua một đêm, Phong Liệt đã khôi phục tâm tình kích động trong
lòng, nhưng giờ phút này trong lòng hắn hắn lại trở nên mâu thuẫn.
Hắn muốn đi tới Long Võ Viên một chuyến, nhưng cũng có chút do dự.
Hiện tại hắn trong mắt người bên ngoài, đã xem như bước chân vào khốn cảnh
hẳn là phải chết, người khác thường thường phủi sạch quan hệ với hắn.
Mặc dù bản thân hắn không chút sợ hãi, nhưng nếu như bây giờ đi tìm Tiểu
Điệp. . .Rất có thể sẽ liên lụy đến tiểu nha đầu xinh đẹp kia, chuyện
này không phải điều trong lòng hắn mong muốn.
- Mà thôi, ngay sau hãy nói.
Ngay khi Phong Liệt bừng tỉnh, Trang Huyền Cơ từ bên ngoài đi đến, còn mang
theo một thiếu nữ mỹ lệ, tư thái uyển chuyển phía sau.
- Thiên
Thiên tiểu thư hãy coi chừng, địa thế hậu hoa viên vòng vo khó đi, Thiên Thiên tiểu thư thân thể mềm yếu, hãy vịn vai tiểu sinh.
- Đa tạ ý tốt của Trang công tử, Thiên Thiên cũng là người tập võ, không phải không đi được đường núi.
* * * * *
Trang Huyền Cơ vừa giữ vững phong thái quân tử, vừa cực kỳ ân cần dìu dắt thiếu nữ kia, trên mặt nhếch lên tươi cười hèn mọn.
Khúc khích!
Thiếu nữ kia thấy dáng vẻ Phong Liệt ung dung thản nhiên như không, liền che miệng cười cười, thanh âm nhu mị nói:
- Phong đại nhân thực sự rất phấn khởi ah, xem ra Phong đại nhân đã dự tính trước?
- Ủa? Thiên Thiên cô nương đã tới, mời ngồi.
Phong Liệt phục hồi tinh thần, mỉm cười, đứng dậy chào đón.
Thiếu nữ này là Thiên Thiên đại quản tổng quản chi nhánh Phiêu Miễu Các tại
Tứ Phương Thành, trong khoảng thời gian này, Phong Liệt đã tới Phiêu
Miễu Các vài chuyến, vì vậy hai người coi như quen biết.