Trên một thảm cỏ xanh lục, một cô gái tuyệt sắc chừng mười ba mười bốn tuổi đang ôm một chiếc cầm, chạy về phía xa.
Cô gái mặc một bộ liên y màu lục, dáng người yểu điệu, nàng ngoái đầu
lại nhoẻn miệng cười một cái, giống như xuân phong tuyết tan, vạn hoa nở rộ, làm Phong Liệt nhất thời nhìn đến choáng váng.
- Tiểu... Tiểu Điệp!
Cô gái tuyệt sắc như tiên tử lạc xuống trần gian kia không phải ai
khác, thế nhưng đúng là người kiếp trước khiến cho Phong Liệt mê mẩn –
Sở Tiểu Điệp.
Nhìn thân ảnh yểu điệu xinh đẹp kia dần chạy
xa, tim Phong Liệt không khỏi đập mạnh, một suy nghĩ không thể đè nén
lẳng lặng chảy xuôi trong đầu.
Hắn từng cho là mình có thể quên nàng đi, nhưng cho tới giờ phút này hắn mới hiểu được, điều này quá khó, quá khó...
Đột nhiên, trong lòng Phong Liệt máy động, hắn cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, lại thấy trên người đang mặc trang phục của đệ tử Ma Vũ Viện.
- Hả? Thế này là sao? Đây là ảo cảnh! Đúng! Nhất định là ảo cảnh! Mộng Huyễn U Lan khốn kiếp!
Giờ phút này, cứ việc biết mình đang trong ảo cảnh, nhưng ảo cảnh này
lại cực kỳ chân thật, chân thật đến mức suýt nữa hắn đã bị lạc vào đó.
Hắn biết, tất cả những điều này đều là vì đóa Mộng Huyễn U Lan xinh đẹp mà kinh khủng kia.
Mộng Huyễn U Lan là một loại thực vật rất có linh tính trong truyền
thuyết, cũng là một loài hoa làm cho thế nhân nghe thấy đã biến sắc.
Cũng không kém bao nhiêu so với Bỉ Ngạn hoa ở địa ngục.
Tục
truyền, phàm là sinh linh còn sống, một khi thấy được Mộng Huyễn U Lan
thì đều sẽ lập tức lâm vào mộng cảnh mà nó tạo ra, không thể tự kiềm
chế, cho đến khi thân thể tiêu vong, linh hồn biến mất.
Giờ
phút này, rốt cuộc Phong Liệt cũng hiểu vì sao trong không gian lại có
nhiều hài cốt của mãnh thú như vậy, chắc hẳn chúng cũng lâm vào mộng
cảnh mà Mộng Huyễn U Lan tạo ra, hiện giờ cả hắn và tiểu ma nữ cũng vậy.
Trong lòng Phong Liệt không khỏi khẩn trương, nếu cứ chết trong mộng
cảnh như vậy thì hắn vạn phần không cam lòng, nhưng trong khoảng thời
gian ngắn cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Lúc này, Sở Tiểu Điệp phía trước thấy Phong Liệt còn đang ngẩn người tại chỗ, không khỏi bĩu mỗi gắt giọng:
- Phong đại ca, mau đi thôi!
- A? Ừm! Đến ngay đây!
Vẻ mặt Phong Liệt ngẩn ngơ nhìn không mặt nhỏ nhắn mà trước kia hắn
ngày nhớ đêm mong, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại. Cứ việc biết mình
đang ở trong mộng cảnh, nhưng hắn cũng không nỡ làm tiểu nha đầu kia mất hứng, vậy nên liền bước nhanh theo.
Sau một lát, Sở Tiểu
Điệp ngừng lại trong một vườn hoa tràn ngập sức sống. Xung quanh trăm
hoa đua nở, hồ điệp bay múa, hương hoa say thấm lòng người.
Tiểu nha đầu nghịch ngợm kiễng mũi chân lên ngửi ngửi một đóa hoa lan,
trên khuôn mặt xuất hiện vẻ thích ý, vô cùng đáng yêu, làm cho Phong
Liệt vừa đi đến không khỏi há hốc mồm.
Thấy Phong Liệt cứ
nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt Sở Tiểu Điệp hơi ửng hồng, nhịn không
được mà hờn dỗi trừng mắt nhìn Phong Liệt một cái, mỹ mâu của nàng chợt
chuyển đi, nói:
- Phong đại ca, người ta vừa nghĩ ra một cách mới để bắt hồ điệp, chúng ta so xem ai bắt được nhiều hơn nhé?
Phong Liệt mỉm cười nói:
- Được, không thành vấn đề!
Thấy Phong Liệt đáp ứng, trong mắt Sở Tiểu Điệp mơ hồ hiện lên vẻ đắc ý, nàng nghĩ ngợi rồi nói:
- Còn nữa, nếu ai thua thì phải đáp ứng một điều kiện của đối phương, không được đổi ý!
- Ừm!
Phong Liệt cười gật gật đầu.
- Hì hì! Phong đại ca, lần này ngươi thua chắc rồi!
Vẻ mặt Sở Tiểu Điệp không khỏi trở nên vô cùng đắc ý, chỉ thấy hơi nâng váy lên, quỳ gối xuống bãi cỏ, đặt chiếc cầm xuống. Sau đó, đôi tay như ngọc kia nhẹ nhàng khảy lên dây cầm. Nhất thời, những tiếng cầm động
lòng người như âm thanh của tự nhiên bắt đầu lan tỏa ra khắp cả mảnh
thiên địa này.
Phong Liệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, lẳng lặng thưởng thức cầm khúc đã rất lâu không nghe này.
Hắn nhớ rõ, đây là cầm khúc mà Sở Tiểu Điệp yêu thích nhất – “Điệp Vũ”, nó được nàng sáng tác ra nhân ngày hai người đính ước.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng đàn đã biến mất, mà Phong Liệt lại vẫn đắm chìm trong đó mà không thể tự kiềm chế.
- Phong đại ca! Phong đại ca! Ngươi làm sao vậy? Hừ, ngươi không được chơi xấu đâu đấy!
Một thanh âm rất nhỏ truyền vào trong tai Phong Liệt.
Phong Liệt thoáng chốc đã phục hồi tinh thần lại. Hắn mở to mắt ra
nhìn, lại không khỏi ngẩn ngơ lần nữa. Chỉ thấy lúc này quanh người Sở
Tiểu Điệp đã có một đàn hồ điệp đủ loại màu sắc. Có trên vai, trên cánh
tay, ngay cả trên tóc cũng có, hiển nhiên chúng đều bị tiếng đàn tuyệt
vời của giai nhân hấp dẫn đến.
Mà giờ phút này, Sở Tiểu Điệp chính đang đắc ý nhìn hắn, nói:
- Phong đại ca, còn muốn tiếp tục sao? Hừ hừ!
- Một ván này coi như ngươi thắng, chúng ta tiếp tục so một lần xem ai bắt được hồ điệp lớn hơn không?
- Hừ hừ! Ngươi có bắt được con hồ điệp nào đâu, người ta tùy tiện bắt một con là coi như thắng rồi...
Sở Tiểu Điệp lẩm bẩm nói.
Chẳng qua, lời của nàng còn chưa xong thì đã bị Phong Liệt ôm chặt vào lòng.
- A? Phong đại ca, ngươi...
Sở Tiểu Điệp kinh hô một tiếng, khuôn mặt đỏ hồng lên như quả táo chín, hận không thể tìm cái lỗ nào để chui vào.
- Ha ha, có con hồ điệp nào lớn bằng Tiểu Điệp nhà ta không?
Phong Liệt đưa môi đến bên tai Sở Tiểu Điệp, khẽ cười nói.
Sở Tiểu Điệp lẳng lặng ghé vào lòng Phong Liệt, không nói một câu, thân thể mềm mại hơi hơi rung động.
Ngửi mùi hương quen thuộc kia, sự tưởng niệm mà Phong Liệt đè nén bấy
lâu nay nhất thời trào dâng, hắn ôm chặt lấy giai nhân trong lòng, giống như không muốn mất đi nàng vậy.
Giờ phút này, rốt cuộc hắn
cũng hiểu được một điều, tiểu cô nương ngây thơ mà xinh đẹp này đã sớm
khắc sâu trong nội tâm hắn, không thể dứt bỏ.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu được, ba năm nay vẫn vọng tưởng quên đi nàng là một chuyện buồn cười cỡ nào.
Nhất thời, trong lòng hắn thầm hạ một quyết tâm.
Đúng lúc này, đột nhiên Phong Liệt cảm thấy hoàn cảnh trước mắt biến
đổi, giai nhân trong lòng biến mất không thấy, sắc mình từ sáng chuyển
tối, tất cả hoa cỏ xung quanh đều biến thành từng bộ hài cốt lớn lớn nhỏ nhỏ.
- Hả? Mộng cảnh biến mất sao?
Nhìn hết thảy mọi thứ xung quanh, Phong Liệt không khỏi vô cùng kinh ngạc, bởi vì giờ phút này hắn lại đã quay về hiện thực.
Trong lúc vui mừng, nội tâm hắn cũng không khỏi có chút nuối tiếc,
khoảnh khắc nhu tình kia, hắn tình nguyện mãi mãi không muốn tỉnh lại.
Trong mộng cảnh kia, Sở Tiểu Điệp là người hắn yêu, nhưng ở trong hiện
thực, nàng chỉ vẻn vẹn là một số nhiều tiểu sư muội của hắn mà thôi. Nói không chừng giờ này phút này đã trở thành danh hoa có chủ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Liệt không khỏi tâm phiền ý loạn, hận
không thể lập tức đến trước mặt giai nhân để nói rõ tâm sự.
Đúng lúc này, một mảnh hồng mang đẹp đẽ đã kéo hắn về hiện thực.
Phong Liệt đột nhiên giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đóa Mộng Huyễn U Lan cách đó vài dặm đang tỏa ra hồng mang vạn trượng. Hồng mang chợt lóe
lên, ngay sau đó, đóa hoa to lớn kia bắt đầu héo rũ với tốc độ có thể
nhìn thấy bằng mắt thường, từng đạo lưu quang đều đổ về phía trung tâm
của đóa hoa.
- Hả? Trách không được mộng cảnh lại tan biến, thì ra đóa Mộng Huyễn U Lan này đã bắt đầu héo tàn.