Giờ khắc này, hơn hai trăm tên nô bộc mới thu kia đều chờ mong nhìn
vào vết nứt không gian kia, ánh mắt phức tạp, vô cùng hâm mộ Hoàng Tử
Nguyệt.
Chỉ tiếc bọn họ xuất thân thấp kém, cho dù bộc lộ thân phận cũng không thể khiến Phong Liệt kiêng kị.
Chỉ có điều bọn họ không biết ngay khi xuất hiện bên ngoài Hoàng Tử
Nguyệt lập tức cảm thấy hối hận, hối hận tới muốn ói máu!
Nàng vừa xuất hiện, đương nhiên vẫn còn ở bên trong Lạc Hồn cốc, hơn nữa xuất hiện gần một đầu quái thú cao ba trượng, mặt xanh nanh vàng, đầu
người thân rắn, trên người quái thú kia nồng nặc mùi thi thối khiến
người buồn nôn, thiếu chút nữa là nàng đã ngất đi.
- Đây… đây là cái gì? A… Phong Liệt thối! Ngươi dám âm ta! Bổn tiểu thư không để yên cho ngươi…
Hoàng Tử Nguyệt thấy quái thú trước mặt, thiếu chút nữa bị dọa ngất,
không nhịn được phát ra một tiếng kêu chói tai, quanh quẩn giữa bầu trời đêm.
Tiếng hét này quá mức chói tai, khiến thân hình quái thú kia cũng phải run lên.
Con ngươi huyết hồng của Âm Liêu thú nhìn chằm chằm vào Hoàng Tử Nguyệt cách đó ba trượng, sau khi cả kinh, nó lập tức không chút khách khí
vươn hai chiếc xúc tu vừa to vừa dài về phía nàng.
Vèo~~~
Hai chiếc xúc tu vừa to vừa dài, còn mang theo dịch nhờn buồn nôn, tanh hôi vô cùng, nhưng tốc độ rất nhanh, lập tức quấn quanh Hoàng Tử
Nguyệt, kéo xuống miệng.
- A… thả ta ra! Đồ buồn nôn!
Hoàng Tử Nguyệt không nhịn được la to, nàng cảm nhận được xúc tu mềm
mềm kia tiếp xúc với thân thể mình, vừa kinh vừa sợ, trong lòng thậm chí có ý muốn chết.
Cũng may nàng vẫn còn một tia lý trí, nàng
vội vàng vung tay bắt lấy loan đao màu tím, hung hăng chém xuống xúc tu
bên hông mình.
Chuôi loan đao màu tím này chính là quà sinh
nhật lão tổ trong nhà đưa khi nàng mười sáu tuổi, chỉ dùng Thiên Ngoại
tử viêm tinh kim rèn luyện 300 năm mới tạo thành được, trình độ sắc bén
vô cùng kinh khủng.
Chỉ nghe xoẹt xoẹt hai tiếng, hai chiếc
xúc tu lập tức đứt đoạn, máu đen văng khắp nơi, nhuộm đen bộ váy dài màu trắng của nàng.
Nếu là ngày bình thường bị nhưu vậy e là
Hoàng Tử Nguyệt đã nổi tâm tư giết người, nhưng giờ khắc này nàng mặc
kệ, nàng có thể cảm nhận được đầu quái thú trước mắt thí thế kinh người, không kém cường giả Hóa Đan cảnh, nhất là khí tức hung lệ kia quả thực
trên đời hiếm thấy, khiến nàng cảm thấy nghẹt thở.
Sau khi
chặt đứt xúc tu, nàng lập tức phát huy ra thực lực Thần Thông cảnh nhị
trọng thiên, thân hình chớp động, một lướt trăm trượng, đi lên trên
không tiểu cốc.
Oa… oa… oa!
Âm Liêu thú bị chém
đứt hai cây xúc tu, tựa hồ có chút đau đớn, lập tức phát ra vài tiếng
kêu như tiếng khóc, khiến da đầu người nghe run lên.
Chứng
kiến Hoàng Tử Nguyệt muốn chạy, hai mắt huyết hồng muốn phóng hỏa, cũng
lập tức bay lên theo, vung vẩy từng cây xúc tu đánh tới, một người một
thú trong chốc lát liền biến mất.
Sau một lát, trên mặt đất không có vật gì đột nhiên xuất hiện thân ảnh Phong Liệt.
Phong Liệt sờ sờ cằm, nhìn phương hướng Hoàng Tử Nguyệt cùng quái thú biến mất, có chút nhíu mày.
- Con bà nó! Quái thú này thoạt nhìn đáng sợ, nhưng thực lực cũng quá kém rồi, ngay cả một con nhóc cũng không xử lý được!
Hắn vốn muốn mượn tay quái thú tiêu diệt Hoàng Tử Nguyệt, mượn đao giết người, dù sao Hoàng Tử Nguyệt cũng từng chứng kiến Trấn Long thiên bia
cùng không gian Long Ngục, một khi lan truyền ra ngoài vậy sẽ dẫn tới
không ít phiền phức.
Nhưng giờ khắc này không ngờ nha đầu kia thủ đoạn không tồi, có thể trốn thoát khỏi miệng quái thú.
Phong Liệt lắc đầu, không khỏi có vài phần tiếc nuối.
Sau đó, hắn lấy ra Phong Ma đại thương, chọc chọc đoạn xúc tu đang không ngừng ngọ nguậy trên mặt đất.
Đinh! Đinh!
Hai tiếng vang lên, Phong Liệt kinh ngạc phát hiện ba thành lực đạo không thể tạo thành chút thương tổn gì cho thứ này.
- Hả? Thứ tốt!
Phong Liệt hai mắt sáng ngời, cẩn thận thu hai đoạn xúc tu vào trong nhẫn trữ vật, về sau sẽ nghiên cứu cẩn thận.
Đúng lúc này, trong lòng khẽ động, hắn cảm thấy khí tức Hỏa Mãng vương tới gần, càng ngày càng gần!
Sau vài hơi thở, một thân ảnh màu đỏ từ trên trời hạ xuống trước mặt Phong Liệt, đó đương nhiên là Hỏa Mãng vương.
Lúc này mái tóc đỏ của Hỏa Mãng vương rối bù, khóe miệng xuất hiện vài
tia máu, quần áo rách nát, có phần chật vật, nhưng hai mắt nhấp nháy
tinh quang.
- Công tử, ngươi không sao chứ?
Hỏa Mãng vương chắp tay, xem xét Phong Liệt.
- Ta không sao, bên kia ngươi thế nào?
Phong Liệt khẽ gật đầu, lạnh nhạt hỏi.
Hỏa Mãng vương do dự một chút mới nói:
- Công tử, có phiền toái, lần này chúng ta phải thay đổi lộ trình rồi!
- Hả? Sao vậy?
Phong Liệt có chút sững sờ.
- Thanh Mộc vương đã chết! Lôi Long giáo sẽ không bỏ qua.
Hỏa Mãng vương nói, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.
Thanh Mộc vương là đối thủ mấy trăm năm của hắn, muốn giết nhưng ngại
quan hệ giữa hai đại giáo phái, hôm nay vừa rời khỏi liền giết được kẻ
đối đầu, quả thực Hỏa Mãng vương có chút đắc ý.
- Ừ, đi thôi!
Phong Liệt thoáng kinh ngạc, nhưng cũng không chấn động quá nhiều.
Hiện giờ hắn đã thu thập vài tên cường giả Hóa Đan cảnh, coi như cũng
trông thấy đại tràng diện, chết một tên Thanh Mộc vương thì thế nào? Lão tử còn vừa mới thu thập một tên Bán Giang Hồng.
Cũng không biết khi Hỏa Mãng vương chứng kiến hơn hai trăm tên cao thủ trong không gian Long Ngục thì sẽ có biểu lộ gì.
Lúc này ở phía xa xa đã có không ít người lén lút tới gần, mỗi người
đều có ý định riêng, nhưng đại đa số đều là định nhân lúc Âm Liêu thú
rời đi mà vơ vét hang ổ của nó.
Phong Liệt không có nhiều
hứng thú, cũng không muốn xuất hiện thị phi, vì vậy mang theo Hỏa Mãng
vương rời khỏi Lạc Hồn cốc, bay tới hướng Thiên Đô cổ chiến trường.
………..
Trên bầu trời vạn trượng, một đầu đại điêu thần tuần sải cánh hơn sáu trượng xuyên qua tầng mâu.
Lúc này Phong Liệt biến ảo Hắc ám chi thân ngồi khoanh chân trên lực
Kim câu, gió mạnh lăng lệ quanh người đều bị cương khí hộ thể ngăn cản
ngoài ba trượng, không thể tới gần.
Hai mắt hắn khép hờ, kinh mạch điên cuồng vận chuyển, chậm rãi thôn nạp nguyên khí, không ngừng tăng lên tu vi.
Rời khỏi Tham Lang thành đã ba ngày, trong thời gian này hắn cũng gặp
được vài người, nhưng ngoại trừ hai cường giả Hóa Đanh cảnh là Bán Giang Hồng và Thanh Mộc vương thì những người khác đều dưới Hóa Đan cảnh.
Phong Liệt đương nhiên sẽ không nhân từ, sau Hỏa Mãng vương đưa tất cả lên tây thiên.
Trong thời gian ba ngày, cao thủ khắp nơi bị Hỏa Mãng vương tàn sát e
rằng không dưới mấy ngàn người, bất kỳ võ giả nào có gan tiếp cận thì
đều không thể thoát khỏi.
Phong Liệt giống như rêu việc mình rao rời khỏi Tham Lang thành, đi tới Thiên Đô cổ chiến trường.
Về phần Bán Giang Hồng cùng hơn hai trăm tên nô bộc mới thu giờ khắc
này vẫn ở trong không gian Long Ngục, thứ nhất là để họ khôi phúc tu vi, thứ hai là thay đổi tính nết, những người này đột nhiên thành nô, nếu
lập tức sử dụng rất nhiều chuyện phiền phức.
Không biết qua bao lâu, Phong Liệt ngừng thôn nạp nguyên khí, chậm rãi mở mắt, khẽ nhíu mày, tựa hồ hắn nhớ ra điều gì đó.
Tiếp theo hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tờ Kim hiệt ghi chép Phi ưng bảng, xem qua một lần.
Và điều kinh hỉ chính là Lý U Nguyệt đã nhảy từ vị trí thứ 97 lên 83, khiến hắn không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn