Dưới sự chú ý của mọi người, chỉ thấy sáu bóng người chật vật từ Ngân
nguyệt phi châu văng ra, xuất hiện giữa không trung, từ trên cao ngã
xuống, kêu thảm thiết.
Trong sáu bóng người này, ngoài
Long Khuynh Vân và Lý U Nguyệt đang bị trói, còn có bốn gã cao thủ Chân
khí cảnh khí thế kinh người.
Mà trong đó, thiếu niên
mặc áo dài màu bạc đang vung tay vung chân, kêu la loạn xà ngầu chắc
chắn là tên Thiếu trang chủ kia rồi. Ba gã Ngân Long võ giả Chân khí
cảnh Cửu Trọng Thiên còn lại kia, nhìn cách ăn mặc thì chắc là thị vệ.
- Aaaaa! Cứu mạng a! Có chuyện gì vậy? Trương Thất nhanh cứu bản công tử!
". . ."
Trong đám Long Vũ giả, cao thủ từ Thần thông cảnh trở xuống đều không
thể ngự không phi hành, cao thủ Cương khí cảnh còn thoáng đỡ một ít,
lướt ngang trăm trượng không có vấn đề, nhưng Chân khí cảnh cao thủ nếu rơi từ trên không trung cách mấy trăm trượng xuống, rất có khả năng ngã cái gần chết.
Cho nên, sáu người đang cấp tốc rơi xuống kia cũng không khỏi sợ toát linh hồn, hoảng sợ muốn chết.
Sau giây lát ngây người, đám đệ tử Kiên Vũ viện và đệ tử Ám Vũ viện ở
phía dưới nhao nhao tạo thế, tranh nhau vận đủ nguyên lực, mở hai tay ra nghênh đón Long Khuynh Vân và Lý U Nguyệt đang rơi xuống. Cả đám không
khỏi lộ ra vẻ hưng phấn. Vừa quang minh chính đại được chạm vào thân thể mềm mại của mỹ nhân, rồi cũng lại là cơ hội tốt để lập công lớn, ai
cũng không muốn buông tha.
Về phần tên Dâm Long Thiếu
trang chủ và ba gã thị vệ của hắn, cũng không bị bỏ qua. Một ít đệ tử
làm chuyện tốt tìm đến chỗ bọn hắn chuẩn bị rơi xuống, cực kỳ hào phóng
thả một mảng lớn Độc lăng thứ (gai độc), Thiết tật lê (chông sắt). Thậm
chí có người còn vô cùng nhanh chóng đóng xuống mặt đất vài thanh chủy
thủ có độc. Sau đó cả một đám vây quanh đó, khoanh tay tay đợi xem trình diễn.
Mấy trăm trượng khoảng cách chỉ trong chớp mắt
là tới, ngay tại lúc Lý U Nguyệt sắp rơi vào vòng tay của một đám nam đệ tử thì đột nhiên một bóng người toàn thân hắc diễm bay vọt tới, trong
chớp mắt đã vượt lên khoảng cách chục trượng, ôm lấy thân thể mềm mại
của giai nhân vào trong lòng.
Không nghi ngờ gì, người đến chính là Phong Liệt. Hắn cũng không muốn để cho nam nhân khác chạm phải thân thể nữ nhân của mình.
- A!
Thân thể mềm mại của Lý U Nguyệt run lên, bị một đôi tay hữu lực, không khỏi kinh hô.
- Là ta!
Phong Liệt có chút kích động nói khẽ bên tai giai nhân, trong lòng khẽ thở phào một hơi.
- Phong Liệt! Là chàng thật sao? Hu hu! Người ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại chàng nữa! Hu hu!
Lý U Nguyệt sau khi phát hiện ra người đón được mình là Phong Liệt không khỏi ủy khuất khẽ khóc lên.
- Tốt rồi! Không sao!
Phong Liệt ôm thân thể mềm mại của giai nhân hạ xuống một cây đại thụ,
rồi sau đó mới rơi xuống đất, hai tay khẽ dùng lực, làm đứt dây trói
trên người Lý U Nguyệt, sau đó mạnh mẽ kéo giai nhân vào trong ngực,
thật lâu không muốn buông ra.
Lý U Nguyệt cũng không cố kỵ nữa, hai tay gắt gao ôm chặt Phong Liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn úp sát
vào lồng ngực của Phong Liệt, giống như cả đời này cũng không muốn rời
khỏi.
Mất mà được lại, niềm vui cực lớn tràn ngập đầy nội tâm của đôi tiểu tình nhân, thật lâu không dứt.
Một đám người vốn định tiến đến làm bóng đèn, nhìn thấy cảnh này, cũng
không đành lòng quấy rầy, thức thời bảo vệ ở xung quanh, ánh mắt nhìn về phía nơi khác.
Đúng lúc này, từng tiếng kêu la vô cùng thống khổ, ầm ĩ, kéo Phong Liệt và Lý U Nguyệt từ trong thâm tình về với sự thật.
Hai người Phong Liệt quay sang nhìn, chỉ thấy năm người còn lại trước
sau cũng rơi trên mặt đất, nhưng đãi ngộ lại khác nhau rất lớn.
Long Khuynh Vân tuy rằng cũng được người đón lấy, nhưng lại không có
chút vui sướng nào, ngược lại còn vô cùng tức giận, đánh cho tên gia hỏa ôm nàng không chịu buông tay kia thành mắt gấu mèo.
Mà tên Thiếu trang chủ cùng với ba gã thị vệ của hắn lại cực kỳ thuận lợi
tiếp xúc thân mật với mặt đất, cũng lập tức lăn lộn bảy tám vòng, không
ngừng hộc máu.
Trong đó có hai gã thị vệ đã rơi vào đám Độc lăng thứ và Thiết tật lê mà đệ tử Ma Long giáo tỉ mỉ chuẩn bị, sau
khi kêu đau đớn vài tiếng, chỉ còn lại vài hơi thở, rồi lập tức bị mấy
tên đệ tử gan lớn loạn đao phân thây.
Mắt thấy một đám
đệ tử Kiên Vũ viện muốn xông lên phanh thây xé xác tên Thiếu trang chủ
kia, thì hắn lại vội vã nuốt mấy viên linh đan bảo vệ tánh mạng, sau đó
đứng lên, triển khai khí thế cường đại của Chân khí cảnh Bát trọng
thiên, sắc mặt ngạo nghễ, trừng mắt nhìn đám đệ tử Nguyên khí cảnh này.
- Các ngươi những thứ sâu kiến chết tiệt này cũng dám làm cho bản công
tử bị thương, quả thật là tội đáng chết vạn lần! Bản công tử chính là
Thiếu trang chủ Thủy Thiên Lưu của Ngân Long giáo Ngân Nguyệt sơn trang! Mặc dù là viện chủ của các viện đám các ngươi cũng phải để cho bản công tử vài phần mặt mũi! Các ngươi là cái thá gì chứ? Còn nữa, là tên hỗn
đản nào trong số các ngươi phá hỏng Ngân nguyệt phi châu của bản công
tử? Đứng ra cho ta!
Thủy Thiên Lưu vô cùng kiêu ngạo quét mắt qua đám người, cũng có chút uy thế.
- Thủy Thiên Lưu? Hóa ra là người của Thủy gia, đệ nhất gia tộc của
Ngân Long giáo. Không trách được tại sao lại ngông cuồng như thế!
- Nghe nói Ngân Nguyệt sơn trang là phân viện lớn thứ hai của Ngân Long giáo, thế lực tương đối khổng lồ.
- Hừ! Cho dù ngươi có là nhi tử của giáo chủ Ngân Long giáo thì có thể
thế nào? Nơi này là địa bàn của Ma Long giáo chúng ta, Ngân Long giáo
các ngươi là cái thứ gì?
- Đúng rồi! Mọi người cùng nhau xông lên, băm tên dâm trùng này ra giúp Long sư huynh hả giận!
". . ."
Một đám Đệ tử Ma Long giáo nhao nhao tức giận mắng mỏ không ngớt, nhưng đều hơi co đầu rụt cổ không dám xông lên, nhưng cũng không phải vì e
ngại thân phận của Thủy Thiên Lưu, mà là e ngại tu vi Chân khí cảnh Bát
trọng thiên của Thủy Thiên Lưu kia.
Tuy rằng Thủy Thiên Lưu từ trên cao mấy trăm trượng rơi xuống, bị ngã không phải nhẹ, nhưng bởi vì trên người có một kiện chiến giáp hộ thể là Linh Bảo đẳng cấp
cao nên cũng không tới mức thương gân động cốt, không phải là không còn
sức đánh trả. Cho dù hắn chỉ có thể phát huy ra ba thành chiến lực thì
muốn thu thập một đám đệ tử Nguyên khí cảnh cũng không khó khăn gì.
Trương Thất ở phía xa xa đang chiến đấu nhìn thấy Thiếu trang chủ nhà
mình gặp chuyện như thế, không khỏi tâm thần khẩn trương. Hắn muốn đi
qua cứu người, nhưng ngược lại lại bị Long Nhất kiềm chế, hơn nữa còn
bức hắn vào thế hạ phong, chỉ sợ không được bao lâu nữa sẽ thua.
- Vị nhân huynh này! Tại hạ là Tam cấp trưởng lão Trương Thất của Ngân
Nguyệt sơn trang, vị công tử kia là con một của trang chủ Ngân Nguyệt
sơn trang chúng ta. Nếu xảy ra vấn đề ở quý giáo, Ngân Long giáo chúng
ta tuyệt sẽ không bỏ qua! Chẳng lẽ các ngươi muốn làm cho hai giáo đại
chiến hay sao?
Trương Thất quát to, lời nói đầy chính nghĩa. Hắn vừa nói, vừa chật vật tránh thoát một mảnh chưởng ảnh của Long Nhất Phi.
- Hừ! Chuyện cười! Đại chiến thì sao? Đại chiến mấy ngàn năm nay, Ngân
Long giáo các ngươi có khi nào đã chiếm được tiện nghi? Thật không biết
các ngươi có mấy lá gan, dám đến giương oai ở địa bàn của Ma Long giáo
chúng ta. Đúng là chuyện cười to lớn! Đi chết đi a!
Bên này hai đại cao thủ Cương khí cảnh giao phong, không ai có thể chen vào. Nhưng tình huống ở phía Thủy Thiên Lưu lại biến hóa thất thường.
Đang lúc Thủy Thiên Lưu trắng trợn tuyên dương địa vị hiển hách của
mình thì, đám đệ tử Ma Long giáo đột nhiên tách ra, một thân người được
khói đen bao phủ chậm rãi đi lên trước.
Đôi mắt đỏ ngầu của Phong Liệt nhìn chằm chằm vào Thủy Thiên Lưu, đôi thiết quyền nắm
chặt, vang lên tiếng “Răng rắc!”, hận ý trong lòng dâng lên vô cùng.
Chính là cái tên hỗn đãn hoàn khố, dâm tà này thiếu chút nữa là bắt đi
người yêu của mình, thiếu chút nữa làm hại chính mình tẩu hỏa nhập ma,
thiếu chút nữa làm hại chính mình đau khổ cả đời. Thù này hận này chỉ có thể dùng huyết tinh đến tẩy trừ.
Bị ánh mắt kinh khủng kia của Phong Liệt chằm chằm nhìn vào, trong lòng Thủy Thiên Lưu không
khỏi một sợ hãi, nhưng vẫn quát lạnh như cũ:
- Ngươi là người nào? Vừa rồi Ngân nguyệt phi châu của bản công tử là do ngươi làm hỏng?
- Đúng vậy!
Phong Liệt trầm thấp đáp.
- Hừ! Vương bát đản! Ngươi có biết đó là món quà mà lão tổ nhà ta đưa cho bản công tử làm quà sinh nhật hay không? Ngươi….