- Tất cả nghe lệnh, xông lên cho ta. Hôm nay ai có thể bắt giữ Phong Liệt thì bổn công tử thưởng cho một thiên bảo thần binh!
Thanh âm của Nam Ly Phong độc ác như gió lạnh khiến mọi người rét run.
Lúc trước trong thiên long vực gã bị Phong Liệt suýt chút rút sạch huyết
tủy, thống khổ không muốn sống, tiếp đó lại bị đoạt đi Ma Long Hoàng
huyết mạch chưa luyện hóa, điều này đối với Nam Ly Phong thân phận tôn
quý, chưa từng ăn khổ đúng là sỉ nhục cả đời khó quên.
Trong lòng gã hận Phong Liệt thực sự là đổ nước ngũ hồ tứ hải cũng rửa không sạch, chỉ nghĩ lột da, ăn thịt, uống máu hắn.
Bây giờ có lẽ gã còn kiêng dè thủ đoạn của Phong Liệt, Nam Ly Phong gào
xong hơi lùi lại núp phía sau đại quân Nam Ly Giới tọa trấn, không vung
phá giới chùy công kích đại trận nữa.
- Giết!
- Xông lên, bắt sống Phong Liệt!
Có trọng thưởng liền có dũng phu, sức hấp dẫn của một thiên bảo thần binh
là không ai có thể chống cự.
Khi Nam Ly Phong dứt lời, trong con đường vang tiếng hét điên cuồng, từng
võ giả thực lực mạnh mẽ như lên gân hóa thành từng mũi nhọn lao ra ngoài con đường, cực kỳ cuồng mãnh trùng kích đại trận.
Ngoài con
đường tất cả thần võ vệ đều biến sắc mặt, nhanh chóng bổ sung người chủ
trì đại trận vận chuyển, dốc sức ngăn cản lần trùng kích mãnh liệt từ
hai năm nay của Nam Ly Giới.
Trong đại quân Nam Ly Giới có hàng
vạn cường giả long biến cảnh, cường giả hoàng cảnh thì có hơn hai mươi
vị, nhiều người như vậy tuy rằng thanh thế hùng hồn, nhưng nhiều người
chen chúc trong con đường nhỏ hẹp đường kính chưa đến ngàn trượng thì
hơi khó thi triển, khó thể phát huy sức chiến đấu mạnh nhất.
Người bên Long Huyết Giới dù số ít nhưng huyền diệu thương long đại trận lại
là vừa đúng chặn kín cửa vào, miễn cưỡng ngăn bước chân đối phương.
Nhưng dù ai đều nhìn ra, thương long đại trận bị công phá cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
Giờ phút này thương long đại trận bị ngàn vạn người công kích chao đảo lắc
lư, nguy cơ trùng trùng, thương long phun ra hỏa xà không ngừng nuốt
từng sinh mạng cường giả Nam Ly Giới, tình hình chiến đấu cực kỳ thảm
liệt.
Phong Liệt đứng trên cao, trong tay cầm huyền thiên chiến
kiếm, ánh mắt bình tĩnh nhìn chiến đấu bên dưới, đáy mắt không có vẻ gì
là lo lắng.
Thật ra nếu hắn muốn thì có thể dễ dàng đánh lui đại
quân Nam Ly Giới tấn công, thậm chí giết chết Nam Ly Phong không phải
không thể.
Nhưng hắn không làm như vậy, ánh mắt nhìn như chú ý cửa và chứ khóe mắt thì lén liếc xung quanh.
Hắn trực giác có đôi mắt núp trong chỗ tối đang nhìn chằm chằm mình, nói
chính xác hơn là huyền thiên chiến kiếm trong tay hắn. Cảm giác như bị
rắn độc nhìn chằm chằm, khiến hắn có cảm giác rợn tóc gáy.
"Chết tiệt, là lão già nào nhìn chằm chằm lão tử? Chẳng lẽ là Nam Ly Vân?"
Phong Liệt mặt không biểu tình nhưng trong lòng suy nghĩ xoay chuyển nhanh,
bất giác nghĩ đến nghĩa phụ của Nam Ly Phong là Nam Ly Vân, vạn cổ lão
yêu nghiệt đủ cùng Long Chủ nói chuyện ngang hàng.
Nhưng hắn rất
nhanh phủ định suy đoán này, Nam Ly Vân có thực lực vô cùng mạnh mẽ, lại thêm hành động cực kỳ bá đạo, nếu lão mơ ước huyền thiên thần tháp thì
sớm nhảy ra cưỡng bức đòi lấy, tuyệt đối không núp một bên chờ thời cơ.
"Người này tuy rằng mơ ước thần khí, rồi lại hình như e ngại ta, chắc không
phải cường giả đẳng cấp Long Chủ. Hừ, mặc kệ ngươi là ai, nếu dám nhảy
ra, lão tử sẽ khiến ngươi nếm mùi uy lực thần khí thật sự."
Phong Liệt mắt chớp lóe, mặt hiện ra vẻ độc ác.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
- Grao grao!
Thời gian trôi qua, thương long đại trận uy lực càng lúc càng yếu, tùy thời
có khả năng bị đánh vỡ. Bên dưới ba trăm sáu mươi cao thủ thần võ vệ
chống đỡ đại trận ai nấy mặt tái nhợt, khóe môi có vết máu. Ngay cả nhóm Thủy Vô Khuyết, Long Khinh Vân con mắt tối tăm nhiều, hiển nhiên bị Nam Ly Giới cuồng mãnh công kích bị đại trận phản phệ, bị thương không nhẹ.
Phong Liệt bất nhẫn không khoanh tay đứng nhìn nữa, hắn rốt cuộc lại lần vung trường kiếm trong tay.
*Ầm!*
Không khí đột nhiên rung lên.
Kiếm khí trường hà mênh mông ùa vào trong con đường, trường hà này dài trăm
dặm, rộng mấy ngàn trượng, vắt ngang không gian, hoàn toàn nhấn chìm con đường, uy lực thần khí kinh thiên động địa.
Vốn đại quân Nam Ly
Giới khí thế như hồng ở trong kiếm khí trường hà hùng hồn này tựa con
kiến nhỏ bé bị nghiền nát, tan tành, tiếng hét tuyệt vọng vang tận trời
xanh, ngay cả năm cường giả hư hoàng cảnh xông tới trước cũng không thể
may mắn thoát khỏi, chớp mắt hình thần đều diệt.
- A, mau trốn đi!
- Thiếu chủ, cứu mạng với!
- …
Một ít kẻ may mắn còn sống hận cha mẹ sao không sinh cho thêm hai chân, liều mạng chạy vào sâu trong con đường, sợ muốn chết.
Ngay cả Nam Ly Phong cũng bị một kích của Phong Liệt làm ngơ ngác, mạnh vung phá giới chùy. Nhưng bất đắc dĩ thần khí trong tay gã là đồ giả, so có
thể đối kháng với thần khí hoàn chỉnh thật sự? Vung ra hai luồng sáng
vàng như bùn lầy như biển không thể tạo thành chút cản trở với kiếm khí
trường hà.
Thấy tình trạng này Nam Ly Phong hoảng hốt, khuôn mặt
tuấn tú tràn đầy vẻ kinh khủng. Mắt thấy trường hà ập đến, biểu tình gã
dứt khót, bóp chặt vòng cổ tím đeo trên cổ.
*Bóc*
Một tiếng giòn vang.
Phút chốc một đoàn sáng tím nổi lên bao bọc lấy gã, gã lập tức biến mất.
Gã từ bỏ đám thuộc hạ một mình kích phát truyền tống trận bỏ trốn.
Kiếm khí trường hà cuốn sạch con đường, không ngừng nuốt từng mạng sống
cường giả. Chớp mắt đã có hơn ba ngàn cường giả long biến cảnh chết oan
chết uổng, cường giả hoàng cảnh cũng chết mười ba người, con số đang
không ngừng tăng lên.
........
Vài giây sau, kiếm khí trường hà hùng hồn kêu ù ù trôi xa, lối vào lại trở về yên tĩnh.
Bây giờ đám thiếu niên thần võ vệ Thủy Vô Khuyết, Long Khinh Vân, Hồng Phi
Dương há to mồm, câm nín, biểu tình giật mình nhìn Phong Liệt ở trên
cao.
Ngay cả năm vị cường giả hoàng cảnh trong năm di động phủ đệ ở đằng sau đều lộ mặt, ánh mắt nhìn Phong Liệt chớp lóe, khó giấu vẻ
kinh ngạc.
- Thế...thế là kết thúc?
- Úi dà, hắn một kiếm đánh lui đại quân Nam Ly Giới? Điều này sao có thể, bên trong có vài chục cường giả hoàng cảnh!
- Hậu sinh khả uý a, Phong Liệt này không thể xem thường, ngày sau tuyệt đối không thể đối địch hắn.
- …
Mọi người đều biết qua ngày hôm nay danh tiếng của Phong Liệt sẽ lại truyền khắp đại lục, tăng thêm sắc màu bí ẩn rực rỡ cho uy danh ngập trời của
hắn.
Phong Liệt một kiếm đẩy lui cường địch Nam Ly Giới nhưng
không cất đi huyền thiên chiến kiếm. Trong ánh mắt kinh ngạc của mị
người, hắn bỗng nở nụ cười nghiền ngẫm với chỗ nào đó trên trời, như
đang chờ đợi điều gì.
- Ha ha ha ha, hay lắm, không uổng là huyền thiên thần tháp, quả nhiên uy lực kinh thiên, tiếc rằng rơi vào thằng
nhóc hỉ mũi chưa sạch nhà ngươi, thật là minh châu bị nhiễm bụi, tiếc
quá là tiếc.
Lát sau có tiếng cười to sang sảng vang lên phía xa
trong không gian đoạn tầng, thanh âm hùng hồn như thiên uy chấn mọi
người run lên, biểu tình hoảng sợ.
Phong Liệt sắc mặt âm trầm lạnh giọng nói với phía xa:
- Hừ, thiên hạ chí bảo người có duyên sẽ được, dù kiếm này có tốt hơn cũng vô duyên với ngươi.
- Ha ha ha ha, tiểu tử lớn lối quá đấy. Ai nói báu vật này vô duyên với
ta? Hôm nay nếu bổn tọa đã thấy thì tất nhiên là cơ duyên của bổn tọa.