Ma Long

Chương 63: Chương 63: Pháo hoa




Phong Liệt còn nhớ kiếp trước ở ma khí viện thì một đám đệ tử mới có năm ngàn người, trong Ma Long giáo kiên võ viện hưng thịnh nhát thì có hơn một vạn đệ tử mới nguyên khí cảnh, chênh lệch lớn vô cùng.

Đương nhiên trước mắt năm, sáu trăm người này không phải trong vòng ba năm mới nhập giáo, có một số đã vào giáo nhiều năm nhưng chưa từn tham gia rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc thì cũng có thể vào, ví dụ như đám Tần Trọng, Triệu Thung đều như vậy cả.

Phong Liệt và hai mỹ nữ đến hấp dẫn ánh mắt các đệ tử, thậm chí khiến trong quảng trường dấy lên xôn xao ngắn ngủi, đây là điều mà Phong Liệt chưa từng nghĩ đến.

Mười ngày trước hắn khuất phục Tần Trọng đã lan truyền khắp ám võ viện, thành đề tài các đệ tử thảo luận cuồng nhiệt.

Diệp Thiên Tử và Sở điệp thì nhan sắc khuynh thành sáng như mặt trời, dù đi đến đâu cũng dẫn đến ánh mắt nóng cháy của vô số người, thậm chí còn rầm rộ hơn cả Phong Liệt.

Phong Liệt lạnh nhạt nhìn lướt tình hình trong sân, rồi lững thững đi đến nơi đệ tử trung tâm tụ tập, đứng chung với đám Tần Trọng, Triệu Thung.

Ma Long giáo đẳng cấp nghiêm ngặt, đệ tử trung tâm tất nhiên cao hơn người một bậc.

- Ha ha ha, Phong sư huynh thật là diễm phúc sâu, mỗi lần xuất hiện luôn có mỹ nữ làm bạn, thật làm tiểu đệ hâm mộ muốn chết! Chậc chậc!

Triệu Thung vừa thấy Phong Liệt mắt liền sáng, cười lớn nghênh đón, ngược lại không có vẻ hứng thú với Diệp Thiên Tử, Sở điệp.

Tuổi của gã lớn hơn Phong Liệt vài tuổi, có tu vi nguyên khí cảnh cửu tầng, nhưng ở trước mặt gã cam nguyện xưng là tiểu đệ khiến hắn có chút không thích ứng.

Phong Liệt cười khổ nói:

- Ha ha, Triệu huynh oan uổng ta rồi, Phong ta đến nay cô độc một mình, bên người có nhiều mỹ nữ hơn thì cũng không liên quan gì đến ta.

Diệp Thiên Tử ở đằng sau lưng Phong Liệt đột nhiên hừ lạnh, gằn giọng nói với Trần Lượng:

- Hừ! Phong sư huynh, ngươi còn dám ăn nói lung tung thì ta sẽ khiến Hắc cắn ngươi bây giờ!

- A...ha ha! Không nói nữa, không nói nữa!

Trần Lượng bị Diệp Thiên Tử uy hiếp một câu sắc mặt cứng đờ, lúng túng sờ mũi, xem ra rất sợ Diệp Thiên Tử.

Cho đến lúc này Phong Liệt mới phát hiện ma hổ tên Hắc của Diệp Thiên Tử cũng cách nàng không xa, hai con mắt đen to như cái chén nhìn chằm chằm hắn, khiến da đầu hắn mát lạnh.

Theo Phong Liệt thấy thì con ma hổ này đem đến uy hiếp lớn hơn Tần Trọng nhiều, nếu không biến thành Ma Long Hắc Ám Chi Thân thì hắn đúng là không xử lý được cái con này. May là hình như Hắc rất e ngại Phong Liệt, nên cũng không xúc động nhào lên cắn khiến hắn thở phào.

Vết thương của Tần Trọng đã lành nhưng sắc mặt còn hơi tái, gã thấy Phong Liệt xuất hiện thì mắt chợt lóe độc ác dường như phải cố gắng lắm mới đè ép lửa giận được, nặng nề hừ lạnh.

Phong Liệt cười giễu, không còn tế thiên thần thương thì Tần Trọng không đáng lọt vào mắt hắn. Hắn lạnh nhạt liếc Tần Trọng một cái rồi đánh giá mười mấy đệ tử trung tâm còn lại.

Trong Ma Long giáo muốn trở thành đệ tử trung tâm ít nhất cần có hai điều kiện, một là thiên phú xuất chúng, hai là gia thế tốt. Đương nhiên thiên tài cửu phẩm Phong Liệt là ngoại lệ.

Những đệ tử trung tâm sau lưng thường đứng một số gia tộc thực lực không nhỏ, nên Phong Liệt không dám nhìn trộm họ.

Thấy Phong Liệt đi đến, mười mấy đệ tử trung tâm đều hơi chắp tay lại thi lễ, mắt xẹt qua vẻ thăm dò. Có mấy người dường như muốn tiến đến kết gia một phen nhưng liếc Tần Trọng một cái, biết điều câm miệng lại.

Bọn họ đều là thiên chi kiều tử, nhân trung long phượng, đối với nhân tài mới xuất hiện nửa năm nhanh chóng trỗi dậy như Phong Liệt nói không có lòng ghen tỵ thì là không thể nào. Nhưng họ được gia tộc đẩy ra đảm đương một phía tất nhiên có vài phần khôn ngoan, vậy nên rất ít mặt ngoài lộ suy nghĩ của mình.

Chỉ có trong đó một đệ tử bộ dáng có lẳng lơ tận xương thì lạnh lùng trừng Phong Liệt một cái, miệng hừ lạnh, dường như rất ghét hắn.

Phong Liệt ngẩn ra, mắt lóe qua kinh ngạc, thầm nhớ kỹ khuôn mặt của cô gái này.

Lúc này Triệu Thung rất là biết điều gần sát, nhỏ giọng cười nói:

- Phong sư huynh, nàng ta gọi là Nhạc Tường Vi, nhiều năm nay si tình đại sư huynh, sau này ngươi phải cẩn thận chút. Trong viện có rất nhiều đệ tử bị Tần Trọng ô nhiễm đều do nàng này làm cả.

- Triệu Thung! Cái đồ miệng đàn bà, không nói nhảm sẽ chết sao!?

Nhạc Tường Vi lạnh lùng mắng Triệu Thung, tay đã sờ chuôi kiếm.

Triệu Thung cười khẩy rụt cổ, quạt nhẹ phe phẩy dường như không quá để ý.

Phong Liệt cười lạnh, quay mặt đi không thèm để ý nàng ta nữa. Chỉ là vài tên hề mà thôi, trong dạ mạc đại hiệp cốc này nếu có cơ hội thích hợp thì hắn không ngại tiện tay xử lý luôn.

Lát sau, mấy cao thủ chân khí cảnh hùng hồn giáng xuống quảng trường truyền công, Phong Liệt biết mấy người kia chắc là dẫn đầu đợt rèn luyện này.

Trong đó một người đàn ông trung niên mặt hơi trắng là khiến hắn chú ý nhiều nhất, chính là phụ thân của Trần Lượng, Trần Ứng.

Trần Ứng đi vào sân, đầu tiên là lướt sơ mọi người, khi tầm mắt xẹt qua Phong Liệt thì hơi tạm dừng vài giây, mắt lóe tia kỳ lạ làm hắn thầm nổi cảnh giác.

Trần Ứng tằng hắng, bắt đầu đợt tuyên bố trước khi bắt đầu rèn luyện.

- Các vị, hôm nay là ngày mở ra rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc. Trong dạ mạc đại hiệp cốc có vô số long thú, cũng có vô tận cơ duyên, mọi người là đòng môn theo lý thì nên giúp đỡ lẫn nhau. Cùng lúc đó, khụ khụ, nên cùng đòng môn viện phái khác tăng mạnh giao lưu. Tóm lại một câu, không thể làm sao sút danh đầu của ám võ viện chúng ta!

- Tốt!

- Ám võ viện tất thắng!

- ...

Trần Ứng nói một trận mặc dù khiến các đệ tử nghe mà không hiểu gì cả nhưng không ngại bên dưới gào la vỗ tay kêu tốt.

Nhưng Phong Liệt nghe Trần Ứng nói chuyện mập mờ thì thầm cười khẩy.

Phong Liệt sống hai đời, biết rõ ý nghĩa thật sự của rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc, nói trắng ra là loại thủ đoạn khống chế thuộc hạ của Ma Long giáo chủ, mục đích chế tạo mâu thuẫn giữa các đệ tử mười bảy viện phái, thù hạn từng đời kéo dài. Người bên dưới càng gây càng dữ, lão là chủ một giáo làm càng vững vàng.

Vậy nên trong rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc, thi đấu giữa viện phái mới là vở kịch chính, người chết là không thể tránh khỏi.

Lát sau Trần Ứng phát cho mười ba đệ tử trung tâm mỗi người vài pháo hoa tín hiệu, dặn đám Phong Liệt lúc nguy hiểm thì dùng nó tiệu hoán đồng môn, đây là đựac quyền của đệ tử trung tâm.

Khi phát cho Phong Liệt thì Trần Ứng phá lệ dặn thêm vài câu, vẻ mặt thân thiết khiến đệ tử khác thầm hâm mộ.

Phong Liệt rất phối hợp lộ ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, lòng thì cười bể bụng. Hắn không cho rằng lão già này có lòng tốt gì với hắn.

Rốt cuộc lăn qua lộn lại nửa canh giờ sau, tg dãn dắt đám người, năm, sáu đệ tử nguyên khí cảnh hùng hổ rời khỏi Ám Võ Phong đi nhanh hướng dạ mạc đại hiệp cốc cách Ma Long giáo ngoài năm trăm dặm phía tây.

Năm trăm dặm phía tay Ma Long giáo có một khe núi to lớn sâu vô tận, bên trong quanh năm suốt tháng tràn ngập khói xám, ánh nắng có nóng cháy hơn cũng không thể chiếu đến dưới đất của hiệp cốc. Trong hiệp cốc quanh năm cành khô lá úa dày máy chục trượng, chôn vùi vô số xương khô cùng tang thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.