Nhưng Huyết sát Vương cũng không thực sự ra tay độc ác giết chết tên
Liêu Công Tử, với con mắt của hắn, tất nhiên có thể nhìn ra thân phận
của tên nhóc đó không phải hạng bình thường.
Cướp đồ vật thì không nói làm gì, nhưng nếu thật sự giết hắn, không chắc sẽ phải sống chết với những thế lực đằng sau.
- Ăn hại! Một đám ăn hại!
Liêu Công Tử nhìn thuộc hạ của mình người bị thương, người bị chết, vô cùng
tức giận, hắn oán hận nhìn Phong Liệt trên không, giống như kiểu muốn
ghi tạc lại bộ dạng của Phong Liệt vào trong lòng.
- Hừ! Phong
Liệt! Ngươi hãy đợi bổn Công Tử đây, đến Phi Long thành, bổn Công Tử
nhất định làm cho ngươi sinh tử lưỡng nan! Chúng ta đi!
Liêu Công Tử cắn răng nghiến lợi chửi một hồi, sau đó mang theo đám bại binh rút về hướng nam.
Phong Liệt thản nhiên cười, không hề để ý đến lời uy hiếp của kẻ đó, dựa vào
thực lực hiện tại của hắn bây giờ, thì chẳng sợ gì bất cứ một lời khiêu
chiến nào.
Huyết Sát Vương thấy không còn ai dám đuổi theo xe
ngựa, mới thu lại bẩy đạo phân thân, quay lại bên xe ngựa, chắp tay với
Phong Liệt nói:
- Công tử!
- Ân, làm không tồi!
Phong Liệt gật gật đầu.
- Một đám hề mà thôi, không đáng nhắc đến.
Huyết sát Vương sắc mặt vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói.
Phong Liệt cũng không nói thêm gì, từ từ quay lại trong xe, không nhìn thêm đám người Băng Long Giáo một cái.
Mặc dù hắn trong lòng muốn chào Tiểu Ma Nữ một tiếng, nhưng lúc này hắn vừa mới cướp được về tay mình Thăng Tiên quả cái mà họ là người phát hiện
trước, nên lúc này thực sự không phải là thời cơ tốt, dù sao thì đến Phi Long thành cũng sẽ lại gặp mặt, nên cũng không muốn trì hoãn thêm thời
gian.
Nhưng đang trong lúc này, đột nhiên, mấy người đệ tử Băng Long Giáo bay lên, rất nhanh đã bay đến gần xe ngựa.
- Phong Liệt!
Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng nhưng dễ nghe truyền vào tai Phong Liệt.
Phong Liệt hơi sửng sốt, quay người lại, chỉ thấy Mộc Thiên Tình, băng Ly và
ba vị Băng Long Giáo Hóa Đan Cảnh cao thủ sơ kỳ đang đứng sau xe ngựa
cách khoảng trăm trượng.
Tiểu Ma Long vẫn vẻ mặt tinh linh cổ
quái, đôi mắt to đen tò mò xem xét cỗ xe ngựa, còn mở miệng kêu tên
Phong Liệt chính là Mộc Thiên Tình người lộ vẻ e dè .
Nhìn vẻ mặt của hai nàng, Phong Liệt đoán được một vài phần là chuyên gì , khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.
- Công tử, có cần lão nô đuổi bọn họ đi không?
Huyết Sát Vương ánh mắt lạnh lùng, nhìn năm người vẻ mặt bất thiện nói.
- Không cần
Phong Liệt ra khỏi thùng xe, chính diện đối mặt với năm người, điềm nhiên nói,
- Các vị, có chuyện gì?
- Là , tôi....
Sắc mặtMộc Thiên Tình dưới tấm khăn che lộ rõ vẻ bối rối, theo thói quen
hành sự của cô ta trước giờ, thì thà mạnh mẽ cướp đoạt lại từ tay Phong
Liệt, còn hơn là mở miệng nói ra mấy từ này. Nhất là ở trước mặt Phong
Liệt, lời vẫn chưa nói ra, hai má tuyệt mỹ xinh đẹp đã che lên một lớp
mây, vô cùng mê người.
Lúc này, Tề Vân Hạc bên cạnh mỉm cười vui vẻ, đột nhiên mở miệng nói:
- Phong thành chủ, tại hạ Tề Vân Hạc, thiểm vi Băng Long Giáo hộ pháp,
trước kia Tề mỗ thường xuyên nghe Mộc Sư Điệt, Băng Sư Điệt nhắc đến đại danh của Phong Liệt, thực sự như sấm bên tai. Phong Liệt cười nhạt,
ngắt ngang lời nịnh bợ của Tề Vân Hạc, nói:
- Có chuyện gì thì nói thẳng ra, bổn tọa còn có việc phải làm, không có thời gian trì hoãn được lâu.
- Ngươi —— ngươi dám nói như vậy với Tề hộ pháp, quả thực——
Bên cạnh Tề Vân Hạc một tên Hóa Đan Cảnh sơ kỳ vẻ mặt giận dữ, lập tức muốn ra tay.
- Câm miệng lại!
Tế Vân Hạc sắc mặt lạnh lùng, quát bảo tên đệ tử, hắn kìm nén nỗi tức giận trong lòng, cười hi hi nói với Phong Liệt:
- Phong đại nhân quả nhiên là người nhanh miệng, nếu đã như vậy bổn tọa xin nói thẳng!
Thăng tiên quả vốn là đệ tử Băng Long Giáo chúng tôi phát hiện trước, vì chờ
đợi thăng Tiên quả chín, hơn ba trăm người trong Băng Long Giáo chúng
tôi phải đợi vất vả hơn một tháng, thật không muốn ở phút chót lại bị
thuộc hạ của Liêu Trung Hào phát hiện, diễn biến thành cục diện như ban
nãy.
Phong đại nhân, người thực lực tinh thâm Tề mỗ vạn lần bái
phục, nhưng, nếu như người chiếm đoạt Thăng Tiên quả của Băng Long Giáo
chúng tôi, quả thực không hay chút nào đúng không?
- Ồ? Hóa ra là như vậy, vậy ngươi muốn thế nào?
Đuôi lông mi Phong Liệt giật nhẹ, chẳng chút để ý nói.
- Đơn giản! Chỉ cần Phong Liệt đại nhân đồng ý trả lại Thăng Tiên quả,
Tề mỗ xin tặng lại Phong đại nhân một quả để tạ ơn, không biết ý của
Phong đại nhân thế nào?
Tề vân hạc nghiêm túc nói.
- Ân
Ánh mắt Phong Liệt hơi nheo lại, nhìn Tề Vân Hạc lắc đầu,
- Chẹp chẹp, ta cho ngươi bẩy quả, ngươi tặng lại ta một quả? Hình như là bổn tọa thiệt thòi rồi!
- Hừ! Thăng Tiên quả là Băng Long Giáo chúng tôi phát hiện trước, tặng
ngươi một quả đã là nhân nghĩa lắm rồi, ngươi còn muốn thế nào?
Một tên đệ tử Hóa Đan Cảnh quát nói.
Phong Liệt cười nhạt, nhẹ lắc đầu, có chút phiền phức nói:
- Thật là kỳ quái! Thăng Tiên quả rõ ràng là bổn tọa cướp được từ tay
người khác, từ khi nào trở thành vật của Băng Long Giáo các ngươi vậy?
Nếu như ai trông giữ một tháng cái gì đó mà vật đó thuộc về người này, thì
thần khí ám ngục do Long Võ Minh khổ thủ mấy ngàn năm trông giữ, kết quả tại sao nó lại chẳng liên quan gì đến Long Võ Minh?
- Hi hi hi
Đằng sau Tiểu Ma Nữ không nhịn nổi cười ra tiếng, nhưng dường như thấy không phù hợp với hoàn cảnh, cô ta lập tức bịt miệng lại, đôi mắt đen long
lanh chớp chớp không ngừng.
Sắc mặt Tề Vân Hạc dần lạnh lại, giọng dữ dằn nói:
- Thăng Tiên quả làm sao có thể đánh đồng với thần khí?
Phong Liệt, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, ba người Băng Long Giáo Lăng Bất Không , Vạn Ngọc Liên, Lý Thu Thủy hộ pháp mất tích cùng với cái chết của
Phục Long Cương hơn ba mươi đệ tử tinh anh đều liên quan đến ngươi, nếu
như làm rõ ra, ngươi chết chắc!
Việc hôm nay coi như Băng Long Giáo chúng ta nợ ngươi, sau này Tề mỗ chắc chắn sẽ nói tốt giúp ngươi vài câu trước mặt Giáo chủ.
- Được rồi! Bổn tọa còn có việc khác, không tiếp được nữa! Xin cáo từ!
Phong Liệt vừa thấy Tề vân Hạc nhắc đến ân oán phía trước, hắn cũng chán
chẳng muốn ứng phó, vờ ra vẻ chắp tay, sau đó đi vào bên trong xe, không thèm để ý đến đám người của Băng Long Giáo.
Hắn bước ra chẳng
qua là nể mặt Tiểu Ma Nữ, nếu không, hắn cũng chẳng có gì đáng nói với
Băng Long Giáo, không ra tay giết hết bọn chúng đã là tốt lắm rồi.
- Triệu Minh, đi thôi
- Vâng!
Huyết sát Vương cười lạnh một cái với đám người Tề Vân Hạc, đánh xe ngựa bay về phía xa.
Phía sau, Tề Vân Hạc cùng với hai vị Hóa Đan Cảnh cao thủ đều nghiến răng
tức giận, ánh mắt vô cùng oán độc.
- Hừ! Không biết trên dưới! Tề Cư Huynh, có nên...
Một trong số người bọn họ sắc mặt độc ác, làm tư thế ra tay.
Tề Vân Hạc ánh mắt lóe lên một cái, nói ngầm:
- Không được, chúng ta không phải đối thủ của Huyết sát Vương, đành đợi thới cơ ra tay ở Phi Long thành vậy!
Sau khi cùng chúng nhân Băng Long Giáo tách ra, xe ngựa liên tục chạy, tiếp tục hướng về phía Nam chạy như bay.