Trấn Long Thiên Bi tuy phẩm cấp đủ cao, nhưng lại không tăng trưởng lực
công kích, tại phương diện công kích không khác nhiều so với chí bảo
bình thường.
Phong Ma Đại Thương hiện tại bất quá vừa mới đạt tới huyền bảo ngũ phẩm, đối phó với cao thủ cùng cấp coi như cũng được, một khi đối địch với đối thủ cùng cấp cần phải cẩn thận từng li từng tý,
gây chuyện không tốt có thể bị hủy diệt.
Bạo Hổ Thánh Vương Xoa uy lực ngược lại không tệ, nhưng là binh khí thường dùng của Cửu U Vương.
Về phần thần khí huyền thiên, uy lực tuy rất mạnh, nhưng Phong Liệt gần
đây có thể phát ra một kích uy lực, cần vài ngày mới có thể khôi phục
như lúc đầu, ý nghĩa quan trọng nhất chỉ để uy hiếp.
Cho nên suy đi tính lại, Phong Liệt cảm thấy chính mình thực sự không có được thần binh có thể xuất thủ.
Đương nhiên, cái này cũng là bản thân hắn không biết đủ mà thôi, nếu để người khác biết trên người hắn có nhiều bảo vật như vậy còn chưa thỏa mãn, e
là có thể bị ăn tươi nuốt sống.
Ngay khi Phong Liệt vừa dứt lời,
Huyền Thiên Tháp liền phát ra khí tức hủy diệt được tăng cường thêm một
mảng lớn, cơ hồ ép thái tử Ma Tộc mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch.
Thái tử Ma Tộc kinh hãi muốn chết, uy thế mạnh mẽ như vậy nén, khiến trong
lòng hắn không thể kích phát nửa điểm tâm tư phản kháng.
Giống
như gã phàm nhân đứng trước miệng núi nửa sắp phun trào, cảm thấy mình
vô cùng nhỏ bé, cho dù chính mình cường tráng thế nào đi nữa sau một
khắc cũng sẽ biến thành tro bụi, không có chút lo lắng nào.
Thời gian dần trôi qua, uy thế Huyền Thiên Tháp đạt tới đỉnh phong, dường như ngay lập tức muốn kích phát một kích trí mạng.
Còn trên mặt Cửu U Vương trong không gian tháp cũng toát ra tia mồ hôi, tuy chỉ là phô trương thanh thế, nhưng thực sự tiêu hao không ít ma khí.
Bất quá, công phu không phụ lòng người, ngay khi Cửu U Vương chuẩn bị tiêu
tan khí thế, trực tiếp huy động Huyền Thiên Tháp tiêu giệt thái tử Ma
Tộc, thái tử Ma Tộc kia đột nhiên thỏa hiệp.
- Khoan đã.
Thái tử Ma Tộc hét lớn một tiếng, tiếp tục nói:
- Tốt bản thái tử có thể lưu lại thánh kiếm.
- Coi như ngươi biết điều.
Trong lòng Phong Liệt liền vui mừng khôn xiết, nếu có thể mất chút khí lực
lừa được bảo kiếm đến tay đương nhiên là chuyện tốt, huống hồ, cho dù
Cửu U Vương chém ra Huyền Thiên Đoạn Kiếm cũng không hẳn có thể chém
chết đối phương.
Thái tử Ma Tộc nhìn trường kiếm trong tay, trên
mặt toát lên vẻ oán tránh và không cam lòng không ngừng biến ảo, không
thể tưởng tượng được chính mình xuất trận bất lợi, chẳng những không thu được chỗ tốt, còn phải vứt bỏ Thánh Kiếm, quả thực vô cùng nhục nhã.
Bất quá, bất luận thế nào đi chăng nữa bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng nhất, mạng nhỏ bị mất, tất thảy đều không có ý nghĩa.
Hơn nữa chỉ cần thực lực của chính mình vẫn còn, ngày sau còn có thể thu hồi.
Sau một khắc, hắn cầm trường kiếm trong tay ném về phía Huyền Thiên Tháp,
đồng thời thân hình bay ngược lại phía sau, khi hắn thối lui cách vài
vạn trượng, liền dùng vẻ mặt oán độc nhìn về phía Huyền Thiên Tháp.
Ngay khi thanh trường kiếm kia rơi xuống Huyền Thiên Tháp, liền biến mất không thấy.
Cùng lúc đó, uy thế cường đại Huyền Thiên Tháp bạo phát cũng tiêu tan vô hình, thiên địa lại khôi phục bình thường.
- Hừ bận luận ngươi là ai, dám cả gan nhòm ngó Thánh Kiếm Thánh Tộc ta,
bản thái tử tất tất nhiên sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt, hãy đợi đấy.
Sau khi thái tử Ma Tộc bạo phát một câu, liền vội vàng khống chế quái thú nơm nớp lo sợ bay về phía biên giới khu vực hắc ám.
- Khà khà, muốn lão tử trả giá đắt, vậy ngươi cũng không tồi.
Phong Liệt khinh thường cười cười, đưa mắt nhìn thái tử Ma Tộc dần dần biến
mất, hắn không chút quan tâm đối với chuyện kết oán với một đại địch.
Thực lực tăng vọt, sự tự tin của hắn cũng từ đó tăng lên, đặc biệt sau khi
đã có hai đại trợ thủ đắc lực Cửu U Vương và Tịch Diệt phân thân, hắn
không hề lo lắng đặt chân vào danh sách cường giả đại lục, có thể chuyện tình hoặc người khiến hắn kiêng kỵ càng ngày càng ít.
Hắn từ khi xuất đạo đến nay, có thể nói trêu chọc vô số địch nhân, hơn nữa còn có một số địch nhân cường đại.
Ví như bát đại gia tộc Ma Võ Viện, Lôi Long Giáo Lôi Ngọc Thành, Ngân Long Giáo Ngân Nguyệt Sơn Trang, Thiết Chỉ Vương . . .Những thế lực này có
thể nói vô cùng cường đại, người bình thường chọc tới một cái đều không
thể chịu nổi.
Nhưng cho tới nay, những thế lực này giao phong với hắn đều chưa thể chiếm tiện nghi nửa điểm, ngược lại cả đám chịu tổn
thất nghiêm trọng, đặc biệt là Triệu gia, chỉ riêng cường giả Hóa Đan
Cảnh đã tổn thấy bảy tám người.
Có lẽ những địch nhân này đều
chuẩn bị cơ hội cho hắn một kích trí mạng, nhưng hiện tại dĩ nhiên Phong Liệt đã đủ lông đủ cánh, không chút sợ hãi những thế lực này, ngược lại lại có chút mong chờ.
Trông thấy thái tử Ma Tộc thực sự đã rời đi, Phong Liệt mới huy động thanh trường kiếm trong tay.
Vỏ ngoài thanh trường kiếm xoắn tròn màu đỏ thậm đẹp mắt khắc vài mảnh ký hiệu, không tiết ra bất cứ tia khí tức nào.
Keng keng!
Tiếng kiếm du dương vang lên.
Phong Liệt rút trường kiếm ra, lập tức một mảnh huyết diễm đẹp đẽ tràn ngập
khắp không trung, đồng thời mang theo khí tức sắc bén xuyên thấu nội tâm khiến chấn động nhân tâm.
Phong Liệt nheo hai mắt lại, chỉ thấy
chuôi trường kiếm ánh sáng huyết hồng lấp lánh giống như hồng thủy tinh
thượng đẳng luyện thành, rộng bốn đốt ngón tay, dài hơn bốn thước, trên
mũi kiếm có ba đạo rãnh máu, mơ hồ có thể nhìn thấy một đạo hoa văn
Huyết Long, chuôi kiếm là một đầu rồng uốn lượn, nắm vừa vặn trong tay
vô cùng thoải mái vô cùng dễ chịu.
Từ mũi kiếm tới chuôi kiếm còn hai ký tự huyền ảo, xem ra chính là tên chuôi kiếm này.
- Kiếm tốt!
Ánh mắt Phong Liệt sáng ngời, không khỏi thầm khen một tiếng.
Sau khi hắn vặn mình vài lần, liền bức ra một giọt tinh huyết, định để Thánh Kiếm nhận chủ.
Nhưng tiếp đến khiến hắn lại kinh ngạc phát hiện, chuôi Thánh Kiếm không có cách nào nhận chủ.
- Ồ? Quái dị.
Phong Liệt không khỏi nhíu mày, hắn khẳng định, chuôi Thánh Kiếm này không
phải bất cứ vết tích tinh thần nào. ( Tinh thần nghĩa là sao)
Chuôi kiếm này có thể có chút kỳ quái.
Đột nhiên, Phong Liệt nhớ tới tính huống thái tử Ma Tộc sử dụng chuôi kiếm
này, lúc này thái tử Ma Tộc không phải lấy ra từ trong cơ thể, mà là lấy ra từ trong nạp linh giới.
- Hẳn là chuôi kiếm này cũng không phải bảo khí?
Trong lòng Phong Liệt không khỏi nghĩ đến điểm này.
Tiếp đến, hắn bơm một tia nguyên khí vào trong Thánh Kiếm, lập tức, một đạo
tia máu rất nhỏ bắn về phía xa xa, tia máu sắc bén giảo hoạt khiến trong lòng Phong Liệt âm thầm chấn động.
Xoẹt
Một tiếng phá không nhẹ nhàng vang lên, kiếm quang tiến nhập không trung biến mất không thấy.
Phong Liệt thấy vậy, sắc mặt liền vui mừng khôn xiết, không thể nhận chủ,
nhưng uy lực của chuôi kiếm này khiến người ta cực kỳ kinh hãi, e là là
không kém bất cứ chỉ bảo nào.
Ngay khi Phong Liệt vuốt vuốt Thánh Kiếm, đột nhiên phát hiện đạo khí tức cường đại tiến nhập khu vực hắc
ám rất nhanh liên đi tới Huyền Thiên Tháp.
- Ồ? Từ khi nào nơi này tồn tại thiết tháp? Bổn tọa trước đây đã tới mấy lần cũng chưa từng phát hiện.
- Không đúng tháp này có chút cổ quái.
- Tại sao ta cảm thấy có khí tức Ám Ngục?
- Đúng vậy trong đó hoàn toàn tồn tại khí tức Ám Ngục, chẳng lẽ Cửu U
Vương lúc này, bất quá, tại sao lại là hai tầng? Hẳn là. . .
- Thần khí hai tầng? Trời ơi. . .