Ma Long

Chương 666: Chương 666: Thăng cấp(2)




Bây giờ thấy đối phương không có phản ứng gì thì Sở Hóa Long hừ lạnh, tiếp tục hung tợn uy hiếp nói:

- Hừ! xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ gì? Ngươi nên biết ám võ viện các ngươi mất tích chỉ cỡ một trăm người, ngươi đương nhiên nằm trong số một trăm người này, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được sao?

- Có một số thứ không phải con kiến như ngươi có thể nhúng tay. Bây giờ nhân lúc bổn tọa còn chưa đổi ý ngươi hãy mau giao thứ đó ra đây, còn có thể đổi lấy vô tận ích lợi, nếu không thì chỉ có một con đường chết! Ngươi tự giải quyết cho tốt "

Lần này thì Phong Liệt nghe hiểu, Sở Hóa Long rõ ràng là đang nói với hắn.

Nhưng xem ra Sở Hóa Long không nhìn thấu thân phận của hắn, một trăm người Ám Võ Phong mất tích rất có thể là Tử Long hộ pháp cố ý bày ra lừa tai mắt.

Chính lúc này, một thanh âm thô kệch ở trên trời vang lên:

- Hừ, đừng nói nhảm với hắn nữa! Mới có mấy ngày ngắn ngủi chắc hắn không thể khống chế thứ đó đâu, nói không chừng chúng ta tùy tiện động tay là đánh chết tiểu tử bên trong, ha ha ha ha!

- Ăn một búa của ta đây! Hắc!

Theo tiếng hét to, một gã đàn ông tóc lam, mày lam, râu quai nón càm búa to màu vàng giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống. Rìu to như bánh xe mạnh chém vào đỉnh núi Ám Võ Phong, ở trên không trung vạch một đường cương khí khủng bố ngàn trượng, muốn chém rách khung trời, khiến người kinh khiếp, tiếng xé gió rách màng tai.

*Két ầm ầm!*

Búa lớn nặng nề đập vào đỉnh núi, bỗng nhiên vang lên tiếng nổ đất rung núi chuyển, theo đó nguyên Ám Võ Phong bị một búa chém thành hai nửa, chớp mắt lộ ra chính giữa lòng núi một tòa tháp cơ đen thui, vòng quanh màn sáng đen.

Không chút nghi ngờ, tháp cơ này chính là ám ngục.

Bây giờ thế đi của búa lớn không giảm, tiếp tục khí thế rào rạt chém hướng ám ngục, uy thế hùng hồn, kinh thiên động địa.

Nhưng ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng giòn vang, búa vàng to như bánh xe của gã đàn ông vừa va chạm với ám ngục thì bị đóng băng vỡ thành mảnh vụn đầy trời.

Gã đàn ông hộc máu bắn ngược ra, nửa người bị mảnh vụn búa lớn phản đạn trở về oanh máu thịt nhầy nhụa, thê thảm vô cùng.

- A...đau chết lão tử rồi!

Gã đàn ông hét thảm một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ chấn kinh, hoảng sợ lùi hơn mười dặm, nhanh chóng vận chuyển công pháp. Chốc lát sau trên người gã vết thương nặng lành lại nhưng khí thế suy yếu nhiều, biểu tình đầy kinh sợ, không dám lỗ mãng chạy đi nữa.

Sở Hóa Long biểu tình kinh ngạc, mắt chép lóe, thầm mừng là nếu không phải gã đàn ông giành ra tay trước thì gặp họa e rằng là Sở Hóa Long gã.

- Hắc hắc hắc, không uổng là thần khí, chỉ phản lực thôi đã suýt hủy một cường giả long biến cảnh, thật là mai rùa vô địch! So với Kim Chung Tráo của Thủy Vô Khuyết còn mạnh hơn nhiều. Ưm, có ám ngục trong tay, lão tử không lo tự bảo vệ mình!

Phong Liệt cười toét miệng, thầm thở phào.

Hắn từng thấy qua gã đàn ông kia, chính là một cường giả long biến cảnh của Lôi Long giáo.

Trừ Sở Hóa Long và gã đàn ông tóc lam ra Phong Liệt còn thấy sâu trong tầng mây cao vạn trượng có vài chục khí thế cực kỳ mạnh mẽ ẩn giấu.

Nếu hắn không đoán sai, mấy người này rất có thể là đến từ Tuyệt Vọng kiếm phái, thiên diễm môn, cường giả của các đại môn phái, thậm chí xen lẫn một số thế lực khác cũng không có gì kỳ.

Tiếp theo, lại có mấy cường giả long biến cảnh khuôn mặt xa lạ xuất hiện, không tin tà tấn công ám ngục.

Mặc dù họ có giữ lại thực lực, không như gã đàn ông Lôi Long giáo chật vật thụt lùi nhưng đều tựa con kiến lay cây, khó mà khiến ám ngục nhúc nhích một ly.

Như vậy là Phong Liệt hoàn toàn vững bụng, nhưng rất nhanh hắn lại nhíu mày.

Tuy rằng những người này trong khoảng thời gian ngắn không tra ra thân phận của hắn được, nhưng nếu hắn biến mất thời gian quá lâu thì tất nhiên sẽ khiến người nghi ngờ, xem ra phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được. Hắn không muốn thân phận bị thiên hạ biết, trở thành chuột chạy qua đường, như vậy không vui chút nào.

Hắn thử khống chế ám ngục, kết quả thất vọng phát hiện chính mình không cách nào khống chế nó biến lớn nhỏ, làm hắn muốn mang ám ngục là ước mơ xa vời.

Nhưng may là ám ngục có mấy truyền tống trận tại chỗ, đánh dấu 'Đằng long quận', 'Ma Long sơn mạch', 'Hư thiên cốc' vân vân, muốn rời đi cũng tiện.

Trầm ngâm một lúc, Phong Liệt phong kín Hoàng gia rồi mặc kệ đám Sở Hóa Long ở bên ngoài kêu gào, dứt khoát bước lên truyền tống trận có đánh dấu 'Đằng long quận' nằm trong một góc. Ánh sáng tím chợt lóe, hắn biến mất.

Cảm giác hơi choáng váng qua đi, Phong Liệt xuất hiện trong một hang động tối đen.

Hắn toàn thân đề phòng, phóng mở tinh thần lực thăm dò phạm vi mười dặm, phát hiện bên ngoài là tiểu sơn cốc đầy bụi cây, ngãu nhiên có một ít loại nhỏ dã thú, phi cầm, là một nơi cực kỳ bình thường.

Lối vào hang động rất ẩn khuất, nếu không cố ý tìm thì dù cách cửa hang ba trượng cũng khó mà phát hiện được.

Phong Liệt cố ý thử, phát hiện truyền tống trận trong sưn động là đơn phương hướng truyện tống trận, không thể truyền hắn trở về ám ngục.

Nhưng trong tay hắn có ám chi lệnh bài, có thể tùy chỗ tùy lúc quay về ám ngục, không cần lo lắng đường về.

- Ưm, trước tìm người hỏi thăm vị trí chỗ này xem sao.

Phong Liệt ra khỏi hang đầu bay lên cao vạn trượng, đưa mắt nhìn quanh, ngay sau đó, ngoài trăm dặm một thôn nhỏ bốc khói trắng lọt vào tầm mắt của hắn.

Lát sau hắn từ trong miệng một thợ săn biết được chỗ này là biên giới tây bộ ma quỷ đại bình nguyên, cách Đằng Long quận chưa đến hai ngàn dặm. Hắn xác định vị trí xong bay hướng Tứ Phương Thành.

Hoàng hôn trời chiều, trên bầu trời u ám nặng nề.

Đằng Long quận, trong Tứ Phương Thành.

Một đám quân sĩ giáp đen rậm rạp có tới vài vạn người chặn cửa tây đại doanh, giương cung bạt kiếm

Tây đại doanh, trong lều chủ quân, có Phùng Cảnh Huy đi cùng, một ông lão mặc trong phục hộ pháp ma khí viện lười biếng ngồi trên bảo tọa.

Ông lão thân hình khô gầy, hai mắt ti hí, uy nhiếp mạnh mẽ khiến Phùng Cảnh Huy là hậu kỳ thần thông cảnh lục tầng đều thấy khó chịu.

Bên dưới Lý Thiên Hùng dẫn đám tướng lĩnh tây đại doanh đứng ngay ngắn, ai nấy mặt thắc mắc và thầm cảnh giác.

Trầm mặc một lát sau, ông lão âm trầm lớn tiếng nói với đám tướng lĩnh tây đại doanh bên dưới:

- A? Lý thống lĩnh, tướng lĩnh tây đại doanh đã đến đủ chưa?

Lý Thiên Hùng ánh mắt bình tĩnh, chắp tay đáp:

- Hồi bẩm Triệu hộ pháp, tất cả người đã đến đủ rồi, xin Triệu hộ pháp tuyên bố lệnh dụ của giáo chủ đại nhân!

Hôm nay Phùng Cảnh Huy dẫn theo một ngân dực hộ pháp ma khí viện cùng với hàng vạn quân sĩ đến đây, thế tới rào rạt, nói là muốn triệu kiến tất cả tướng lĩnh tây đại doanh hiển nhiên đến không có ý tốt. Lý Thiên Hùng lòng thầm cảnh giác.

Ông lão âm trầm cười, lạnh lùng nói:

- Giáo chủ đại nhân có lệnh, tất cả nhân viên cấp dưới của ám võ viện mất tích đều phải chịu thẩm tra, ai vi phạm giết ngay tại chỗ, đem tất cả tướng lĩnh tây đại doanh từ đô úy trở lên đi hết!

- Tuân mệnh!

Một tiếng quát kêu, ngoài lều lập tức tuôn vào một đám phi giáp cao thủ, muốn trói gông xiềng vào đám tướng lĩnh cao tầng tây đại doanh như là Lý Thiên Hùng.

- Đây...đây là sao?

- Dựa vào cái gì bắt chúng ta?

- …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.