Khi đó Nghịch Long Hoàng bởi vì thương thế quá nặng, đã vô lực xoay
chuyển trời đất. Nhưng may mắn trong thời khắc mấu chốt, hắn được mấy
trăm tên Long tộc bị giam giữ trong Long ngục tầng thứ chín mươi chín
ngày xưa kịp thời ra tay hộ giá nên mới có thể chu toàn tính mạng tạm
thời.
Mấy trăm Cổ Chân Long cảđám liều mạng dùng hết sức lực già
nua của mình để bảo toàn tính mạng cho Nghịch Long Hoàng. Rốt cuộc có
thể giúp hắn khôi phục lại một chút nguyên lực. Sau này tất cả Phạm Chi
Long đều bịđánh chết, còn mấy trăm Cổ Chân Long đều kiệt lực mà vong,
trở về cõi Niết Bàn.
Nghịch Long Hoàng cảm giác Nghịch Long Hoàng trong vòng vây bảo vệ của thuộc hạ, đại khái lĩnh ngộ ra chiến kỹ
“Thượng Long Tái Sinh” nghịch thiên. Sau đó, hắn đã hao phí hơn mười vạn năm mới hoàn thiện được kỹ thuật chiến đấu này, đạt đến một trình độ
thỏa mãn.
Chỉ có điều, bởi vì hắn một mực bị trấn áp dưới Long
Thiên, hơn nữa chỉ còn vẻn vẹn có linh hồn. Từđầu đến cuối không còn
cách nào để tu luyện bộ huyền công, cũng không biết uy lực cụ thể như
thế nào. Hết thảy chỉ có thể do Phong Liệt tự mình thí nghiệm.
Trong Long Ngục không gian yên ắng, chỉ có những đám mây trôi lững lờ.
Phong Liệt khoanh chân tĩnh tọa. Thể xác và tinh thần yên tịnh lại. Tình cảnh những Cổ Chân Long hợp lực hộ chủ chậm rãi hiện ra trong đầu.
Đồng thời, tinh thần của hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong đó, tinh tế hiểu rõ ý cảnh.
Thời gian im ắng trôi qua, Phong Liệt giống như một bức tượng bất động phảng phất hương vị từ cổ chí kim. Thời gian dần trôi, cùng không gian hòa
thành một thể, bày ra một bức tranh vĩnh hằng.
Sự tĩnh mịch tràn ngập cả tòa Long Ngục.
Ở bên trên Long Huyết Đại Lục, ngoại trừ một số hoàn cảnh đặc biệt thì
đại đa số địa vực quanh năm suốt tháng đều là hoa xuân rực rỡ, lục ý dạt dào.
Hôm nay, Phong Liệt viện đã được hai chủ nhân Yên và Lục
trong lúc rảnh rỗi đã trồng lên vô số hoa cỏ, thi nhau đua sắc dưới bầu
trời.
Mặt trời rực rỡ chiếu lên cao. Trong nội viện hương thơm hoa cỏ lay động lòng người.
Giờ phút này, Yên và Lục vừa mới tu luyện xong, đang ngồi trên ghếđá, nhìn xem Tướng Dạđang ăn thức ăn.
Từ khi cuộc thí luyện Đại Hạp Cốc chấm dứt, Phong Liệt liền giao Tướng Dạ
cho Yên và Lục chiếu cố. Ngoại trừ mỗi ngày cho ăn một viên Long Nguyên
Đan thì còn có thể uống huyết nhục cốt cách của các loại hung thú. Từđó
hấp thu tinh hoa của các loại hung thú.
- Hừ, cái thằng Tướng Dạ
này chỉ thích ăn thịt sống, quả thực là ác tâm. Không được, ta phải
khiến cho nó sửa cái thói quen xấu này đi. Cả ngày bẩn vô cùng, thật khó coi. Dạ, ra ăn bánh ngọt hoa quế này.
Lục cau mày lại, hầm hừ
cầm một miếng bánh ngọt hoa quế, dụ dỗ Tướng Dạđang gặm cái chân heo đầy máu trên đồng cỏ cách đó không xa.
Hôm nay, Dạđã dài hơn ba thước, cao hơn một thước, chạy nhanh như con báo mà hành tẩu thì im ắng như con mèo.
Nó toàn thân lông đen rậm rạp. Bốn chân từ chỗ các đốt ngón đều mọc ra vô
số gai ngược bén nhọn. Hơn nữa, lại còn thêm hai cái răng nanh dài mấy
tấc, dữ tợn dị thường.
Ngay trên trán là một cái sừng nhọn màu vàng lợt, rất có vài phần của Vạn Thú Chi Vương rít gào trong núi rừng.
- Haha, Lục ngốc, Dạ là hung thú. Nó không ăn thịt người đã là may lắm rồi, lại còn bắt nó ăn bánh ngọt hoa quế của ngươi nữa.
Yên dùng một cái khăn mặt trắng nõn lau mồ hôi trên mặt, che miệng bật cười.
Quả nhiên, đôi mắt xanh đậm của Dạ nhìn miếng bánh ngọt hoa quế trong tay
Lục, phát ra tiếng phì phì trong mũi rồi lập tức cúi đầu bận việc của
mình. Lục Yên cảm thấy tức giận vô cùng, mà Yên cũng không nhịn được,
cười đến run rẩy cả người.
Đúng lúc này, một vài thiếu niên kiện tráng từ bên ngoài bước vào trong viện.
Đi đầu là một gã thiếu niên mặt đen, tướng mạo hung lệ, đúng là Trương Đại Tài. Hôm nay y đã chiếm được Phong Liệt Quang, được thăng lên làm đệ tử hạch tâm. Khi xuất nhập đều có không ít đệ tử bình thường đi theo làm
tùy tùng sai khiến, cũng là có chút con đường làm quan rộng mở.
- Hai vị sư tỷ, công tử còn chưa xuất quan sao?
Trương Đại Tài nhíu mày, lấy ra một tờ thiếp vàng, đưa tới trước mặt Lục và Yên.
- Vẫn chưa. Ồ, đây là của ai vậy?
Lục lên tiếng, tiện tay tiếp nhận thiếp mời, mở ra xem.
Yên ngay cả cái liếc mắt cũng không có hứng thú. Nàng có chút bất đắc dĩ thở dài nói:
- Phong sư huynh bế quang đã hơn một tháng rồi. Đây đã là chiến thiếp thứ chín mươi tám. Haiz, những người kia thật sự không biết lượng sức. Cả
ngày chỉ biết ở Ám Vũ Phong kêu to, ngay cả ta cũng muốn dạy dỗ bọn hắn.
- Ồ, Yên, đây là chiến thiếp của Long Khuynh Vân của Kiên Võ Viện. Mấy
tháng trước người này đã thất bại thảm hại trong tay sư huynh, như thế
nào lại muốn tới làm phiền sư huynh nữa? Thật là đáng ghét.
Lục hậm hực nói.
Trương Đại Tài nhíu mày nói:
- Hai vị sư tỷ, lần này Long Khuynh Vân có thể nói là lai giả bất thiện.
Tục truyền nàng ta đã bước chân vào Chân Khí Cảnh. Hơn nữa, nàng ta cũng đã sớm luyện thành cấp chiến kỹ “Huyết Long Vũ Thiên Bí Quyết”. Tuy
công tử không đến mức phải sợ nàng ta, nhưng Long Khuynh Vân cũng là một đối thủ cần kiêng dè.
- Quan trọng nhất, công tử bế quan đã hơn
một tháng. Những con ruồi kia cả ngày ăn rồi cứ ở dưới Ám Vũ Phong kêu
la. Hơn nữa, Ám Võ Viện của chúng ta có một số sư huynh thực lực không
tệđã bịđánh trọng thương. Trong nội viện, một số lão gia đối với công
tửđã có sự phê bình kín đáo rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải
là biện pháp.
Quả nhiên, không ngoài Phong Liệt
dự kiến, từ khi hắn được thăng nhiệm lên làm Đại sư huynh chưởng ngự của Ám Võ Viện, sau khi tin tức truyền ra, mười bảy viện khác đã phái một
số đệ tử cùng đời đến khiêu chiến. Trong đó không ít những cao thủ đạt
đến Chân Khí Cảnh.
Cái này chủ yếu cũng bởi vì, toàn bộ mười tám
viện phái Ma Long Giáo, sáu trăm tám mươi bốn đời đệ tử, Phong Liệt là
người duy nhất có được lệnh bài Đại sư huynh chưởng ngự.
Tuy
Phong Liệt uy danh bất bại tại Ma Long Giáo, đủ để cho các đệ tử trẻ
tuổi phải kiêng kỵ. Nhưng nếu là ai có thể trong tình thế này công khai
dẫm nát Phong Liệt dưới chân thì địa vị của người đó lại càng không thể
so sánh nổi. Đồng thời, tiếp cận đến địa vị Chưởng Ngự ngày càng gần.
Đây là điều rất đáng giá để làm.
Có lẽ, đây cũng chính là dụng ý của Lãnh Phi Hồng.
Giờ khắc này, Phong Liệt đối mặt với hết thảy những hỗn loạn bên ngoài đều
không biết chút nào. Hơn nữa, tất cả tinh thần của hắn đều đắm chìm
trong một thế giới cường đại, khó có thể tự kềm chế.
Trong một
tháng qua, Phong Liệt đã niêm phong vào kho trong người mười viên Long
Nguyên Đan. Đồng thời bế phong hết thảy những cơ năng của thân thể, hết
sức đầu nhập vào bên trong ý cảnh do mình kiến tạo.
Nhưng điều khiến hắn kỳ quái chính là, ý cảnh do hắn kiến tạo đối với “Thương Long Hộ Thể” chẳng lần ra chút đầu mối nào.
Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, Phong Liệt đột nhiên phát hiện, đầu óc
của mình vì vậy mà bắt đầu có chút đần độn. Thậm chí, rất có khả năng
rơi vào hoàn cảnh tẩu hỏa nhập ma, từng bước kinh tâm.