Phong Liệt lại đóng Long Ngục không gian rất kịp lúc, ngăn cách sự cảm
ứng giữa lệnh bài với nhau, thuận tay cầm lấy chiếc lệnh bài kia.
Thiên Độc lão quái chỉ nhìn thấy Phong Liệt hơi vẫy tay một cái, chiếc lệnh
bài kia đã lập tức xuất hiện trên tay hắn, mà trong quá trình này thậm
chí không gây ra chút dao động Nguyên lực nào.
Trong lúc nhất
thời, Thiên Độc lão quái lại càng e sợ Phong Liệt hơn. Lão tự nghĩ, thủ
đoạn như vậy mình còn không thể nào đạt được. Trong mắt lão, hình ảnh vị tuyệt thế cao nhân này lại càng trở nên sâu không lường được.
Phong Liệt nhìn nhìn Thiên Độc lão quái, trong lòng do dự xem có nên “vặt”
thêm nữa không. Bất quá, khi hắn phát hiện Thiên Độc lão quái đã sắp thu công, liền lập tức bỏ ý niệm này đi.
Đùa à, vạn nhất lão già đó ra tay thử hắn thì sao? Lúc đó hắn chết thế nào cũng không biết nữa.
- Đăng môn bồi tội thì không cần, bản tọa được xưng là Long chủ!
Phong Liệt tùy tiện bỏ lại một câu, sau đó không nhanh không chậm đi về phía xa.
Hắn không biết, sau khi nghe được lời này, thần sắc của Thiên Độc lão quái
lập tức cứng lại, hai mắt trợn trừn, nhịn không được mà phun thêm một
ngụm máu tươi.
- Phốc... Long... Long chủ? Trời ạ! Lão phu vậy mà gặp phải Long chủ? Hả? Không thể nào! Long chủ căn bản không thể rời
khỏi Thiên Long vực!
Phong Liệt hiểu rõ rằng, ở Tuyệt Độc cốc này thêm mỗi giây thì hắn lại thêm một phần nguy hiểm.
Sau khi đi ra một khoảng cách, hắn chợt tăng tốc lên, cấp tốc chạy như bay về ngọn núi tỏa ra ánh sáng kia.
Giờ phút này, hắn cũng bất chấp đến khói độc quanh người, dù sao chúng cũng không thể lấy được cái mạng nhỏ của hắn. Hắn chỉ cần không ngừng thôn
nạp Hắc Ám lực quanh người để chữa trị thân thể, cấp tốc lao về phía
tiểu sơn kia.
Chỉ trong chớp mắt, khoảng cách hơn mười trượng đã
lập tức đến. Không ngoài dự đoán của Phong Liệt, vầng sáng kia đúng là
một Long Văn truyền tống trận không ngừng biến ảo.
Thấy vậy, Phong Liệt không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Truyền tống trận này chỉ lớn chừng ba mét vuông, tuy chỉ có một nhưng thực ra
lại cực kỳ huyền ảo. Những đồ án hình hoa không ngừng biến ảo, không
nhiều không ít, vừa vặn là ba mươi sáu cái.
Phong Liệt cũng bất
chấp việc nghiên cứu cẩn thận, không chút do dự liền bước vào đó. Trong
lúc vội vàng, hắn mơ hồ thấy hình như mình bước vào đồ án Thi Minh hoa
tượng trưng cho tử vong.
Mà ngay khi hắn biến mất, Thiên Độc lão
quái đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài, chậm rãi
thu công đứng dậy, trong con ngươi sắc bén tản ra tinh mang khiếp người.
Theo đó, thân hình lão nhoáng lên một cái, xuất hiện bên cạnh truyền tống
trận. Khuôn mặt già nua âm tình bất định, hơi lộ ra vẻ hồ nghi.
- Ừm? Đi vội vàng như vậy, mà lại không hề ngự không phi hành, chắc chắn
là có cổ quái! Lần sau gặp mặt nhất định phải thử tên này một lần! Hừ,
đồ của lão phu cũng không dễ lấy như vậy!
Thiên Độc lão quái hừ nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt mơ hồ hiện lên tiếu ý âm lãnh.
- Hống —— hống —— hống ——!
Một tiếng rống thê lương đinh tai nhức óc chợt vang lên.
Thời điểm Phong Liệt tiếp tục xuất hiện, hắn lại chợt phát hiện mình đang
đứng trên một hòn đảo nhỏ do hài cốt tạo nên. Xung quanh là thi sơn
huyết hải vô cùng vô tận, đập vào mắt đều là những cơn sóng màu máu và
thi cốt chất chồng như núi. Cả không gian được bao phủ bởi hai màu đỏ
trắng, mùi huyết tinh ập vào mũi làm cho người ta hít thở không thông.
Từng bộ khô lâu hình dạng khác nhau lần lượt trồi khỏi biển máu, chậm rãi
leo lên đảo nhỏ, khí thế cực kỳ hung lệ, dường như muốn xé tên ngoại tộc trước mặt làm mảnh nhỏ.
- Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là ảo cảnh? Nhưng cũng quá giống thật a!
Nhìn tất cả những gì trước mắt, đôi mắt Phong Liệt không khỏi trợn tròn, cảm thấy như mình đang nằm mơ, trong lòng rung động vô cùng, lại càng thêm
vài phần sợ hãi với vị Ma Long Hoàng đã tạo nên nơi này.
- Hống!
Cùng với một tiếng rống to, một khô lâu của Long Mã cao ba trượng phát động
bốn vó chồm về phía Phong Liệt, tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ trong
chớp mắt đã tiếp cận đến gần.
Ánh mắt Phong Liệt hơi ngưng lại,
vội vàng gọi Phong Ma đại thương ra, hung hăng đâm về phía trước. Một
tiếng “phanh” thật lớn vang lên, đại thương lập tức đánh nát Long Mã khô lâu thành bụi phấn, nhưng Phong Liệt cũng bị đẩy lui ba bước.
- A... Khí lực của nó thật lớn!
Trong lòng Phong Liệt cả kinh, không khỏi tăng thêm vài phần cẩn thận.
Thực lực của con Long Mã khô lâu kia chỉ có thể được xem là trung đẳng trong đại quân khô lâu. Theo đó, lại có một vài khô lâu của nhện, cự lang,
tích dịch mang theo khí thế mạnh mẽ, không ngừng vọt lại đây.
Phong Liệt cũng không dám đánh lâu với chúng, hắn vội vàng vung đại thương, trong miệng quát khẽ một tiếng:
- Quần Long Trụy Nhật!
Hống!
Một tiếng long ngâm vang lên, khí tức cuồng bạo mang tính hủy diệt lập tức
tràn ngập khắp cả thiên địa. Theo đó, chín mươi chín đạo Ma Long khổng
lồ uốn lượn mà ra, đánh về phía đám khô lâu đang lao đến.
Oanh! Oanh! Oanh!
Sau một loạt tiếng nổ khổng lồ, tất cả khô lâu xung quanh đều hóa thành bụi phấn bay đầy trời, sau đó rơi xuống bienr máu.
Chẳng qua, Phong Liệt lại chẳng thể cười nổi một cái.
Bởi vì hắn bất đắc dĩ phát hiện, trong mảnh thiên địa quỷ dị này còn có đại quân khô lâu vô cùng vô tận, càng giết lại càng nhiều.
Ngay khi
mấy trăm khô lâu kia vừa tiêu tán, lại có hơn một ngàn khô lâu dữ tợn
hơn, hung hãn hơn trồi lên khỏi biển máu, vọt tới đảo nhỏ.
Điều
làm hắn kinh ngạc nhất là sau khi quan sát cẩn thận, hắn dần phát hiện
trong mắt đám khô lâu này chớp động hắc mang u ám, giống như chúng có
được linh hồn vậy.
Điều này làm hắn đột nhiên nhớ tới một loại bí thuật vô cùng ác độc của Minh Long giáo, có thể giam cầm linh hồn trong ài cốt, tế luyện thành Khô Lâu vệ có thực lực mạnh mẽ. Đám Khô Lâu vệ
này chẳng những giữ được linh trí như lúc còn sống, hơn nữa còn có thể
thôn nạp tử khí để tu luyện, nhờ đó mà không ngừng tiến hóa. Nhưng linh
hồn của chúng cũng không được luân hồi, vĩnh viễn phải sống trong sự
thống khổ vô tận này.
Phong Liệt nhíu mày, nếu tất cả những điều
trước mắt thật sự như hắn suy nghĩ, vậy người tạo ra tất cả việc này có
thể nói là quá kinh khủng.
Bất quá, hắn cũng mặc kệ người khác
chết sống thế nào. Giờ phút này, điều hắn quan tâm nhất là rời khỏi cái
nơi quỷ dị chết tiệt này.
Hắn một bên không ngừng oanh sát khô
lâu tới gần, một bên ngưng mắt quan sát bốn phía, hy vọng có thể phát
hiện truyền tống trận để rời khỏi nơi đây.
Chỉ là kết quả lại
khiến hắn thất vọng, xung quanh trừ bỏ những cơn sóng màu máu thì chính
là xương khô trắng bệch, đâu có bóng dáng của truyền tống trận?
- Chết tiệt! Đây rốt cuộc là nơi khỉ gì vậy? Cứ thế này thì sớm muộn cũng bị mệt chết!
Phong Liệt tiếp tục đánh nát một mảnh khô lâu đại quân, chỉ cảm thấy áp lực
xung quanh càng lúc càng lớn, không khỏi phiền muộn mắng một câu.
Đột nhiên, một cỗ uy áp mạnh mẽ bỗng truyền đến từ phía sau, làm cả người
Phong Liệt không khỏi căng thẳng, vội vàng ngưng mắt nhìn lại.
Ngay sau đó, một khô lâu hình người, trong tay còn cầm một thanh cốt đao xuất hiện trong tầm mắt Phong Liệt.