- Rề rề rà rà! Theo ý ta thì cứ chém chết hết người trong Ám Vũ Viện đi, nhất định sẽ tìm được một ít manh mối! – Chung Dương hừ lạnh nói.
- Ma Long Giáo chúng ta làm việc thế nào không cần tiền bối hao tâm tổn trí!
Chiến Thiên Ma Vương phẫn nộ, lạnh giọng đáp.
Chung Dương lạnh lùng cười:
- Hừ, Ám Ngục vốn là sở hữu chung của Long Vũ Minh, không phải là chuyện
riêng của Ma Long Giáo các người. Nay Ám Vũ Viện có liên quan đến chuyện của Ám Ngục, nên…
- Chung Dương tiền bối, Ám Ngục là việc lớn, hình như không nên xen vào ân oán cá nhân! – Chiến Thiên Ma Vương nheo mắt.
- Ân oán cá nhân cái gì? Bổn tọa không hiểu ngươi đang nói gì! – Chung Dương biến sắc.
- Hừ, còn cần bổn tọa phải nói rõ sao? Thiên Diễm Môn các ngươi trước kia có thù hận với Tử Long hộ pháp, còn có ai là không biết? Bổn tọa nghe
nói, ái thê của Chung Dương tiền bối hình như chết trong tay của Tử Long Hộ Pháp, đúng không? – Chiến Thiên Ma Vương cười lạnh.
- Ngươi…
Chung Dương biến sắc, tựa hồ bị khơi dậy cừu hận ngày xưa, khuôn mặt hắn bắt
đầu vặn vẹo, hai mắt lại phun ra hai tia lửa màu đen.
Chiến Thiên Ma Vương lạnh lùng cười, không thèm quan tâm đến người này nữa. Mặc dù
người kia là cường giả Long Biến Cảnh hậu kì, hơn nữa nắm trong tay Tịch Diệt Chi Hỏa đứng đầu trong tam đại thần diễm của Thiên Diễm Môn, nhưng nhất định là không dám giương oai trên địa bàn Ma Long Giáo.
Một ngàn bảy trăm năm trước, từng có một đám người đến Ám Vũ Phong, ép buộc Tử Long hộ pháp khi đó vừa mới tiếp nhận Ám Ngục giao ra thần khí.
Chung Dương cùng vợ của hắn cũng nằm trong số đó.
Lúc đó, Chung
Dương nghĩ ra một cái chủ ý cùi bắp, bắt lấy một người bạn tốt của Tử
Long hộ pháp, ép Tử Long hộ pháp phải nghe lời, giao ra Ám Ngục.
Khi Tử Long xuất hiện đàm phán, Chung Dương tự cho là có thể bắt giữ Tử Long nên đã ra tay giết chết con tin.
Kết quả, Tử Long hộ pháp trốn vào Ám Ngục, trong lúc giận dữ liền phát động uy thế của Ám Ngục, đuổi giết mấy tên cường giả Long Biến Cảnh của
Thiên Diễm Môn thành cặn bã, trong đó có thê tử Chung Dương. Nếu không
phải Chung Dương chạy trốn nhanh, chỉ sợ cũng cùng chung số phận.
Hôm nay, Chung Dương nhìn Ám Ngục lại tức cảnh thương tình, không khỏi nhớ đến ân oán ngày xưa.
Trong lòng hắn biết rõ không thể giết chết Tử Long báo thù cho thê tử, cho
nên muốn giết chết một đám đồ tôn của Tử Long trong Ám Vũ Viện cho hả
giận.
Không nghĩ đến Chiến Thiên Ma Vương cũng không phải kẻ
ngốc, sao có thể nghe lời hắn được? Nếu như vì Ám Ngục mà hoàn toàn san
bằng Ám Vũ Viện, chỉ sợ mười tám viện phái Ma Long Giáo cũng sẽ sụp đổ.
Hắn cũng không cần làm giáo chủ nữa.
Đúng lúc này, Phiêu Miểu Thiên Cung Lục Phất chân nhân xoay tròn vài viên Phật châu trong tay, đột nhiên lên tiếng:
- Các vị, ta lại có một chủ ý, có lẽ sẽ khiến truyền nhân Ám chi nhất mạch thỏa hiệp.
- Chủ ý gì? Lục Phất chân nhân nói thử xem!
Tất cả mọi người trong đại giáo phái đều sáng rực con mắt, đồng loại nhìn về khuôn mặt xinh đẹp của Lục Phất chân nhân.
- Phiêu Miểu Thiên Cung chúng ta có một loại pháp trận cực mạnh, có tên
là “Huyễn Không Tuyệt Thiên Trận”, có thể vặn vẹo không gian, hình thành một thế giới độc lập tuyệt đối. Bên trong có truyền tống trận cũng sẽ
mất tác dụng, không có cách nào câu thông với ngoại giới.
-
Truyền nhân của Ám chi nhất mạch có lẽ tu vi không cao lắm, tất nhiên
không có cách nào triệt để mất đi liên hệ với ngoại giới. Chỉ cần chúng
ta vây kính Ám Ngọc, có thể dễ dàng biết kết quả.
Lục Phất chân nhân chậm rãi nói.
Nghe xong chủ ý của Lục Phất chân nhân, ánh mắt mọi người lập lòe, nhao nhao lo lắng những khả năng có thể thực hiện trong đó.
- Không sai, một khi ngăn cách với ngoại giới, truyền nhân Ám chi nhất
mạch chỉ có hai kết cục, một là thỏa hiệp cùng chúng ta, hai là bị chôn
sống trong đó!
- Chẳng qua… việc này phải chuẩn bị không ít thời gian nhỉ?
- Im đê! 1700 năm chúng ta còn chờ được, ngắn ngủi mấy trăm năm chả nhẽ
không đợi được sao? Huống chi, không chừng trong thời gian ngắn là đã có hiệu quả rồi!
- Đúng vậy, chủ ý này có thể thực hiện. Tuyệt Vọng Kiếm Phái chúng ta đồng ý!
- Ừ, cứ thế mà làm. Bất quá, đợi đến khi Ám Ngục trở về Long Vũ Minh, ai sẽ bảo quản nó đây?
- Đương nhiên là Thiên Diễm Môn chúng ta rồi. Nếu luận thực lực thì Thiên Diễm Môn chúng ta hoàn toàn xứng đáng.
- Hừm, Thiên Diễm Môn các ngươi đã có Hỏa Ngục rồi, còn muốn giành lấy Ám Ngục nữa sao? Ám Ngục vốn là của Ma Long Giáo chúng ta, hơn nữa chỉ có
Ma Long võ giả mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất của Ám Ngục!
- Chỉ có tụ tập đủ tất cả bộ phận của Huyền Thiên Thần Tháp mới có thể
phát huy ra uy lực mạnh nhất. Ta đề nghị hết thảy đều do Hoàng gia bảo
quản!
- Ta phản đối…
- …
Sau một phen tranh luận
kịch liệt vẫn không thể quyết định ra ai là người sở hữu cuối cùng của
Ám Ngục. Cuối cùng mọi người đều nhất trí, trước tiên phải đoạt được Ám
Ngục trong tay truyền nhân Ám chi nhất mạch rồi hãy tranh giành tiếp.
Vì vậy kế tiếp, Phiêu Miểu Thiên Cung Lục Phất chân nhân lấy ra một bộ
hình vẽ trận pháp “Huyễn Không Tuyệt Thiên Trận, chia làm hơn 10 phần,
lần lượt do các trận pháp cao thủ từ các đại môn phái phân ra khắc trận
pháp ở bốn phía Ám Ngục.
Phong Liệt vừa trở lại, ở trong Ám Ngục
quan sát bên ngoài. Thế là vừa bắt gặp mấy trăm tên cao thủ mặc phục sức đủ các môn phái khoanh chân ngồi quanh Ám Ngục, thỉnh thoảng lại dụng
tâm thần khắc trận văn lóe sáng tử mang.
- Huyễn Không Tuyệt Thiên Trận? Nghe có vẻ như hơi bị phiền toái đây…
Phong Liệt hấp háy đôi mắt, sắc mặt thoáng sa sầm,
- Ừm, xem ra phải tranh thủ thời gian thôi!
Dưới bầu trời đêm tối như mực, một vòng hắc mang liên miên chập chùng nhanh chóng xuyên qua giữa rừng núi Hắc Mang sơn mạch.
Nơi đây đã xem như khu vực trung bộ Ma Long sơn mạch.
Từ xưa tới nay, ngoại trừ một số ít cường giả cực mạnh, nhân loại rất hiếm khi giao thiệp với trong đó. Bởi vì đó là địa bàn của Long thú.
Long thú cũng giống như nhân loại vậy, có vô số gia tộc, hay nói đúng hơn là tộc đàn. Trong Ma Long sơn mạch chúng cũng có riêng phạm vi thế lực của mình. Thậm chí một ít chủng tộc Long thú có truyền thừa từ thời thượng
cổ vô cùng mạnh mẽ đều có văn minh chủng tộc riêng biệt của chính bọn
chúng.
Giờ phút này, Cửu U Vương phải cẩn thận từng li từng tí
tránh đi một số phạm vi thế lực của cường giả quần cư, cuối cùng lựa
chọn một ngọn nút nhỏ không chút hấp dẫn.
Ngọn núi nhỏ này chỉ
cao có 300 trượng, nhưng ngàn dặm xung quanh đều không có bất kì Long
thú cường đại nào chiếm giữ, có thể xem là tương đối an toàn.
Sở
dĩ hắn lựa chọn Ma Long sơn mạch mà không phải Thiên Long thần triều,
hay Ma Quỷ bình nguyên là vì nếu độ kiếp trong địa bàn nhân loại, chắc
chắn sẽ bị cường giả nhân loại chặn đánh.
Long Vũ Minh tuyệt đối
sẽ không trơ mắt nhìn U Minh Đường nhiều thêm một cường giả mà không
quan tâm. U Minh Đường cũng tuyệt đối không cho phép một con Âm Liêu Thú bị đoạt xá lại bình yên vượt qua Long Biến chi kiếp, hóa thành thân thể U Long.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết, từ xưa tới nay chưa từng có một con Âm Liêu Thú nào độ kiếp thành công.