Phong Liệt nhìn Diệp Trì vô cùng sốt ruột thì đầu chợt lóe tia sáng, ý niệm quái dị trồi lên óc.
Hắn nhớ kiếp trước danh tiếng Diệp Trì nổi lên là sau khi vào Ma Long giáo ba, bốn năm.
Đời này nếu hắn đã biết tình huống trong đó, hơn nữa Diệp Trì không phải
người ngoài thì không ngại kéo một phen, để tiểu tử này ngày lành sớm
đến hơn.
Hắn trầm ngâm một lúc, nói:
- Diệp Trì, tình
huống hiện tại của ngươi đúng là không thích hợp luyện công, nhưng không ngại tham ngộ võ học, trên thất hà bích đằng sau Ám Võ Phong chúng ta
có khắc cảm ngộ võ học của một số cao nhân tiền bối để lại. Nếu bây giờ
ngươi buồn chán thì có thểđi xem thử!
Nghe Phong Liệt nói vậy Diệp Trì đầu tiên là vui sướng, tiếp theo nhíu mày nói:
- Đại sư huynh, thất hà bích đúng là thánh địa võ học của ám võ viện
chúng ta, nhưng thứ ở đó không phải đệ tử bình thường chúng ta có thể
thấy được! Hoặc cần giá trị cống hiến đủ, hoặc là dùng nhiều long tinh
đổi thời gian, cái...cái này đều không phải điều ta có thể chịu đựng
được.
Mắt Lạc Tiểu Thanh chợt lóe, bỗng vui vẻ nói:
- Cái này có là gì, ta còn có ba trăm long tinh, chắc là đã đủ?
Diệp Thiên Tử mất mác nói:
- Khụ khụ, ta sớm hỏi rồi, ba trăm long tinh chỉ có thể tham ngộ ba canh giờ.
- Ha ha, ba trăm long tinh không đủ nhưng ba vạn long tinh thì sao?
Phong Liệt cười khẽ, vung tay lên, *xoẹt* một tiếng một đống nhỏ long tinh xuất hiện trên mặt đất, ánh sáng vàng cam chói mắt.
Luyện chế phong ma thần thương hiện tại hắn có chưa đến bốn mươi vạn.
Nhưng may là trừ trấn long thiên bia ra thì cái khác không hao phí nhiều long tinh lắm, mặc dù ba vạn long tinh không phải số lượng nhỏ nhưng đối với cần thiết tu sửa trấn long thiên bia thì không tính là một cọng lông
trâu nữa là.
Bây giờ nhìn long tinh trước mắt, Diệp Thiên Tử và Lạc Tiểu Thanh mắt lồi ra, cực kỳ kinh ngạc.
Bây giờ dù họ đã tăng lên làm đệ tử trung tâm, một tháng chỉđược lương năm
viên long tinh mà thôi, ba vạn long tinh đúng là con số thiên văn.
Chấn kinh một chốc, thấy Diệp Thiên Tử nghiến răng kiên cường nhìn chằm chằm Phong Liệt, nói:
- Đại sư huynh! Diệp Trì ta đã chịu nhiều ân huệ của ngươi rồi, những...long tinh này ta không thể thu!
Lạc Tiểu Thanh nhìn Diệp Trì, lại nhìn Phong Liệt, môi nhỏ nhắn mấp máy
cuối cùng khép lại, nàng biết rõ đây là chuyện đàn ông với nhau, một
người đàn bà thông minh nên giữ im lặng.
Phong Liệt bình tĩnh
nhìn Diệp Trì, đôi mắt trong suốt kia vô cùng kiên cường, kiên quyết,
đây cũng là điều khiến hắn thưởng thức.
- Diệp Trì, long tinh có
mang nhiều hơn cũng chỉ là vật ngoài thân thôi, nếu ngươi còn nhận ta là sư huynh thì đừng khách sáo với ta! Quan trọng là ta không muốn thấy
huynh đệ của Phong Liệt ta cảđời không có đầu ra!
Phong Liệt thản nhiên nói một câu, sau đó không quay đầu ra khỏi phòng.
Trong phòng người Diệp Trì run lên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn bóng lưng Phong Liệt dần biết mất, thẫn thờ thật lâu, kích động thì thào:
- Huynh đệ? Đại sư huynh xem Diệp Trì ta là huynh đệ? Hắn là người cao cao tại thượng vậy mà Diệp Trì ta có tài năng tài đức gì?
Dần dần trong mắt Diệp Trì từ ngơ ngác biến thành vô cùng kiên quyết. Gã
siết chặt nắm tay, lòng quyết định một điều không ai biết.
Nửa ngày sau, Diệp Trì lảo đảo đi thất hà bích hậu sơn Ám Võ Phong, đôi mắt kiên cường lóe tia sáng tràn ngập mong chờ.
Gã không biết, nếu không có Phong Liệt thì gã bước vào nơi này sẽ là ba năm sau.
Cùng lúc đó, Phong Liệt xuất hiện ngoài gian nhà tranh nhỏ ở đỉnh Ám Võ Phong.
Trên đỉnh núi cuồng phong gào thét, không có cỏ cây mà chỉ có một vài đá
cứng cỏi cắm ở đỉnh núi. Nhưng ngay cả loại địa phương này cũng dựng một gian nhà tranh lắc lư trong cuồng phong.
Nhưng khiến người kinh
ngạc là dù gian nhà tranh trông như một trận gió nhẹ thổi là sẽ ngã
nhưng sự thạt nó ở đỉnh núi trong cơn cuồng phong đã tồn tại lâu đến vô
số vạn năm, cũng là nơi bí ẩn ở một góc ám võ viện.
Phong Liệt ngơ ngác nhìn gian nhà tranh, dần dần ánh mắt hắn ngày càng kinh ngạc, lòng nổi sóng.
Bởi vì hắn giật mình phát hiện từng cọng cỏ dựng thành nhà tranh dường như
ẩn chứa lực lượng quái dị, nguyên căn phòng thành một chỉnh thể không
thể phân cách, như có từng dây xích vô hình ràng buộc nó, không thể dao
động.
Điều này đã vượt xa Phong Liệt hiểu biết.
- Ngươi là ai?
Bỗng từ trong nhà tranh chậm rãi truyền ra một giọng già nu, dường như từ
lịch sử xa xôi truyền đến, khiến trong lòng Phong Liệt sinh ra loại cảm
giác hoang đường.
Phong Liệt cung kính chắp tay nói:
- Đệ
tử Phong Liệt, chưởng ngựđại đệ tửđời thứ sáu trăm tám mươi bốn ám võ
viện! Có đặc dụ của viện chủ có thể tiến vào vô quang bí cảnh tu luyện!
Thanh âm kia trầm ngâm một chút, nói:
- A? Vào đi!
- Đa tạ tiền bối!
Phong Liệt chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cửa nhỏ, đi vào trong đó.
Mới vào cửa Phong Liệt thấy tình hình trước mắt thì lòng run lên.
Nhìn từ bên ngoài gian nhà tranh chỉ cao cỡ trượng, diện tích khoảng ba trượng mà thôi.
Nhưng Phong Liệt vào cửa rồi bất ngờ phát hiện bên trong là không gian to cỡ ngàn trượng.
Nhưng không gian lớn thì lớn lại trống trải, không có cả một bóng người.
Ngay chính giữa có một bình đài hơn mười trượng, cao nửa trượng, mặt trên có từng hoa văn đen sáng lấp lánh, ánh sao chớp lóe, toát ra hơi thở tang
thương huyền ảo.
Chính lúc này, thanh âm già nua lại lần nữa vang lên:
- Ngươi chỉ có thể tiến vào nhất tầng bí cảnh! Không thể xông loạn, ai vi phạm giết không xa! Đi lên đi!
Phong Liệt giật mình, vội đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không phát hiện chỗ truyền đến thanh âm.
Trầm ngâm một chút, hắn không chần chờ nữa bước nhanh đi lên bình đài, vào trận văn.
Ngay sau đó, chỉ thấy bình đài đột nhiên vang lên tiếng *ong ong* khẽ kêu, lát sau mặt trên không còn bóng dáng Phong Liệt.
Mãi đến khi Phong Liệt biến mất thật lâu sau thanh âm già nua kia đột nhiên khẽ thở dài, hơi có thổn thức cảm khái nói:
- Ài, không ngờ ba năm sau, ngày hôm nay long hoàng huyết mạch lại đến ám võ viện ta, trừ phi chính là thiên ý khó cãi?
- Nguyên khí thật đậm!
Phong Liệt cảm giác choáng váng qua đi rồi trước mắt đen thui, hai chân đạp trên mặt đất cứng rắn.
Hắn biết rõ mới rồi bình đài bó trận văn chắc là trong truyền thuyết long
văn truyền tống trận, mà giờ phút này không cần nhiều lời, hắn đã rời
khỏi không gian to lớn kia, xuất hiện trong một hoàn cảnh khác.
Phong Liệt kinh ngạc qua đi rồi mau chóng ổn định tinh thần, vừa âm thầm đề
phòng vừa nheo mắt, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Trong bóng đêm vô tận tràn ngập nguyên khí thiên địa mênh mông, từng lũ
nguyên khí đan vào thành từng sương khói lượn lờ, ở trên không trung
chậm rãi bềnh bồng.
Dưới chân đạp đất không bằng phẳng, ngẫu
nhiên trông thấy xác động vật, có mục nát đã lâu, có toát ra mùi tanh
thối rữa, từng khí thể nặng nề tang thương ập vào mặt.
Ngoài ra trong không khí còn tràn ngập ăn mòn tinh khí, như là nguyên lực tính ăn mòn tu luyện từ người ma long võ giả vậy.
Phong Liệt mừng rỡ, đây đúng là chỗ tu luyện thật tốt!