- Cái gì? Trả lại cho người ta? Rõ ràng là Đại sư huynh vất vả mới thắng được, vì cái gì mà phải trả lại cho người ta? Nhạc hộ pháp sao đứng về
bên kia chứ?
- Hừ, ta nói rồi, Nhạc hộ pháp đối với Đại sư huynh không quen nhìn, làm sao có thể hảo tâm mà giải vây chứ?
- Quá hư không thể tưởng tượng nổi rồi.
Chúng đệ tử của Ám Vũ Viện cũng không khỏi sắc mặt đại biến, lập tức tức giận không thôi. Mặc cho ai cũng không nghĩ tới, Nhạc Lập Trung lại có thể
bình phán như vậy. Đồng thời cũng là vì Phong Liệt mà âm thầm tiếc hận.
Huyền Minh trọng thiết tinh chính là một vật để luyện chế binh khí hạng này
trên đời khó có được. Trăm năm mới gặp một lần. Huống chi lại là Huyền
Minh trọng thiết tinh mười vạn cân.
Ở đây tất cả mọi người đều
biết rõ, thói quen của Phong Liệt là dùng Tế Thiên Thần Thương. Huyền
Minh trọng thiết tinh mười vạn cân, nếu dùng để luyện chế Tế Thiên Thần
Thương thì uy lực sẽ gia tăng gấp trăm lần.
Với tu vi của Phong
Liệt như ngày hôm nay, cầm trong tay một đại thương nặng mười vạn cân,
chỉ sợ một thương xuống dưới, cho dù là cao thủ Cương Khí Cảnh cũng đều
phải nhượng bộ lui binh.
- Bảy mồm tám mỏ chỏ vào, còn ra thể thống gì nữa? Hừ!
Nghe được tiếng xầm xì không ít của đám đệ tử Ám Vũ Viện, Nhạc Lập Trung sắc mặt giận dữ, lập tức một đạo chưởng phong chém ra, rơi ngay vào chỗ đám người đang xầm xì.
Phanh! Phanh! Phanh
Sau vài tiếng trầm đục, đám đệ tử xầm xì liên tục thổ huyết, ánh mắt hoảng sợ cực kỳ.
Những người khác cũng thức thời ngậm miệng lại, giận mà không dám nói
gì.
Phong Liệt bên trong khói đen càng giận dữ trong lòng.
Giờ này khắc này, hắn đối với Nhạc Lập Trung quả thật là hận đến xương tủy.
Mặc dù Nhạc Lập Trung sống chết mặc bây với hắn cũng không sao, nhưng ông
ta bày ra cái bộ dạng giống như công đạo bình phán, thật sự là đáng giận đến cực điểm.
Mà ngay cảđám người Hồng Phi Dương, Long Khuynh
Vân đứng cách đó không xa cũng khẽ lắc đầu, thay Phong Liệt âm thầm cảm
thấy không đáng. Rơi vào một phái quá nhu nhược, đối với thói quen mạnh
mẽ như Phong Liệt thì thật sự là quá bất hạnh.
Nhưng, bất luận thế nào thì sự việc cũng đã như vậy.
Phong Liệt hôm nay chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ủy khuất cầu toàn giao ra
Huyền Minh trọng thiết tinh, hoặc là bị Nhạc Lập Trung từ bỏ, một mình
đối phó với cao thủ Cương Khí Cảnh tầng thứ hai trung niên họ Phương.
Trong lúc nhất thời, dưới sự lặng ngắt như tờ của ngàn vạn đệ tử, ngay ngắn
hướng vềđám khói đen của Phong Liệt. Ai cũng đều có thể tượng tượng được Phong Liệt gặp phải lưỡng nan chi cảnh, đều bị cảm động lây.
Sau mấy phút, đám khói đen rốt cuộc truyền ra thanh âm không màng danh lợi của Phong Liệt:
- Hừ, Phong Liệt ta không phục. Huyền Minh trọng thiết tinh là do ta lấy được. Ai có bản lĩnh thì cứ tới mà lấy lại.
Thanh âm trong trẻo như lạnh lùng lập tức truyền khắp hiện trường, khiến cho
mọi người kinh ngạc không thôi. Hàm xúc ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
- Hừ, không biết tốt xấu. Đã như vầy, lão phu cũng mặc kệ chuyện đến đâu thì đến.
Nhạc Lập Trung lập tức sắc mặt giận dữ, rồi âm trầm cười, thân hình đột
nhiên cất cao hơn mười trượng, bộ dạng sống chết mặc bây.
Hôm
nay, ông ta ra mặt giải vây, nhưng Phong Liệt lại không lĩnh tình. Đây
là không trách được Nhạc Lập Trung ông. Cho dù là Lãnh Phi Hồng cũng
không thể vì vậy mà trách tội ông.
Đám người Ám Vũ Viện thấy Nhạc Lập Trung buông tay mặc kệ thì ca đám đều lo lắng cho Phong Liệt. Thậm
chí có người bắt đầu hảo tâm khuyên giải Phong Liệt.
Tục ngữ có câu “Hảo hán không chấp nhặt thiệt thòi trước mắt. Lưu được núi xanh còn lo gì không có củi đốt”.
Dù sao, còn không nghe có người nói qua, có một Long võ giả Nguyên Khí Cảnh có thểđánh lại một cao thủ Cương Khí Cảnh.
- Hừ, Phong Liệt, đây là do ngươi tự tìm đấy.
Trung niên họ Phương hừ lạnh một tiếng, chậm rãi tiến lên vài bước, cường
hoành cương khí uy áp buông ra. Ông ta chỉ vào Phong Liệt đang ở bên
trong đám khói đen, thanh âm lạnh lùng:
- Nhưng Phương mỗ cũng không khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ta ba chiêu, Huyền Minh trọng thiết tinh là của ngươi.
- Hừ, không cần ba chiêu. Lão gia hỏa, ngươi có thể tiếp lão tử một chiêu, Huyền Minh trọng thiết tinh lão tử hai tay dâng lại.
- Hừ, không cần ba chiêu! Lão gia hỏa, ngươi có thể tiếp được lão tử ta
một chiêu, Huyền Minh trọng thiết tinh, lão tử hai tay dâng lên.
Từ bên trong khói đen, chậm rãi truyền đến thanh âm kiên quyết không ai bì nổi của Phong Liệt.
Hắn vừa nói xong, chung quanh ngàn vạn đệ tử lập tứ sắc mặt trì trệ, xôn xao một mảnh. Đây là tình huống gì vậy?
- Cái gì? Phong Liệt hẳn là điên rồi phải không? Hắn dựa vào cái gì mà dám nói lớn không ngượng miệng như thế?
- Ta không nghe lầm chứ? Không phải, cái này cũng chưa chắc đáng tin cậy.
- Hừ, cuồng vọng vô tri. Hạng người này không đáng làm đối thủ của bổn
công tử. Bổn công tử mấy ngày hôm trước quăng chiến thiếp hết hiệu lực.
Mặc cho ai đều không nghĩ tới, một đệ tử Nguyên Khí Cảnh lại dám cuồng ngôn với một cường giả Cương Khí Cảnh cao cao tại thượng. Mà ngay cả Long
Khuynh Vân, Hồng Phi Dương cùng với Nhạc Lập Trung cũng không khỏi sắc
mặt kinh ngạc, thất thần.
Như vậy chẳng khác nào một con kiến chỉ vào một con voi, kêu gào nói:
- Lão gia hỏa, ngươi cho ta tâm điểm, lão tử có thể một chiêu quật ngã ngươi.
Đây quả thực không muốn cười cũng phải cười.
Trung niên họ Phương sau khi sững sờ thì tức giận đến phát run, trong mắt sát cơ đột nhiên tăng vọt.
- Tốt, ta ngược lại muốn nhìn ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà lại dám cuồng ngôn như vậy.
Dứt lời, lập tức song chưởng phát ra.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ ầm vang.
Hai đạo chưởng ảnh hùng hồn mang theo uy thế của núi cao, hung hăng chụp
vềđám sương mù. Trên đồi núi, đá bị bắn lên cao ba thước, bụi bay đầy
trời.
Cao thủ Cương Khí Cảnh khi phát ra một kích, tuyệt không giống như bình thường.
Ngàn vạn đệ tử chung quanh nhìn thấy lưỡng đạo chương ảnh đầy uy lực thì
không khỏi đồng tử có chút co lại. Đối với đệ tử Chân Khí Cảnh, Nguyên
Khí Cảnh mà nói, uy thế như vậy giống như là thiên uy, không thể ngăn
cản. Có thể bảo vệđược tánh mạng đã là may mắn lắm rồi.
Yên, Lục, Diệp Thiên Tử, Sở Điệp không khỏi một tiếng kinh hô, đôi mắt đẹp căng
tròn, trong nội tâm đều âm thầm vì Phong Liệt mà đổ mồ hôi lạnh.
Mà ngay cả Nhạc Lập Trung ở trên không cũng khẽ nhíu mày. Ông ta tuy không quan tâm đến việc Phong Liệt chết hay không, nhưng nếu Phong Liệt thật
sự bị người khác giết chết thì ông ta cũng không tránh được việc bị Lãnh Phi Hồng hỏi tội. Hắn hôm nay chết đi, nhưng sẽ là sự khó chịu cho Ám
Vũ Viện.
Mà lúc này, bên trong làn khói đen, Phong Liệt cũng là vẻ mặt nghiêm trọng. Con người đỏ thẫm hồng mang tăng vọt.
Mắt thấy hai chưởng ảnh uy lực đánh úp lại, hắn đột nhiên hai tay ôm tròn,
khom người xuống, thân hình ầm ầm đại chân, trong miệng khẽ quát một
tiếng:
- Thương Long hộ thể.
"Rống ——"
"Rống ——"
"Rống ——"
Đột nhiên, từng tiếng rồng ngâm theo khói đen không ngớt vang lên trong không trung, làm cho ngàn vạn đệ tử sững sờ.