Tiếp đó, chỉ thấy từng trận “rầm rầm”, người vây xem đầy rẫy chung quanh Phục Long Cương thoáng cái bỗng nhiên thối lui xa hơn vạn dặm, dùng ánh mắt trông mong nhìn lại.
Mà giờ khắc này, trên tiểu cương, hơn
trăm tên tinh anh kiệt xuất các phái nghe thấy lời của Phong Liệt, phản
ứng của mọi người đều không giống nhau.
Trong đó có 50, 60 cao
thủ thiên tài là sắc mặt đại biến, không nói một lời, trực tiếp nhảy
xuống khỏi tiểu cương, hốt hoảng chạy trốn, kẻ còn lại cũng nhìn trái
nhìn phải, do dự không quyết.
Lúc này, gương mặt anh tuấn của
Lăng Cô Thành cũng biến áo không thôi, trong mắt ẩn hiện vẻ lo lắng, hắn rõ ràng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, nhưng lại không muốn mất
mặt, loại cảm giác này quả thực vô cùng buồn bực.
Hắn quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng, cắn răng một cái, quát lớn với Phong Liệt:
- Phong Liệt, đừng tưởng bổn công tử không biết âm mưu của ngươi, ngươi
chỉ muốn càng nhiều người chết chung với ngươi mà thôi, Tất Tử chi kiếp
từ trước đến nay đều cực ít người có thể vượt qua, bổn công tử mặc kệ
ngươi, chúc ngươi may mắn, ha ha ha…
Lăng Cô Thành vừa dứt lời,
liền vội vàng triển khai thân hình, chạy trốn như bay xuống một gò đất,
vì che dấu nội tâm sợ hãi cho nên hắn cũng không quên cười lớn hai
tiếng.
Mà đúng lúc đó, đám người xung quanh cũng không nhịn được
vang lên từng tràng mỉa mai, khiến vẻ mặt Lăng Cô Thành khó coi muốn
chết.
Theo sau hắn còn có bảy tám tên tinh anh Băng Long giáo, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ khó coi, xám xịt lẩn vào trong đám người.
Phong Liệt cười nhạt với bọn chúng, từ chối cho ý kiến.
- Lăng Cô Thành nói không sai, chỉ có kẻ đần mới chết cùng với ngươi, thứ cho không thể phụng bồi.
Một tên đệ tử Lôi Long giáo khác cũng cao giọng quát, sau đó tung người rời đi.
Ngay sau đó, lại có vài chục người tự nghĩ không thể vượt qua Tất Tử chi kiếp, đều phóng về phía xa.
Chỉ trong nháy mắt, trên ngọn đồi nhỏ chỉ còn lại rải rác vài đạo thân ảnh.
Phong Liệt lạnh nhạt nhìn, chỉ thấy ngoại trừ bản thân ra, ba người Thủy Vô
Khuyết, Lôi Vạn Quân, Nguyệt Vô Song đều đứng sừng sững ngoài trăm
trượng, trong ánh mắt mỗi người đều lộ ra sự kiên định.
Ngoài ra, còn có hai tên tinh anh kiệt xuất tướng mạo lạ lẫm cũng không rời đi,
nhìn phục sức của bọn họ, phân biệt xuất thân từ Ngân Long giáo và Lôi
Long giáo.
Đối với tình huống trước mắt, trong lòng Phong Liệt đã đoán từ sớm, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể trong tình huống tất cả mọi
người bất ngờ không đề phòng mà dẫn đến Thiên Kiếp, nếu vậy thì có lẽ có thể một mẻ hốt gọn trên trăm vị tinh anh kiệt xuất này.
Chỉ có điều, sau khi cân nhắc không ngừng, Phong Liệt cuối cùng vẫn từ bỏ ý định mê người này.
Nếu thật sự làm như vậy, mặc dù trước mắt chiếm lợi, nhưng thế lực sau lưng những người này nhất định sẽ không bỏ qua, dưới sự giận dữ mà đem cả
thành Tứ Phương san thành bình địa cũng không phải là chuyện lạ.
Hơn nữa, đến lúc đó, chắc chắn hắn đi đâu cũng gặp địch, nửa bước khó đi,
Ma Long giáo trước áp lực các phương cũng chỉ có thể đem hắn trục xuất
khỏi cửa, quả thật được không bằng mất.
….
Thủy Vô Khuyết
một thân y phục trắng hơn tuyết, khuôn mặt anh tuấn bình thản như nước,
khóe miệng hơi nhếch, cho thấy nội tâm mạnh mẽ và kiên định, hắn nhìn
chằm chằm Phong Liệt, quát lạnh:
- Phong Liệt, cho dù biết ngươi muốn khích tướng, chỉ có điều, Thủy Vô Khuyết ta dứt khoát không sợ.
Từ khi xuất đạo đến nay, bổn công tử chỉ có một lần bại trong tay Ma Long
giáo bởi ngươi, ngày hôm nay, Thủy Vô Khuyết ta muốn rửa sạch sự sỉ nhục đó, đem ngươi dẫm nát dưới chân.
- A… tốt lắm, ta cũng rất mong có thể chiến với ngươi một trận, chỉ có điều đợi ngươi có thể vượt qua Thiên Kiếp đã rồi nói sau.
Phong Liệt mỉm cười đáp.
- Phong Liệt, mặc dù ta không biết mình có thể vượt qua Tất Tử chi kiếp
hay không, nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ chết trước ta, đợi khi ngươi chết rồi thì cũng không còn Thiên Kiếp nữa.
Lôi Vạn Quân thân cao gần trượng quát lớn.
- Ách?
Phong Liệt có chút ngẩn ngơ, không ngờ đại hán này lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, khiến hắn không thể lắc đầu bật cười.
Gương mặt Nguyệt Vô Song vẫn lãnh khốc như trước, không nói một lời, dùng
hành động của mình biểu lộ sẽ không lui về sau nửa bước.
Ánh mắt Phong Liệt cuối cùng cũng dừng lại tại hai tên lạ mặt đứng cuối cùng, nói:
- Các ngươi chắc chắn không muốn lui?
- Hừ, bớt nói nhảm đi, Thủy Thiên Vân ta từ trước đến nay khó có một lần
bại, người khác làm được, bổn công tử cũng có thể làm được.
Thiếu niên Ngân Long giáo vừa dứt lời thì lạnh lùng liếc nhìn Thủy Vô Khuyết ở bên cạnh, hiển nhiên muốn cùng phân cao thấp với Thủy Vô Khuyết.
Thủy Thiên Vân hắn từ nhó đến lớn khó có một lần bại, nhưng lại bị xưng là
đệ nhị thiên tài của Ngân Long sơn trang, loại tư vị đứng sau cái bóng
của Thủy Vô Khuyết quả thực khiến hắn thống khổ, cho nên chỉ cần có cơ
hội chứng minh bản thân mạnh hơn Thủy Vô Khuyết, hắn sẽ không bỏ qua.
- Hừ, cho dù là Thiên Kiếp thì có thể làm gì được Lam Tây Hạc ta? Đúng là nực cười.
Gã đứng sau cùng là một thiếu niên của Lôi Long giáo, hiên ngang quát.
Phong Liệt cười khẽ không đáp, hai người này mặc dù tu vi không yếu, đều đạt
đến hàng ngũ Thần Thông cảnh sơ kỳ, nhưng rõ ràng đều là loại trẻ tuổi
không biết nông sâu.
Chỉ có điều, mỗi người đều có mạng của mình, Phong Liệt cũng lười xen vào việc người khác.
Lúc này, mây đen trên trời đã dày đặc, thỉnh thoảng lại có lôi điện phóng
ra, cả vùng đất cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, đen kịt một mảnh, giống hệt tận thế.
Phong Liệt bình tức ngưng thần, đem tất cả
mọi thứ xung quanh bỏ lại sau đầu, thân hình thả lỏng, cuối cùng không
tiếp tục áp chế nguyên lực đang tăng vọt trong cơ thể nữa, hung hăng phá tan đạo vách ngăn cuối cùng.
- Ba…
Giống như có một đạo
vách ngăn thoáng bị nghiền nát, ngay sau đó, khí thế toàn thân Phong
Liệt đột nhiên tăng vọt, giống như muốn xé rách thân thể hắn.
- Grào…
Phong Liệt nhịn không được mở hai tay ra, ngửa mặt lên trời rống lớn một
tiếng, nhưng chẳng biết tại sao, khi phát ra lại trở thanh một tiếng
Long ngâm, vang vọng trời cao, đánh tan tầng mây vô tận, uy áp cường
hoành giống như Man Long thái cổ thức tỉnh, khiến tâm thần ngàn vạn
người chấn động mãnh liệt, khó có thể kiềm chế.
Giờ khắc này,
Phong Liệt mới cẩn thận cảm nhận được đạo Long Uy trong cổ họng dường
như có biến hóa vi diệu nào đó, tựa như có cảm giác đi xuyên qua thông
đạo, ngay sau đó tinh thần của hắn liền bị dẫn tiếp nhập vào một thế
giới quy tắc kỳ diệu.
Trong cái thế giới này, tất cả đều mơ hồ,
duy chỉ có vòng xoáy thôn phệ khổng lồ là dường như tùy thời có thể thôn phệ hắn vào trong đó, vạn kiếp bất phục.
- Hizz… đây là đại thần thông “thôn phệ”? Thì ra chính thức tiến vào Thần Thông cảnh là như thế này.
Trong lòng Phong Liệt giật mình, hắn hiểu rằng chỉ có hiểu thấu đáo đại thần
thông thôn phệ này thì hắn mới chân chính tiến vào Thần Thông cảnh.
Trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng tập trung tư tưởng, bắt đầu suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, trên không đột nhiên vang lên một tiếng lôi minh kinh thiên động địa.
- Rẹt rẹt… rầm…
Ngay sau đó, sáu đạo lôi điện màu bạc thô to như bắp đùi, đột nhiên xuyên
qua trời cao, hung hăng nện xuống sáu đạo thân ảnh trên Phục Long Cương, quang mang ngân bạc chiếu sáng đại địa, khiến cho đêm tối trong thiên
địa lập tức sáng như ban ngày, khiến chung quanh kinh hô.
Sáu đạo ngân lôi, mang theo một cổ khí tức khủng bố hủy diệt hết tất cả, giống
như muốn đem sáu đạo thân ảnh nghiền thành cặn bã.