Chỉ trong chớp mắt, chiếc thuyền rồng kia đã ở cách đảo nhỏ hơn ngàn
trượng. Sau đó, chỉ thấy nó dừng lại trên đỉnh sóng một cách rất quỷ dị. Cơn sóng lớn cao gần trăm trượng kia cứ lẳng lặng dựng đứng trên trời
cao như vậy, một màn này quả thực làm cho người ta quá khó tin.
Thiên Độc lão quái ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy chiếc thuyền rồng kia tạo nên từ một chiếc xương khô thô to. Hai bên thuyền rồng còn có hai cốt dực
thật lớn, nhìn qua có vẻ rất hoa mỹ.
Đương nhiên, đó cũng không
phải điều mà Thiên Độc lão quái chú ý. Điều lão quan tâm chính là Khô
Lâu vương giả cao đến mười trượng kia, và truyền tống trận phát ra ngân
mang trên thuyền rồng.
Không hề nghi ngờ, chiếc thuyền rồng kia là con đường duy nhất đi thông đến bên ngoài.
Khí thế của khô lâu cao to đứng trên thuyền rồng cực kỳ hùng hồn, mơ hồ tản ra sự uy nghiêm, giống như một vương giả quân lâm thiên hạ vậy. Cây cốt thứ cắm bên người nó tản ra ánh sáng màu xanh ngọc trong suốt, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Khô lâu cao to lẳng lặng đứng trên
mũi thuyền, cùng với cốt thứ bên cạnh, tạo nên một bức tranh mang đậm sự hùng hồn, kiên nghị, bất bại.
Hai điểm u mang trong mắt Khô Lâu vương hơi lóe lên. Theo đó, một thanh âm lạnh như băng vang vọng trong thiên địa:
- Đánh bại ta, ngươi có thể rời khỏi đây! Nếu không, chết!
Đồng tử của Thiên Độc lão quái hơi co lại, tất nhiên lão nhìn ra được là Khô Lâu vương đang nói chuyện với mình, sắc mặt không khỏi ngưng trọng dị
thường.
Hiện giờ tuy hắn đã là cường giả Long Biến Cảnh, cũng coi như là những người đứng trên đỉnh kim tự tháp của Long Huyết đại lục,
nhưng lão còn chưa tự đại đến mức mình là vô địch thiên hạ.
Khô
Lâu vương trước mắt này, bất kể là khí thế hay cấp độ của binh khí đều
không kém lão chút nào, thắng thua không thể nói trước được.
Bất quá, hiện giờ xem ra lão đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể toàn lực đánh một trận mà thôi.
Trong Long ngục, Phong Liệt cũng không khỏi hơi nhíu mày. Hắn thấy được hết
tình hình bên ngoài, xem ra muốn rời khỏi không gian này thì phải đánh
bại Khô Lâu vương mới được.
Nhưng nếu muốn đánh bại Khô Lâu vương tu vi không thấp hơn Long Biến Cảnh này, hiển nhiên không phải một
chuyện dễ dàng, thậm chí là bất khả thi đối với Phong Liệt.
Tuy
hắn cũng rất ngứa mắt tên Thiên Độc lão quái này, nhưng hiện giờ hắn lại hi vọng Thiên Độc lão quái có thể xử lý Khô Lâu vương, chỉ có vậy thì
hắn mới có cơ hội sử dụng truyền tống trận rời khỏi đây.
Đương nhiên, nếu hai bên có thể đồng quy vu tận, lưỡng bại câu thương thì càng tốt.
- Phong Thần Ngũ Độc!
Ánh mắt Thiên Độc lão quái trở nên hung ác, quát nhẹ một tiếng. Chỉ trong
chớp mắt, lão đã đánh một đạo lục sắc thất luyện dài hơn mười trượng,
xuyên thủng trời cao, hung hăng bắn thẳng về phía Khô Lâu vương, một mùi tanh nồng đậm của độc tinh khí nhanh chóng lan tràn.
Thấy lục
sắc thất luyện đã đến ngay trước mắt, Khô Lâu vương không hề động đậy,
nhưng trước người nó đột nhiên lại nổi lên huyết lãng ngập trời.
Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn.
Huyết lãng cao đến trăm trượng trào lên, nháy mắt đã cuốn lục sắc thất luyện vào bên trong, biến mất không thấy.
Đồng tử của Thiên Độc lão quái hơi co lại, lão không ngờ rằng Khô Lâu vương
lại hóa giải thế công của mình dễ như vậy. Ngay sau đó, hai tay lão đột
nhiên đánh ra, từng đạo chưởng ảnh màu xanh lục đánh về phía Khô Lâu
vương như vũ bão.
- Thiên Độc Thần Chưởng!
Hơn một ngàn
đạo chưởng ảnh uy thế kinh người, mỗi đạo đều ẩn chứa kịch độc vô cùng
kinh khủng, tổng cộng là một ngàn loại kịch độc.
Từ trước đến
giờ, Thiên Độc lão quái dùng ra một thức Thiên Độc Thần Chưởng này, cho
dù là cao thủ ngang hàng cũng không dám đón đỡ, người bình thường dính
phải thì chết ngay lập tức. Cho dù là có bách độc bất xâm, nhưng đối mặt với một ngàn loại độc này cũng tuyệt đối hữu tử vô sinh.
Chỉ tiếc, hôm nay thứ lão gặp phải lại là một Khô Lâu vương thần bí mà cường đại.
Oanh —— oanh —— oanh ——!
Những cơn sóng lớn quay cuồng, màu đỏ của máu bao phủ khắp bầu trời. Hơn một
ngàn đạo chưởng ảnh kia vậy mà lại bị huyết lãng ngập trời bao phủ, ngay cả bản thể của Khô Lâu vương cũng không chạm được đến.
Thiên Độc lão quái khẽ nhíu mày, liên tiếp thi triển hai tuyệt kỹ mà vẫn không
thăm dò được Khô Lâu vương, điều này làm lão cảm thấy có chút thất bại.
Tiếp đó, đang lúc lão định tiếp tục động thủ, đột nhiên lại cảm thấy phía
sau bị một trận cuồng phong quét qua, làm lão không khỏi chấn động.
Thiên Độc lão quái chợt xoay người, nhưng lại khiếp sợ phát hiện không biết
từ lúc nào Khô Lâu vương đã xuất hiện phía sau lão, đang cầm cốt thứ
thật lớn trong tay hung hăng đâm về phía này. Một kích không hề hoa lệ
kia lại mang theo uy thế kinh thiên động địa, ngay cả không gian cũng
hơi hơi chấn động.
- Đê tiện!
Sau một chút cả kinh thất
thần, Thiên Độc lão quái vội vàng đưa hai tay về phía trước, tế ra một
chiếc đại hỏa lô màu lục cao ba trượng.
Chiếc đại hỏa lô này
chính thần binh bản mệnh thần binh mà lão tế luyện chín trăm năm – Độc
Diễm lô, chỉ kém một bước là đã có thể tiến vào hàng ngũ Chí bảo, uy lực vô song.
Ngay sau đó, chiếc cốt thứ thật lớn kia đã mang theo uy thế vạn quân, hung hăng đâm lên Độc Diễm lô.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn.
Tử khí và khói độc trào ra, hình thành từng vòng xoáy trên không trung, thổi quét về bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó, Độc Diễm lô cư nhiên lại bị đánh bay chỉ trong chớp mắt, bay về khoảng không phía xa như tên rời cung, tính cả Thiên Độc lão quái cũng
bị chấn hộc máu mồm, hoảng sợ lùi ra xa cả vạn trượng, sắc mặt vô cùng
kinh hãi.
Nhìn một màn này, Phong Liệt trong không gian Long ngục cũng vô cùng kinh hãi, thầm lau mồ hôi lạnh thay cho Thiên Độc lão quái.
Giờ phút này, thấy Thiên Độc lão quái lui đi thật xa, thân hình Khô Lâu
vương lập tức chớp động, truy kích theo đánh đập tàn nhẫn. Chiêu thức nó dùng vô cùng đơn giản, nhưng bằng vào lực lượng hùng hồn nên mỗi đòn
đều như muốn mạng người khác. Những tiếng gió rít không ngừng vang lên,
làm cho cả trời cao cũng chấn động không dút, đánh cho Thiên Độc lão
quái liên tiếp lui về phía sau, rất nhanh đã chỉ có thể bị động phòng
ngự, không có lực hoàn thủ.
Mỗi lần đâm lên Độc Diễm lô, thanh cốt thứ như được đúc từ ngọc kia đều làm cho Thiên Độc lão quái phun một búng máu.
Mà Độc Diễm lô ngẫu nhiên đánh trúng bản thể Khô Lâu vương, lại chỉ vẻn
vẹn khiến thân hình nó hơi rung lên, chẳng có chút hiệu quả nào. Điều
này làm cho Thiên Độc lão quái càng đánh càng nản lòng.
Nếu là ở
bên ngoài, nói không chừng lão đã sớm chạy trốn rồi. Nhưng giờ phút này
muốn chạy cũng chẳng có đường chạy, chỉ có thể kiên trì cầm cự, chờ thời cơ bắt lấy sơ hở của đối phương.
Thiên Độc lão quái vừa đau khổ
chống đỡ thế công, vừa thầm mắng Phong Liệt cả trăm ngàn lần. Nếu không
vì truy tung Phong Liệt đến đây, lão việc gì phải đến cái không gian
huyết hải này tự chuốc lấy cực khổ?
Mắt thấy Thiên Độc lão quái liên tiếp hộc máu, Phong Liệt cũng dần mất hi vọng vào lão.
Bất quá, điều làm hắn vui sướng là Thiên Độc lão quái và Khô Lâu vương vừa giao thủ, vừa bay đi càng lúc càng xa.
Quan trọng nhất là truyền tống trận trên chiếc thuyền rồng chỉ cách hòn đảo này khoảng ngàn trượng.