Hoàng Tử Nguyệt lạnh nhạt nhìn bóng dáng Lâm Tử Thông, trong mỹ mâu chợt lóe qua vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
- Phong Liệt chỉ là một võ giả Cương Khí Cảnh, sao có thể làm tổn hại
đến Huyền Hạo tháp được? Chỉ sợ ngay cả cao thủ Long Biến Cảnh cũng rất
khó làm được a. Ừm? Tấm bia đá màu xanh kia rốt cuộc là bảo bối gì,
không ngờ lại lợi hại đến vậy!
Nàng khẽ lắc đầu, theo đó cũng gọi ra một con đại điêu lông trắng, thân thể nhoáng lên, nhẹ nhàng đáp
xuống trên lưng đại điêu.
- Tiểu Bạch, chúng ta cũng xuống xem một chút!
- Lệ ——
...
...
Oanh! Oanh! Oanh!
Trong thạch lâm, những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên.
- Phong Liệt! Mau lăn ra đây nhận lấy cái chết cho bản công tử!
- Phong Liệt! Bản công tử thế bất lưỡng lập với ngươi!
...
Trên không, Lâm Tử Thông cưỡi trên lưng Sư Long, gương mặt mơ hồ vặn
vẹo, không ngừng đánh ra từng đạo chưởng ảnh về phía mặt đất, khiến cho
phía dưới bụi đá bay loạn, nhưng ngay cả nửa cái bóng của Phong Liệt
cũng không nhìn thấy.
Hiện giờ Lâm Tử Thông có thể nói là
phẫn nộ tới cực điểm. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu hắn chịu thiệt như
vậy, lại cả Chí bảo của gia tộc cũng bị đánh hỏng. Nhất là tất cả những
điều này đều do một tên thực lực không bằng hắn làm ra, quả thực khiến
cho Lâm đại công tử hắn khó có thể tiếp nhận
Chẳng qua, phen oanh tạc này của hắn không tìm ra được Phong Liệt, mà lại dẫn tới một cái quái vật lớn.
- Ngao hống!
Một tiếng hống trầm muộn đột nhiên truyền ra từ dưới mặt đất. Lập tức,
khắp cả thạch lâm đều hơi rung động lên, từng khối đá lớn lăn đi lăn
lại.
Ngay sau đó, trong một đống loạn thạch, một con thằn lằn màu trắng khổng lồ, thân hình hơn ba mươi trượng bỗng bò ra. Hai con
mắt màu lục nhìn chằm chằm về phía Lâm Tử Thông trên không trung, hung
mang lóe lên, làm Lâm Tử Thông không khỏi rùng mình.
- Đây... Đây là Thạch Long tích Ngũ giai?
Lâm Tử Thông nhịn không được mà kinh hô lên.
- Biểu ca, chúng ta đi mau! Nó đã bước nửa bước vào Lục giai rồi, chúng ta không phải đối thủ!
Hoàng Tử Nguyệt vừa lúc đuổi đến, khuôn mặt không khỏi cả kinh, cuống quít nói.
Lâm Tử Thông cũng không ngốc, hắn vội vàng lao về phía xa cùng Hoàng Tử Nguyệt. Thấy con Thạch Long tích này cũng không đuổi theo, hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại càng hận chết Phong Liệt.
Sau một lát, trên một cây cổ mộc cao trăm trượng trong thạch lâm đột nhiên hiện ra thân ảnh của tiểu ma nữ Băng Ly.
Băng Ly nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, thầm thở phào một hơi, lẩm bẩm nói:
- Hừ hừ, không ngờ tên Phong Liệt này còn khá nghĩa khí, một khi đã vậy thì bản tiểu thư liền tạm thời buông tha cho ngươi! Nha! Tiểu Bạch
Long, chúng ta đi mau, quái vật kia thấy chúng ta rồi!
...
...
Giờ phút này, Phong Liệt sớm đã trốn đến cách đó trăm dặm, dựa vào rừng rậm che dấu, cấp tốc lao về phía trước.
Trên người hắn có Chập Long châu che dấu khí tức, cho dù là tinh thần
lực của cao thủ Long Biến Cảnh đảo qua người hắn thì cũng chỉ thấy được
một luồng sương mù mà thôi. Trừ khi nhìn thấy tận mắt, nếu không đừng ai mong phát hiện ra hắn.
- Không gian này lớn như vậy, đi đâu
tìm bảo vật đây? Con bà nó! Cái gì mà chó má Long Hoàng thần phủ? Ngay
cả nửa cái bóng của thần phủ cũng không thấy được!
Phong Liệt một bên cấp tốc chạy như bay, một bên âm thầm nhíu mày.
Trong cây cối xung quanh, đúng thật là cũng có khá nhiều linh dược có
phần đáng giá ở ngoài, cũng có rất nhiều Long thú trân quý, nếu mang ra
ngoài thì phỏng chừng sẽ bán được không ít Long tinh.
Chẳng
qua, tài sản của Phong Liệt sớm đã xưa không bằng nay, Long tinh trong
tay hắn đã không dưới con số ba ngàn vạn, giết người cướp của có được vô số linh đan diệu dược, mấy đồng lẻ đó hắn đã sớm không để vào mắt.
Đang lúc Phong Liệt không biết làm gì, chân trời phía xa đột nhiên truyền đến vài tiếng nổ ầm ầm, có người đánh nhau.
Phong Liệt vội vàng ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy ba bóng người khí thế
mênh mông đang đánh nhau trên không trung. Bởi vì khoảng cách quá xa,
hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn ra một bóng người đang ôm đại đỉnh, hẳn là
Thiên Hoang tán nhân.
- Hử? Xem ra mấy lão bất tử này đã phát hiện bảo vật! Tuy lão tử không dám cướp thức ăn với lão già này, nhưng
đến chia một chén canh thì hẳn có thể chứ? Hắc hắc!
Hơi trầm ngâm một chút, Phong Liệt liền tăng tốc độ, lao về phía ba người đang đánh nhau.
Nửa canh giờ sau, hắn rốt cuộc cũng ra khỏi rừng rậm, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Xuất hiện trong mắt Phong Liệt là một hồ nước thật lớn, mênh mông vô
bờ, kéo dài đến tận chân trời xa xôi. Hồ nước trong veo, gợn sóng lăn
tăn, đem những đám mây trên bầu trời đều phản chiếu lại.
Điều làm Phong Liệt khiếp sợ là trên mặt hồ kia lại sừng sững một con Cự Long uy thế ngập trời!
Đúng vậy, chính là một con Cự Long chân chính!
Con Cự Long này dài ước chừng hơn trăm dặm, vẻn vẹn mỗi cái đầu dã lớn
như một ngọn núi, dữ tợn đến đáng sợ. Vảy đen trên người tản ra u mang
dày đặc, lưng có hai cánh, dưới người là sáu chiếc long trảo, phân biệt
dẵm lên sáu đảo nhỏ trên hồ. Giờ phút này dường như nó đang nhìn mặt
trời trên không mà xuất thần.
Đây rõ ràng chính là một con Ma Long Hoàng ngạo khiếu thương khung, uy chấn đại điện!
- Con mẹ nó! Muốn chết a!
Hai mắt Phong Liệt không khỏi trợn trừng, quả thực kinh hãi muốn chết.
Cảm nhận cỗ long uy ngập trời vượt qua thiên cổ kia, hắn không nhịn được mà muốn bỏ chạy thục mạng.
Bất quá, ngay khi hắn sắp xoay người thì đột nhiên lại bị kiềm hãm, dường như mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Đúng lúc này một chiếc bảo tháp đột nhiên xẹt qua hư không, nhanh chóng bay về phía con Ma Long Hoàng kia.
- Huyền Hạo tháp?
Chỉ chớp mắt Phong Liệt đã nhận ra, đó chính là Huyền Hạo tháp của Lâm Tử Thông.
Tốc độ của Huyền Hạo tháp cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến gần Ma
Long Hoàng. Sau khi xoay một vòng, liền tiếp cận đến đảo nhỏ phía đầu
của Ma Long Hoàng.
- Móa! Long Hoàng thần phủ! Con bà nó, hù chết lão tử!
Sau một lúc quan sát cẩn thận, Phong Liệt nhất thời giật mình. Tuy uy
thế của Ma Long Hoàng rất kinh người, nhưng hơi có vẻ trì trệ, không hề
có sự sống. Nếu hắn đoán không sai, chỉ sợ đây tám chín phần mười chính
là Long Hoàng thần phủ.
Trong lúc nhất thời, tinh thần Phong
Liệt không khỏi đại chấn. Hắn cũng không do dự thêm nữa, lập lòe vài cái đã đi tới bên hồ.
Nhưng tiếp theo, hắn không khỏi có chút há hốc mồm.
Sáu đảo nhỏ nơi con Cự Long kia đứng cách bờ hồ chừng hơn mười dặm, mà
hiện giờ Phong Liệt chẳng những không biết ngự không phi hành, mà cũng
chẳng có biện pháp nào để đi qua.
Phong Liệt bấc đắc dĩ cười
khổ một tiếng, so sánh với Huyền Hạo tháp tốc độ cực nhanh của người ta, hắn quả thực giống một con ốc sên.
Trầm ngâm một chút, hắn
xoay người muốn đi vào trong rừng, tính toán chặt một cành cây để vượt
qua, dù sao cũng chẳng thể bơi tới.
Đúng lúc này, một tiếng cười duyên đột nhiên vang lên trên đầu Phong Liệt:
- Lạc lạc lạc! Vị tuyệt thế cao nhân tiền bối này, ngài muốn đi Long Hoàng thần phủ trong hồ sao?
Nghe thanh âm này, Phong Liệt dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra đây chính là tiểu ma nữ.