Tiểu ma nữ vốn bị sát khí kinh khủng kia dọa hôn mê bất tỉnh, giống với Phong Liệt lúc trước, cho rằng mình đã chết chắc rồi, nhưng vừa xong
lại bị tiếng cười to của Phong Liệt làm bừng tỉnh.
Nàng mở to mắt nhìn, phát hiện mình thế nhưng đã chuyển hóa thành hình dạng Băng
giao, sắc mặt không khỏi quýnh lên, may là thương thế trên người cũng
không đáng lo ngại, cho nên cũng an tâm.
Nhưng tiếp theo,
ngay khi nàng trở về nhân thân, lại đột nhiên khiếp sợ phát hiện trên
ngực phải của mình có một cái lỗ nhỏ, hơn nữa đã được đắp thuốc cẩn
thận. Nhất thời vừa ngượng vừa giận, nhịn không được mà kinh hô một
tiếng.
Đúng lúc này, Phong Liệt vừa lúc đã tới gần, kinh ngạc nhìn tiểu ma nữ một cái, tức giận nói:
- Tiểu ma nữ, khi không ngươi hét hét cái gì?
- Ngươi... xú Phong Liệt! Là ngươi bôi thuốc cho ta?
Khuôn mặt tiểu ma nữ đỏ bừng, nổi giận đùng đùng nhìn Phong Liệt.
- Đúng vậy, có chuyện gì?
Khuôn mặt Phong Liệt không khỏi sửng sốt, trong lòng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
- Không... Không có gì!
Vẻ mặt tiểu ma nữ giận dữ, nhưng lại vội vàng lắc đầu.
Trên khuôn mặt nàng đỏ hồng đến mức gần như muốn tích ra nước, nhìn như đang hận không có cái lỗ nào để chui vào.
Phong Liệt nhếch miệng, cũng không hỏi tiếp.
Nhưng khi hắn thấy một chút vết máu bên trên ngực phải của tiểu ma nữ, trong lòng nhất thời giật mình.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại vô cùng buồn bực, chính mình quả thực là oan uổng muốn chết a!
Lúc trước chưa nói tới việc không thấy được gì, chỗ đó vẻn vẹn chỉ là
một mảng vảy trắng bóng mà thôi. Hắn cũng chẳng phải siêu cấp đại biến
thái, làm sao có thể sinh ra hứng thú với một con Băng giao? Tuy rằng
Băng giao này là cái.
Tiểu ma nữ hung hăng trừng mắt nhìn cái bản mặt vô tội của Phong Liệt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, phát tiết tất cả tức giận lên trên
người Tiểu Bạch Long.
Phanh! Phanh!
- Tiểu Bạch Long! Ngươi là lợn à! Còn không mau tỉnh lại.
Vô duyên vô cớ ăn hai đạp, Tiểu Bạch Long nhất thời từ từ tỉnh dậy, sau đó nhảy dựng lên, hai mắt kinh ngạc nhìn chủ nhân của mình.
Tiểu ma nữ không hề để ý đến Tiểu Bạch Long nữa, cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi Phong Liệt:
- Phong Liệt! Lúc nãy là thứ quỷ gì vậy?
- Một luồng trận văn thông linh, đã bị ta giải quyết rồi.
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
- À...
Tiểu ma nữ gật gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, bầu không khí giữa hai người nhất thời có chút xấu hổ.
Tiểu ma nữ trầm mặc một lát, sau đó đi vài bước về phía xa, giương mắt
nhìn núi khô lâu trước mặt và sương mù mờ mịt, đột nhiên u ám nói:
- Phong Liệt, ngươi xem xem, kia chẳng phải là hài cốt của một con Viễn cổ Sư Hống thú sao? Xem hình thể như vậy thì chỉ sợ đã đạt tới Lục giai trở lên a?
- Bên kia hẳn là một con Tuyết Vực Băng Ly Long,
thiên phú không kém gì Ngân Đồng Băng Giao chúng ta. Xem ra nó cũng đã
tới Lục giai, cường đại như vậy mà cũng chết ở nơi đây...
-
Phong Liệt, đối với con Viễn cổ Cự Ngạc đó, chỉ sợ chúng ta vẻn vẹn chỉ
là hai sinh linh bình thường nhất trong hàng vạn hàng ngàn sinh linh nó
thôn phệ. Ngươi nói chúng ta còn có cơ hội trở lại thế giới bên ngoài
không?
Nói xong, tiểu ma nữ đưa lưng về phía Phong Liệt, khuôn mặt dần dần có chút chán nản, giọng nói cũng hơi run rẩy.
Nhìn thân hình mảnh khảnh yêu kiều của tiểu ma nữ, trong lòng Phong Liệt không khỏi hơi sửng sốt.
Trong mắt hắn, tiểu ma nữ vẫn luôn là một tiểu cô nương hoạt bát nghịch ngợm, e sợ cho thiên hạ không loạn, rất có sức sống, giống như sẽ chẳng để vào lòng bất cứ chuyện gì.
Nhưng giờ phút này, tiểu ma nữ biểu hiện ra sự mềm yếu của nàng, làm cho hắn có chút xa lạ, cũng có chút thương tiếc.
Hắn trầm mặc một lát, bình tĩnh nói:
- Chỉ cần chúng ta còn sống thì vẫn có cơ hội!
- Thật vậy không?
Tiểu ma nữ chậm rãi xoay người lại, đôi mắt to trong veo như nước lộ ra vẻ mong đợi.
Trong tuyệt cảnh này, cho dù Phong Liệt chỉ dỗ nàng thì nàng vẫn muốn
nghe nhiều một chút, bởi vì một khi đã không có hi vọng, vậy chỉ còn
đường chờ chết mà thôi.
- Thật!
Phong Liệt mỉm cười.
- Được rồi! Chúng ta tìm thêm lần nữa! Tiểu Bạch Long, chúng ta đi!
Tiểu ma nữ nở một nụ cười ngọt ngào với Phong Liệt, sau đó cùng Tiểu Bạch Long đi về phía trước.
Phong Liệt hơi trầm ngâm một chút, cũng đi theo nàng luôn. Dù sao hắn
cũng lo cho an nguy của tiểu ma nữ, ai biết trong cái không gian quỷ
quái này có tồn tại đạo trận văn thông linh thứ hai nào hay không?
Sau đó, ba người tiếp tục du đãng trong không gian.
Không gian này thật sự quá lớn, lớn đến mức bọn họ căn bản không thể tìm thấy giới hạn của nó.
Nơi họ đi qua, đập vào mắt tất cả đều là xương khô lớn lớn nhỏ nhỏ, nơi nơi tràn ngập tĩnh mạch và tang thương, làm sự tuyệt vọng trong tim
người ta càng lúc càng trầm trọng.
Phong Liệt một bên chậm
rãi du đãng không mục đích trong không gian cực lớn này, một bên vắt hết óc suy nghĩ phương pháp rời đi.
Có lẽ đã quen việc luôn luôn thuận buồm xuôi gió, cứ việc biết cơ hội ra ngoài là rất xa vời, nhưng
trực giác Phong Liệt vẫn cho rằng mình có thể tìm được biện pháp.
Đây là một cỗ tự tin cường đại được đúc kết lại sau rất nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết của hắn.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày...
...
Sáu ngày rất nhanh qua đi, mấy người Phong Liệt vẫn không tìm được đường ra.
Nguyên lực trong cơ thể họ vẫn đang từ từ biến mất. Bất quá, hiện giờ
trên tay họ vẫn còn sung túc linh thạch, bản nguyên của thân thể cũng
chưa tổn thất bao nhiêu.
Nhưng loại tra tấn về mặt tâm lý lại chẳng thể khu trừ, còn có thứ gì đáng sợ hơn lẳng lặng chờ chết?
- Phong Liệt, ta đi không nổi nữa.
Tiểu ma nữ đặt mông ngồi xuống bên người Tiểu Bạch Long, hữu khí vô lực nói. Trên khuôn mặt tràn đầy vẻ uể oải, đôi mắt trong veo cũng bắt đầu
ảm đạm.
Ngoài mặt Phong Liệt vẫn bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng cũng bắt đầu có chút nôn nóng.
- Tê tê...
Tiểu Bạch Long thân mật cọ cọ lên bả vai tiểu ma nữ, trong đôi mắt to lộ ra vẻ mong đợi.
Tiểu ma nữ lười biếng lấy ra vài chục miếng Long tinh, đút từng miếng từng miếng vào trong miệng Tiểu Bạch Long.
- Tiểu Bạch Long, không phải trước kia ngươi ghét ăn Long tinh nhất à? Sao bây giờ lại ăn ngon lành như vậy?
- Tê tê!
- Ài, Tiểu Bạch Long, nếu lần này còn có thể sống đi ra ngoài, nhất
định ta sẽ mang ngươi đi tửu lâu tốt nhất ở Thiên Long thần triều ăn
uống ba tháng, tiêu sạch tích lũy mấy năm nay của bản tiểu thư luôn cũng được.
- Tê tê!
- Nhưng sợ là chúng ta phải chết ở đây rồi...
...
Phong Liệt nhìn tiểu ma nữ vừa lẩm bẩm cằn nhằn, vừa cho Tiểu Bạch Long ăn Long tinh, trong lòng hắn vừa có chút buồn cười, đồng thời cũng
không khỏi sinh ra một tia đau lòng.
- Ài, không ngờ rằng
Trấn Long Thiên Bi của lão tử thôn phệ nhiều cao thủ như vậy, hiện giờ
lại cũng phải chết dưới sự tra tấn này, thật đúng là không cam lòng a!
Phong Liệt bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng.
Những lời này vừa nói ra, hai mắt hắn lại sáng lên, nhíu mày lẩm bẩm