Sau khi phát hiện vấn đề này, Phong Liệt kinh hãi toàn thân toát mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ cảm thấy một trân kinh hoàng.
Phải biết rằng, hắn lúc đó đối mặt với Thủy Ngục thế không thể đỡ, tàn sát hàng loạt dân trong thành cùng với đám người Long chủ, Lăng Dung, Ám Chi lệnh bài này cung cấp cho hắn lực lượng cực lớn, nếu không, hắn gặp gỡ những người này e là chắc chắn sớm trốn đi thật xa, đâu dám ở lại đọ sức với mấy gã cường giả chí tôn?
Nhưng hiện tại, hắn bất chợt phát hiện, con bài bảo mệnh chưa lật lớn nhất của chính mình dĩ nhiên là một truyện lực cười, khiến hắn dở khóc dở cười, trừng mắt nửa ngày.
Bất quá, may mắn hắn đã thoát khỏi nguy hiểm, ngược lại không quan hệ tới đại cục. Hiện tại, hắn đang suy nghĩ phải làm thế nào để quay về Long Huyết Giới.
- Aizzz, xem ra muốn quay lại đại lục Long Huyết không thể không khiến người ta gây lên một phen sóng gió.
Phong Liệt nhẹ nhàng thở dài một hơi, hung hăng uống một ngụm rượu, trong ánh mắt chợt lóe quang mang.
Hiện tại thực lực của hắn tăng mạnh, đối với phiền toái sắp tới thực ra không chút sợ hãi, thậm chí trong lòng mơ hồ có vài phần mong đợi.
Ngay lúc này, thác nước bảy màu dài tới nghìn dặm dưới chân hắn chính là Huyền Thiên Thần Tháp biến thành, nơi dòng nước chảy qua, trong phạm vi vài nghìn dặm ngũ hành bổn nguyên hoa lệ và nguyên khí vô cùng vô tận đều bị thác nước thôn phệ không còn, tòa cao sơn, rừng rậm vô thanh vô tức hóa thành tro bụi, trên đại địa để lại một mảnh đất khô cằn màu đen.
Cả buổi tới nay, dòng thác nước từ mấy chục dặm dần dần tăng trưởng tới nghìn dặm, uy thế cuồn cuộn không thể chống đỡ, tất cả long thú, mãnh thú hết thảy nhượng bộ lui binh, không dám gây khó dễ đối với Phong Liệt.
Ánh mắt Phong Liệt chợt lóe, hiện tại nếu Ám Chi lệnh bài mất đi tác dụng, nếu muốn quay về đại lục Long Huyết, chỉ có thể quay trở lại đường cũ.
Thác nước bảy màu tốc độ cực nhanh, sau khi phi hành nửa ngày, rốt cục đi tới vùng đất hoang vu phân cách Thiên Long vực thành hai khối trong và ngoài.
Vùng đất hoang vu này, vẫn như cũ đầy rẫy khe nứt không gian đan xen vào nhau, đối với võ giả dưới Hoàng Cảnh, đây giống như một đạo rãnh trời cực lớn, hung hiểm vô cùng.
Lúc trước Phong Liệt xuyên qua vùng đất hoang vu khoảng 2000 dặm tiến nhập khu vực bên trong, mất tròn ba ngày, nhưng hiện tại vết nứt không gian tạo lên chút rắc rối đối với Phong Liệt.
Sắc mặt Phong Liệt bình tĩnh, đứng trên thác nước bảy màu mênh mông cuồn cuộn trực tiếp nghiền áp tiền về phía trước.
Ầm ầm ầm! ! !
Theo trận âm thanh lớn vang dội, thác nước bảy màu đơn giản đột phá qua vùng đất hoang vu, về tới bên ngoài Thiên Long vực, thuận tiện lấp đầy vứt nứt không gian như lúc đầu.
Tiếp đến, hắn rất nhanh vượt qua mười vạn dăm xa xăm, tiến nhập bên trong khe núi.
Phong Liệt thu hồi Huyền Thiên Thần Tháp, đứng thẳng trên không trung, khẽ nhíu mày nhìn xung quanh.
Hắn nhớ rất rõ ràng, nơi này chính là nơi trước kia đám thiên tài viếng thăm trước tiên khi đặt chân tới Thiên Long vực, nhưng lúc này phiến thiên địa này trống rỗng không bóng người.
- Xem ra thông đạo này đã bị phong bế từ lâu, bất quá, làm sao có thể trở về?
Phong Liệt nhướng nhướng mày, trong lòng phiền muộn hồi lâu.
Trong lúc này, đột nhiên, nơi này ầm ầm chấn động.
Vù vù vù. . .