Trong mười tám viện phái, Ám Vũ Viện thuộc về loại yếu nhất, hơn nữa đã
suy nhược lâu ngày. Điều này dẫn đến đại đa số chấp sựđều trở nên yếu
đuối, bình thường khi gặp phải chấp sự viện phái khác đều là tránh né,
gần như đã trở thành thông lệ rồi.
Vẻ giận dữ chợt lóe qua khuôn mặt Triệu Sùng Dương, nhưng ngay sau đó hắn lại cười âm hiểm, chắp hai tay châm chọc nói:
- Trần sư đệ, xem ra những đệ tử này chẳng ngoan ngoãn lắm nhỉ...
Bị Triệu Sùng Dương châm chọc như vậy, Trần Ứng lại càng cảm thấy mất
mặt.Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, đột nhiên buông khí thế ra đè ép về
phía hơn hai trăm đệ tử.
Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, hôm
nay phải cho đám nhãi ranh này biết sự lợi hại của mình, nếu không thì
hắn lấy đâu ra uy tín để mà phục chúng?
Nhưng vào lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên một mảnh tiếng ù ù, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cửa vào hạp cốc.
Ngay sau đó, dưới sự chú ý của vạn con mắt, một chiếc Phi Chu lớn chừng ba
mét vuông chính đang chậm rãi bay ra, lướt về phía các đệ tử Ám Vũ Viện
tập trung.
- Hử? Đó không phải Lưu Tinh Phi Chu của Nhạc sư thúc Ma Vũ Viện sao?Chẳng lẽ lão nhân gia cũng tiến vào đại hạp cốc?
- Đó là Phi Chu mà Phong Liệt thu được từ Nhạc Đông Thần! Chẳng lẽ hắn
chạy thoát khỏi tay cao thủ Cương Khí Cảnh? Điều này sao có thể chứ?
- Chết tiệt! Sở Huyền, tên thị vệ Cương Khí Cảnh của ngươi chẳng lẽ bị
ngu sao? Ngay cả một đệ tử Nguyên Khí Cảnh cũng không giết nổi? Phế vật! Quả thực là phế vật!
- Là Phong sư huynh! Nhất định là Phong sư
huynh đã trở về! Tiểu Yên, chúng được cứu rồi, Phong sư huynh sẽ không
để chúng ta làm sao đâu!
- Ta đã nói Phong sư huynh là người tốt ắt có trời giúp! Sẽ không sao cả! Ha ha ha ha!
- Phong sư huynh! Chúng ta ở đây!
...
...
Nhìn Lưu Tinh Phi Chu xuất hiện.Mấy người Sở Huyền, Triệu Đống, Nhạc Đông
Thần và Long Khuynh Vân, Tề Xương Vũ không khỏi khiếp sợ vạn phần, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Mà hai người Tiểu Yên Tiểu Lục lại mừng quá mà bật khóc, cao giọng hoan hô cùng hơn hai trăm đệ tử Ám Vũ
Viện.Giống như Phong Liệt vừa trở về thì bọn họ sẽ chẳng phải lo sợ việc gì vậy.
Một số đệ tử của viện phái khác không biết Phong Liệt
thì lại lộ vẻ tò mò.Tất cảđều muốn xem nhân vật trong lời đồn này rốt
cuộc có bản lĩnh gì.
Oanh!
Một tiếng động lớn vang lên, Lưu Tinh Phi Chu ầm ầm đáp xuống mặt đất.
Theo đó, cánh cửa nhất thời mở ra, một thiếu niên thân hình cao to, khí chất tiêu sái chậm rãi bước ra. Trên khuôn mặt tuấn tú vẫn treo một nụ cười
ung dung lạnh nhạt, bên hông buộc một cái bọc nhỏ màu đen, đây tất nhiên chính là Phong Liệt.
Sau khi ra khỏi Phi Chu, Phong Liệt nhìn
hàng ngàn hàng vạn ánh mắt sáng lấp lánh đang phóng tới, không khỏi cảm
thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng lập tức hắn lại cười thoải mái, ngồi Phi Chu xuất hiện, muốn không gây chú ý cũng khó.
Hắn hơi vuốt vuốt bộ trang phục đệ tử hạch tâm của Ám Vũ Viện vừa mặc vào
lúc nãy, sau đó liền cất bước đi về phía đám đệ tử của Ám Vũ Viện.
Mà lúc này, những người phía xa nhìn thấy Phong Liệt xuất hiện, biểu tình
trên mặt đều rất phấn khích, có khiếp sợ, có kinh ngạc, có không cam
lòng, có tò mò...
Phong Liệt cũng mặc kệ ánh mắt của những người
xung quanh, hắn còn không đi được vài bước thì hai đạo thân ảnh yểu điệu một đỏ một lục đã nhào vào trong lòng hắn khóc lóc nức nở.
- Hử? Tiểu Yên Tiểu Lục, hai nàng sao vậy? Sao lại khóc, ai bắt nạt các nàng?
Nhìn hai nàng, Phong Liệt đau lòng không thôi, tiếu ý trên mặt dần dần biến mất.
Vừa nói, hắn vừa ôm vòng eo mảnh khảnh của hai nàng, quả thật là chẳng hềđể ý đến hàng ngàn hàng vạn đệ tử xung quanh. Mà Trần Ứng và Triệu Sùng
Dương thì lại nhìn Phong Liệt một cách oán độc.
Trong lòng Trần
Ứng thầm hận không thôi, hận Phong Liệt vì sao vẫn còn sống.Điều này đã
nói rõ kết hoạch thiên tài của hắn đã thất bại rồi.
Triệu Sùng
Dương thì lại hận Phong Liệt phếđi chín đệ tử hạch tâm của Ma Vũ Viện,
làm Ma Vũ Viện trở thành trò cười cho cả Ma Long giáo.
- Ô ô ~ Phong sư huynh! Rốt cuộc huynh đã trở về rồi!
- Phong sư huynh, nếu huynh về chậm một chút thì chỉ sợ đã không thấy được bọn muội rồi...
...
Sắc mặt Phong Liệt không khỏi sửng sốt, lập tức hỏi Tiểu Lục trong lòng về
tình huống vừa rồi.Dần dần, sắc mặt Phong Liệt trở nên âm trầm như nước, ánh mắt lấp lóe hàn mang.
Hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng quét mắt
nhìn Trần Ứng và Triệu Sùng Dương phía xa, sau đó nhìn lướt qua Triệu
Đống, Nhạc Đông Thần, Sở Huyền đang đứng trong đám người Ma Vũ Viện,
khóe miệng dần nhếch lên một nụ cười lạnh.
Lấy trí tuệ của hắn, không khó để nghĩ ra được tất cả những việc này đều là mấy trò mèo của đám Triệu Đống, Nhạc Đông Thần kia.
Điều này cũng chẳng có gì khó hiểu, hắn và đám Triệu Đống, Nhạc Đông Thần,
Sở Huyền đã sớm thế như nước lửa. Chẳng qua ngại trong đại hạp cốc có
nhiều tai mắt nên không tiện hạ sát thủ mà thôi.
Trải qua việc
Tiểu Yên và Tiểu Lục, trong lòng hắn thầm ghi nhớ thêm một món nợ với
mấy tên này.Đang suy nghĩ xem nên dẫn xà xuất động thế nào để diệt trừ
hoàn toàn mấy mối họa lớn này.
Dần dần, Triệu Thung, Diệp Thiên
Tử, Sở Tiểu Điệp cùng với hơn hai trăm đệ tử Ám Vũ Viện đều xông đến hỏi thăm Phong Liệt. Thấy hắn không chút tổn hao gì, một đám đều thở phào
nhẹ nhõm.
Lúc này, đột nhiên một tiếng quát chán ghét vang lên cách đó không xa, làm đám người đang líu ríu không khỏi bị kiềm hãm.
- Hừ! Ngươi chính là Phong Liệt?
Mọi người quay lại nhìn, đúng là Triệu Sùng Dương đang chậm rãi đi tới.Phía sau hắn còn có Trần Ứng, ánh mắt hai tên này nhìn Phong Liệt đều rất
bất thiện.
Phong Liệt tự nhiên sẽ không hòa nhã với hai tên này,
hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Triệu Sùng Dương một cái, sau đó lạnh lùng
quét mắt về phía Trần Ứng. Trong mắt hắn thầm lộ ra một tia tiếu ý rất
có thâm ý, điều này làm Trần Ứng có chút chột dạ.
Thấy Phong Liệt dường như chẳng thèm chú ý mình, Triệu Sùng Dương không khỏi giận tím mặt, quát lên:
- Lớn mật! Ngươi không nghe ta đang nói với ngươi sao?Ám Vũ Viện dạy đệ
tử thế nào vậy? Ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng không biết!
Phong Liệt che Tiểu Yên Tiểu Lục phía sau lưng, lại liếc mắt nhìn Triệu Sùng Dương một cái, cười lạnh nói:
- Hiểu cấp bậc lễ nghĩa hay không thì phải xem thực lực của ngươi thế
nào! Dám tính động đến nữ nhân của ta, để ta xem ngươi có bao nhiêu bản
lĩnh!
- Hống!
Tiếng nói vừa dứt, ngay khi tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, Phong Liệt đột nhiên đề khí ngửa đầu phát ra một
tiếng gầm cao vút. Tiếng gầm khiến cho màng nhĩ của mọi người như nứt
ra, hồn bay lên chín tầng mây.
Cùng lúc đó, một cái Ma Long hư
ảnh lớn hơn hai mươi trượng nhìn rất sống động xuất hiện, mang theo uy
thế khủng bố như muốn dời non lấp biển lao mạnh về phía Triệu Sùng Dương còn đang thất thần.
Oanh!
Nhất thời, một đạo thân ảnh
chợt bay ra năm mươi trượng phía ngoài, đụng ngã gần trăm tên đệ tử rồi
mới lăn lông lốc trên mặt đất, lúc này dĩ nhiên đã chết ngất đi rồi.
Nhìn một màn nằm ngoài dựđoán này, hàng ngàn hàng vạn đệ tử không khỏi trừng lớn hai mắt, cằm suýt rớt xuống đất.