Lúc sau Lý U Nguyệt dần dần bình tĩnh lại, mặt thoáng chốc đỏ bừng lên,
không chút thẹn thùng vùi đầu vào ngực Phong Liệt. Ngoài miệng tuy bất
mãn cứ lẩm bẩm nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như ăn mật ong
vậy.
- Ha ha ha!
Phong Liệt cười ngượng ngùng.
- Súc sinh chết tiệt! Ngươi từđâu xông đến đây?
Một tiếng gầm từ phía sau vang lên, cắt đứt tình ý thân mật của Phong Liệt và Lý U Nguyệt.
Hai người vội đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử diện mạo bình thường
đang ở cách đó không xa, hắn ta đang nghiến rắng nghiến lợi nhìn Phong
Liệt hằm hằm.
Đây là Lan Tiếu Trần lúc trước bị Phong Liệt đánh
lén bị thương, lúc này trên đùi hắn còn đầy máu tươi, nhuộm đỏ hết một
mảng lớn chiếc áo dài.
Phong Liệt tuy đánh lén khiến hắn bị
thương kêu lên thảm thiết, đau đớn nhưng cũng không phải là trí mạng,
chỉ một lát sau là có thể hồi phục lại được.
Lúc này đây, Lan
Tiếu Thiên, Lan Tiếuh, Lý Khoáng và Lan Tiếu Thành cũng đang chú ý tới
bên này, chỉ có điều bởi vì rừng rậm che chắn, cho nên bọn hắn cũng
không biết là có chuyện gì đang xảy ra.
Ngoại trừ Lan Tiếu Thiên
và Lan Tiếuh đang đại chiến thì trong thời khắc này không có cách nào để phân thân được, mấy người còn lại tạm thời buông tha cho đối thủ, tức
tốc chạy như bay về hướng này.
Lúc này, nhìn thấy Lan Tiếu Trần
và mấy người khác đang nhanh chóng tiếp cận, Lý U Nguyệt cảm thấy trong
lòng nóng như có lửa đốt, nàng cắn răng, bỗng nhiên giọng thúc giục
Phong Liệt nói:
- Phu quân chàng mau lên! Chúng ta không phải là
đối thủ của bọn họ, chàng nên tranh thủ thời gian rời đi! Bọn hắn sẽ
không làm hại ta đâu!
- Hừ, làm ta bị thương còn muốn bỏ đi ư! Mơ mộng hão huyền.
Lan Tiếu Trần hừ lạnh một tiếng, cắt đứt lời Lý U Nguyệt, vẻ mặt tức tối bước lên phía trước.
Hắn trước đây cũng bị Phong Liệt đánh lén bị thương, nếu như hôm nay hắn có thể xác định được Phong Liệt chỉ là một Long võ giả chân khí cảnh nhất
trọng thiên thì hắn sẽ không chút kiêng nể gì.
Phong Liệt ra hiệu yên tâm với Phong Liệt, xoay người lại, lạnh lùng nói với Lan Tiếu Trần:
- Ta chẳng phải đi đâu cả, hơn nữa, ta còn muốn ngươi chết!
Dứt lời, hai tay Phong Liệt đột nhiên đẩy về phía trước.
Theo đó một tiếng nổ phát lên, một đạo ánh sáng chói lòa lập tức trùm lên trước ngực Lan Tiếu Trần.
Cùng lúc đó chri nghe thấy một tiếng “phốc” nhỏ vang lên, thân hình Lan Tiếu Trần lập tức bị tiêu tan thành từng mảnh nhỏ, bay nhẹ nhàng theo gió
núi.
Lý U Nguyệt đang muốn khuyên ngăn Phong Liệt, nhìn thấy cảnh tượng không thể tin được, mặt ngẩn ngơ, miệng há hốc đến mức có thể
nuốt được cả quả trứng gà, nhìn vô cùng đáng yêu.
Nàng đã sớm
nghe nói phu quân của mình có thể giết chết được một cường giả Cương khí cảnh sơ kỳ, nhưng Cương khí cảnh sơ kỳ và hậu kỳ cũng chênh lệch nhau
lớn.
Lúc này chỉ biết giương mắt nhìn một gã cao thủ
Cương khí cảnh bát trọng thiên còn không tiếp nổi một chiêu của phu quân mình, trong lòng Lý U Nguyệt như mơ hồ.
Lúc này, sau khi Phong
Liệt thi triển một thếđánh mạnh mẽ, trên mặt chợt có chút tái nhợt, hắn
tranh thủ thời gian triệu hồi Trấn long thiên bi, sau đó lập tức đưa Lý U Nguyệt vào trong Long ngục không gian.
Tiếp đó, Phong Liệt đi nhanh như bay vào trong rừng rậm đen tối, ít lâu sau thì biến mất không rõ.
Ngay khi Phong Liệt biến mất, Lan Tiếu Thành, Lý Khoáng và hai cao thủ Cương khí cảnh của Lý gia đã đến gần, nhìn thấy chiến trường trống trơn tung
bay những mảnh vỡ thì trong lòng vô cùng kinh ngạc.
- Hả? Người đâu?
Lan Tiếu Thành nhìn xung quanh một hồi, không thấy nhịđệ Lan Tiếu Trần đâu, sắc mặt nghi ngờ bèn hỏi.
Hắn tiện tay nắm một chút bột phấn đang bay trên không trung, đưa lên mũi
hít, thời gian trôi qua, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi lạ thường.
Lan Tiếu Thành và nhịđệ Lan Tiếu Trần cùng tu luyện Băng ma thần chưởng
trong tộc tuyệt học, trong cơ thểđều chứa một loại khí tức như nhau, bột phấn trong tay hắn rõ ràng có cùng khí tức như Băng ma khí tức.
Lúc này, Lan Tiếu Thành đã hiện ra một tia suy nghĩ xấu, kết hợp với tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết ban nãy…
- Nhịđệ! Lý gia chết tiệt! Ta muốn các ngươi nợ máu phải trả bằng máu! Aaaaaaa.
Sau một hồi phẫn nổ, Lan Tiếu Thành bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gào một
tiếng, lập tức vận chuyển nguyên lực toàn thân, đánh về phía mấy người
Lý Khang.
Lan Tiếu Thành là cao thủ Cương khí cảnh cửu trọng, hai tay tung bay giữa không gian, vô tận chưởng ảnh phảng phất giống như
bong tuyết, che phủ trời đất.
Mang theo Băng hàn khí trong người
lao vào ba người Lý Khang, trong phạm vi tầm mười trượng tất cả mọi cây
cối núi đá đều nứt vỡ, kết tụ thành một lớp băng dày đặc.
Bọn
người Lý Khang tuy số lượng chiếm ưu thế, nhưng tu vi thì Lan Tiếu Thành cũng không thấp,ba người đều có tu vi cương khí cảnh trung kỳ, giờ phút này chống lại Cương khí canhe cửu trọng của Lan Tiếu Thành, cho dù ba
người có liên thủ lại cũng không dám chắc phần thắng.
Bốn người
tung ra con át chủ bài của mình, đánh đến nỗi khí thế ngất trời, bầu
trời chung quanh như sụp đổ từng mảng, những mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi, bụi đất đy trời, âm thanh ầm ầm không dứt bên tai, thanh thế so
với hai cao thủ Thần thông cảnh trên đỉnh núi khá nhiều.
Lúc này, bên trong Long ngục không gian, không khí ở đây có gì đó dị thường.
- Ngươi là ai?
Lan Tiếu đang khoanh chân ngồi xuống, bỗng nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc
khuynh quốc khuynh thành xuất hiện cách đó không xa, khiến cho nàng giật mình.
Nàng giật mình không phải là vì thực lực của cô gái kia, mà là vì dung mạo của cô ta, so với mình còn nhỉnh hơn một chút.
Nữ nhân hầu hết đều thích ganh đua, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Lan Tiếu chậm rãi đứng dậy, có vẻ hứng thú nhìn Lý U Nguyệt.
Cuối cùng phát hiện, mình có bộ ngực to hơn một chút, lớn tuổi hơn một chút, ngoài ra cũng không có gì đáng nói, điều này khiến cho nàng có hơi nhụt chí.
- Ngươi là ai? Đây là đâu?
Lý U Nguyệt đột nhiên bị
Phong Liệt nhét vào trong đây, tinh thần không khỏi có chút hốt hoảng,
nàng cảnh giác đánh giá nữ nhân đầu đội áo choàng chắc có hoàn cảnh
chung giống mình.
Khi nàng còn đang bất ngờ chưa định thần lại được thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc của Phong Liệt:
- U Nguyệt, đừng sợ, đây là địa bàn của chúng ta.
Lý U Nguyệt thấy Phong Liệt xuất hiện lập tức thấy vui vẻ trở lại, cũng yên tâm hơn một chút, bèn hiếu kỳ hỏi:
- Phu quân, đây là nơi nào? Những người bên ngoài kia sẽ không đuổi theo chúng ta chứ?
Phong Liệt nhẹ nhàng ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lý U Nguyệt, cười nói:
- Yên tâm đi, đây là không gian của ta, không ai có thể tìm thấy nơi này, cho dù là cường giả Long biến cảnh cũng không tìm thấy được!
-
Hả? Là không gian của chàng? Trên thế giới này thực sự có không gian giả bộ người như thế này sao! Ta còn tưởng những cái này chỉ có trong sách
vở lừa gạt người ta thôi.
Lý U Nguyệt vẻ mặt tung tăng như con
chim sẻ, bịđộng tác thân mật của Phong Liệt tác động khiến cho đôi má đỏ ửng lên, cũng không có phản kháng gì.
Nàng hiếu kỳ nhìn không gian xung quanh, lập tức nhìn thấy Lan Tiếu ở cách đó không xa, khẽ chau mày nói:
- Phu quân, cô ta là ai? Không phải là thiếp của chàng chứ?