Trong lúc nhất thời, hồn ảnh trong thiên địa trở nên nặng nề, gào khóc
thảm thiết, sát khí tràn ngập, uy thế mênh mông cuồn cuộn dễ dàng xé
rách thế giới Tu La, đánh nát bấy Tu La Huyết Nhận của lão Thất.
Theo bàn tay của thiếu niên ấn xuống, hơn ngàn tòa oan hồn cự sơn trầm trọng vô cùng hung hăng oanh tạc ở trên đỉnh đầu của lão Thất.
"Oanh . . . Long . . . long . . . long . . ."
Một trận âm hưởng kinh khủng khiến cho mặt đất cũng rung động vang lên thật lâu, làm cho ba trăm không gian khác cũng theo đó mà rung động một
trận.
Trong chớp mắt, dãy núi biến mất, thiên địa yên tĩnh trở lại.
Trong ánh mắt khiếp sợ của thế nhân, thiếu niên một mình đứng ở cả vùng đất,
sắc mặt lạnh nhạt, phảng phất chuyện tình lúc trước mà hắn tạo ra là bé
nhỏ không đáng kể vậy.
Về phần lão Thất của Thiên Diễm Thất Kiệt kia, khí tức hoàn toàn không có, hình thần câu diệt.
Trong không gian số một, con ngươi của Phong Liệt không khỏi co rụt lại, một cảm giác ngưng trọng dâng lên trong lòng:
- Sở Huyền, xem ra ta vẫn là xem thường ngươi rồi!
Cùng lúc đó, một màn này cũng rơi vào bên trong tầm mắt của vô số người quan tâm, Sở Huyền luôn luôn bất hiện sơn bất lộ thủy ở trong thế hệ trẻ,
hôm nay thoáng cái lại khiến cho mọi người phải coi trọng mình.
"Phốc . . ."
Bên trong hoàng cung, Xích Hóa Thành hai mắt trợn tròn, nhịn không được, một ngụm máu từ trong miệng phun ra.
Hắn chỉ vào Sở Huyền trong hình chiếu quát lên:
- Đáng chết! Dám giết đệ tử của ta, quả thực là đáng chết! Tiểu tử này là người nào? Là đệ tử của môn phái nào? Bổn tọa muốn . . .
Chung
quanh một đám tuyệt thế cường giả cũng đều im lặng không lên tiếng, ánh
mắt nhìn về phía Xích Hóa Thành cực kỳ cổ quái, tựa hồ muốn cười, rồi
lại phải nhịn lại rất là cực khổ.
Năm người trong Thiên Diễm Thất Kiệt, thiên tài có một không hai mà Thiên Diễm Môn tỉ mỉ bồi dưỡng,
đường đường là năm tên cường giả Long Biến Cảnh sơ kỳ, không tới nửa
ngày, đều tử vong hầu như không còn.
Khiến cho người ta cảm thấy
không đáng giá nhất chính là, năm người cũng đều là vô cùng biệt khuất
chết đi trong tay những võ giả Hóa Đan Cảnh, Thần Thông Cảnh, Cương Khí
Cảnh, điều này thật sự không thể không coi là một loại bi ai a.
Nhưng kế tiếp, trong lúc mọi người Hoàng gia, Phiêu Miểu Thiên Cung, Tuyệt
Vọng Kiếm Phái nhìn có chút hả hê thì trong lòng Xích Hóa Thành đột
nhiên hung ác, nói ra một câu nói, khiến cho sự hả hê trong lòng mọi
người nhẹ nhàng chìm xuống.
- Ai, bảy người đệ tử đã mất năm
người, xem ra là bổn tọa không biết cách dạy dỗ a! Cũng được, hai người
còn dư lại cũng nên đi ra ngoài lịch lãm a.
Xích Hóa Thành ra vẻ cảm khái nói, trong đôi mắt lóe lên lãnh mang, sát ý bắt đầu khởi động.
Mọi người tất cả đều nhíu mày, ánh mắt khe khẽ nheo lại.
Còn dư lại hai người? Dường như đều có tu vi đã ngoài Long Biến Cảnh trung kỳ a? Lão này muốn làm gì?
Một đám tuyệt thế cường giả cũng không khỏi là vì môn hạ thiên tài đệ tử
của chính mình lo lắng, âm thầm đề cao cảnh giác hơn mấy phần.
...
Thiên Diễm Thất Kiệt tới đi vội vàng, lại khiến cho mấy người Phong Liệt, Kim Sở Ngạn, Thủy Vô Khuyết, Tiểu ma nữ, Sở Huyền trở thành thiên tài tuyệt thế, cũng là một câu chuyện hài hước khiến cho thế nhân tăng thêm không ít trà sau khi ăn xong.
Sau đó, Tuyển Bạt Đại Chiến vẫn diễn ra với khí thế hừng hực, bất quá, xem ra khí thế cũng giảm đi không ít.
Không còn có người dám khiêu chiến uy nghiêm của đám người Phong Liệt, Kim Sở Ngạn, chỉ có một vài thiếu niên cao thủ bừa bãi vô danh ở trong không
gian hỗn loạn giết được hồ thiên hắc địa, cũng không có xuất hiện thiên
tài cao thủ làm thế nhân hai mắt tỏa sáng.
Phong Liệt trong lúc
rảnh rỗi, liền ngồi ở trong không gian lẳng lặng hoàn thiện đại đạo của
mình, âm thầm hiểu rõ diệu dụng đủ loại thần thông của Thương Sinh Đại
Ấn.
Cùng Ngụy Phong đánh một trận, làm hắn thu được lợi ích không nhỏ, đối với Thương Sinh Đại Ấn nắm trong tay cũng thành thạo hơn không ít.
Đồng thời, cũng làm cho hắn cảm nhận sâu sắc được, Thương
Sinh Kiếp mà chính mình lĩnh ngộ là một con đường có tiềm lực thênh
thang vô hạn, mà hôm nay chính mình, bất quá chỉ vừa mới bước lên đại
đạo này mà thôi, con đường sau này muốn đi còn lớn hơn nhiều, điều này
khiến cho hắn rất mong đợi.
Ở ngày thứ ba của Tuyển Bạt Đại Chiến, có hai người mới xuất hiện, khiến cho Phong Liệt chú ý.
Trong đó một cô gái yểu điệu mặc quần áo dính máu, mặt nạ huyết sắc che mặt,
bằng vào thiết huyết thủ đoạn chiếm được không gian số hai trăm bảy
mươi, khiến cho danh tiếng của vua sát thủ "Huyết Phượng" trong Phong
Sát Minh càng vang dội thêm vài phần.
Tên còn lại là một gã thiếu niên Cương Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên quật cường, một gương mặt không
khuất phục làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, dựa vào thân pháp xuất
quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị kinh người cùng với kiếm đạo thâm ảo
mang theo khí thế lớn dâng trào, mạnh mẽ đánh bại ba tên cao thủ Thần
Thông Cảnh, chiếm cứ không gian số hai trăm chín mươi bốn, trở thành một trong số những cường giả tuổi trẻ chiếm cứ ba trăm không gian, chính là cao thủ Cương Khí Cảnh thứ hai ngoài Sở Huyền.
Một nam một nữ
này đối với Phong Liệt mà nói cũng không xa lạ gì, một người là đệ tử ký danh của sư tôn Tử Long Hộ Pháp cũng chính là sư đệ Diệp Trì của Phong
Liệt, một người khác chính là Lan Tiếu Y bị Phong Liệt từ cổ giới mang
tới Long Huyết Đại Lục.
Đối với Diệp Trì cùng Lan Tiếu Y có thể
thông qua tuyển bạt, Phong Liệt cũng là cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời cũng âm thầm là vì hai người mà cao hứng không thôi.
Ba ngày sau đó, Tuyển Bạt Đại Chiến kết thúc mỹ mãn, dưới tuyên bố của một gã lão
giả người Hoàng gia, ba trăm người Phong Liệt, Kim Sở Ngạn, Thủy Vô
Khuyết thông qua cuộc tuyển bạt cường giả tuổi trẻ, ở mười ngày sau, sẽ
được đưa vào trong Thiên Long lãnh thổ tham dự thí luyện, tìm kiếm cơ
duyên.
...
- Diệp Trì bái kiến sư huynh!
Thiên Tự
Nhất Hào viện, trong tiểu lâu, Diệp Trì mang theo vẻ mặt kích động nhìn
Phong Liệt, trong con ngươi dạt dào kiếm ý mang theo vẻ sùng kính nồng
đậm.
- Ừm, không tệ! Không nghĩ tới ngươi đã tiến dần từng bước trên Hạo Nhiên Kiếm Đạo của sư tôn, thật là khiến vi huynh xấu hổ a!
Phong Liệt vỗ nhẹ bả vai Diệp Trì, khẽ cười nói.
Mấy năm không thấy, mặc dù vẻ quật cường này trong khung của Diệp Trì vẫn
còn, nhưng trên người lại tựa hồ giống như trở nên hơi sáng sủa hơn một
chút, biểu hiện cứng ngắc trên mặt đã phong phú thêm chút ít.
- Sư huynh nói đùa rồi, thành tựu của sư huynh không phải Diệp Trì có thể so sánh?
Diệp Trì sắc mặt đỏ lên, vội vàng khoát tay nói.
- Ha hả, tốt lắm, không biết vuốt mông ngựa thì cũng đừng vuốt! Đây là
bản chép tay về kiếm đạo mà sư tôn để lại cho ta, ngươi cầm đi đi, có lẽ cái này thích hợp với ngươi hơn.
Phong Liệt lắc đầu bật cười nói.
Vừa nói, hắn liền đem một quyển sách nhỏ mà sư tôn Tử Long lưu cho mình đưa cho Diệp Trì.
- Tạ sư huynh!
Diệp Trì ánh mắt sáng lên, nhận lấy sách, khẩn cấp lật nhìn.
Phong Liệt cười cười, đột nhiên, trong lòng hắn vừa động, đang nhớ lại bức
tranh hàm chứa kiếm đạo chí cảnh mà U Nguyệt để cho người khác mang tới
cho mình.