- Hừ! Lần sau gặp lại, nhất định lão tử sẽ triệt để kết thúc tính mạng của ngươi!
Phong Liệt khẽ hừ một tiếng.
Sau khi trầm ngâm một chút , hắn quyết đoán mà buông tha cho ý địng truy tìm Long Nghịch, ngược lại, thân hình hắn lại hạ xuống dưới mặt đất,
cầm cánh tay trái mà hắn đã chặt đứt từ trên người Long Nghịch lên, rồi
lấy ra một chiếc giới chỉ màu xám.
Kỳ thực thì hắn đã sớm chú ý đến chiếc giới chỉ duy nhất trên người Long Nghịch này, vì thế lúc trước, khi hắn huy động Phong Ma Đại Thương thì
hắn đã đặc biệt chiếu có đến cánh tay trái của Long Nghịch, cuối cùng
thì mọi chuyện cũng không khiến hắn phải thất vọng, tuy rằng vẫn chưa
thể diệt sát được tên Long Nghịch nhưng cũng đã cướp được chiếc giới chỉ này.
Lúc này, Sở Huyền đã vọt vào bên trong phiến hắc vụ, hắn cũng giống như
Long Nghịch lúc trước, khi vừa tiến vào bên trong thì đã ngay lập tức
biến thành kẻ vừa mù vừa điếc.
Điều này khiến cho hắn cảm thấy lo lắng cực kỳ, mà đã không có cách nào
đối phó với phiến hắc vụ này cho nên hắn dứt khoát thối lui ra khỏi phạm vi bao phủ của nó.
Sau một khắc, tòa Thiên Ngục Luyện Thần Phong có khí thế hùng tráng kia
lại một lần nữa xuất hiện ở dưới chân hắn, khí tức âm lệ của nó tựa như
phô thiên cái địa mà tuôn trào ra, khiến cho phiến hắc vụ ở phía trước
cũng bị chấn động mãnh liệt.
- Người ở bên trong nghe đây! Nhanh chóng đi ra bên ngoài! Nếu không thì đừng trách ta không khách khí!
Sở Huyền vẻ mặt ngoan lệ, khống chế lấy Thiên Ngục Luyện Thần Phong mà
chậm rãi bay lên trên không của phiến hắc vụ, một đôi con ngươi lăng lệ
ác liệt giống như chim ưng giống mà nhìn chằm chằm vào bên trong phiến
hắc vụ.
Lúc trước, khi hắn xông vào bên trong phiến hắc vụ, thì Long Nghịch vừa
mới bỏ chạy, cho nên vào hiện tại thì hắn cũng chưa biết là Long Nghịch
đã rời đi.
Đối với hắn thì tinh huyết của Long hoàng là điều bắt buộc, vì vậy nên
hắn đã theo dõi Long Nghịch vài ngày rồi, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát.
Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, nếu như không có người nào trả lời
hắn, thì hắn sẽ đem phiến hắc vụ có phạm vi mấy trăm trượng kia san
thành bình địa.
Kế tiếp, trong phiến hắc vụ ở phía dưới cũng thật lâu không có động tĩnh gì.
Sở Huyền hừ lạnh một tiếng, rồi khống chế Thiên Ngục Luyện Thần Phong
nhanh chóng phình to ra, đạt đến kích cỡ mấy ngàn trượng, rồi đem phiến
hắc vụ có phạm vi mấy trăm trượng bao phủ vào bên trong, sau đó hung
hăng mà đánh xuống dưới, cảnh tượng đó giống như là trời sập xuống vậy.
Oanh —— ù ù!
Một hồi đại địa nổ vang.
Phiến hắc vụ kia đã ngay lập tức bị đánh sâu vào bên trong lòng đất, mà
tất cả mọi thứ bên trong phạm vi đó đều hóa thành bụi phấn.
Sắc mặt của Sở Huyền vô cùng lạnh lùng và nghiêm nghị, hắn đang muốn thu hồi Thiên Ngục Luyện Thần Phong lại mà xuống dưới tìm kiếm thi thể của
Long Nghịch, nhưng lúc này trong đầu hắn lại đột nhiên truyền đến thanh
âm từ khí linh của Thiên Ngục Luyện Thần Phong :
- Chủ nhân! Long Nghịch đã rời đi, giờ phút này hắn đang cách chỗ này 230 dặm về phía đông!
- Cái gì? Long Nghịch đã trốn? Khốn khiếp!
Sắc mặt của Sở Huyền trầm xuống, không khỏi tức giận trong lòng.
Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua đống phế tích ở phía dưới, rồi sau đó lại
khống chế Thiên Ngục Luyện Thần Phong mà vội vàng bay về phía đông.
Ngay sau khi Sở Huyền rời đi không lâu, trong đống phế tích ở dưới mặt
đất, một chiếc tiểu tháp bảy màu liền bay ra khỏi đống bụi, sau đó nó
không dừng lại một chút nào mà bay về phía tây.
Sau khi trải qua ba ngày ba đêm liên tục phi hành, Huyền Hạo tháp đã đi
được mấy vạn dặm về phía tây của Ma quỷ bình nguyên, cách Thiên Long
thần triều đã không xa.
Dọc theo con đường này, có thể nói là vô kinh vô hiểm, Sở Huyền cũng
không có đuổi theo hắn, đây chính là mấy ngày bình tĩnh hiếm có của hắn.
Lúc này, Huyền Hạo tháp đang bay ở trên trời cao, Phong Liệt đang ngồi
một cách thoải mái trên một chiếc ghế thái sư, một bên thưởng thức một
chén rượu ngon, một bên thì đang nhìn về một cái bình thủy tinh trong
tay hắn, trên mặt hắn lúc này không hề che dấu sự hưng phấn.
Trong bình thủy tinh này chính là một giọt tinh huyết của Long hoàng
đang tỏa ra kim mang chói mắt, nguyên lực mà bên trong giọt tinh huyết
đó ẩn chứa quả thực là khiến cho người khác tức lộn ruột, chỉ sợ là một
tên cường giả Hóa Đan Cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc đã có thể có được nguyên lực mênh mông như thế.
Hắc hắc hắc! Sở Huyền, giọt tinh huyết của Ma Long Hoàng cuối cùng ở
trên đời này cũng đã rơi vào trong tay của lão tử, ngươi cũng đừng có hi vọng nữa!
Phong Liệt đắc ý mà khẽ cười hai tiếng, trong nội tâm không khỏi cảm
thấy thoải mái, sau này, khi mình luyện hóa được giọt tinh huyết của
Long hoàng này thì chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt.
Trận giao phong lúc trước, tuy hắn không thể giết chết được Sở Huyền cùng Long Nghịch, nhưng mà hắn vẫn thắng được một ván lớn.
Hơn nữa, hiện tại khi nhìn thấy Sở huyền, thì Phong Liệt lại phát hiện tâm tình của mình đã có một chút biến hóa.
Tại dĩ vãng, mỗi lần nhìn thấy Sở Huyền thì hắn đều hận không thể lập
tức xông lên mà đem hắn bầm thây thành vạn đoạn, giết cho thống khoái,
mà hắn rất khó khống chế được tâm tư đó của bản thân.
Nhưng mà hôm nay, hắn lại cảm giác được, tựa hồ như chính mình cũng
không muốn cái tên Sở Huyền này chết quá sớm, mỗi khi nhớ đến bản thân
mình còn tiềm ẩn một cái đại địch, thì cả người hắn đều tràn trề động
lực để thúc giục chính mình phát triển nhanh hơn.
Quan trọng nhất là, hôm nay hắn lại rất tin tưởng rằng, tương lai không
lâu nữa thì hắn sẽ dương danh lập vạn, đem Sở Huyền cùng Long Nghịch,
thậm chí Chiến Thiên Ma vương, Sở Hóa Long đều hung hăng mà dẫm nát dưới chân, trọn đời không thể trở mình.
Hơn nữa, tại sau khi tìm hiểu được một ít thượng cổ bí mật, cùng với
tình cảnh của bản thân, thì ánh mắt của hắn đã dần dần nhìn xa hơn.
Hắn biết rõ nếu muốn thoát khỏi vận mệnh bị sắp đặt, thì cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ phải đối mặt với những địch nhân mạnh mẽ hơn đám người
Sở Huyền, Long Nghịch gấp trăm ngàn lần, mà cùng với những địch nhân
cường đại kia so sánh thì đám ngươi Sở Huyền cùng Long Nghịch quả thực
không đáng để nhắc tới.
Ai, con đường phía trước còn rất trông gai!
Phong Liệt tự giễu mà cười cười, trong đầu hắn cũng bắt đầu tính toán những kế hoạch tiếp theo.
Kế tiếp thì hắn muốn đi đến Tứ Phương thành ở Đằng Long quận để nhậm
chức. Bất quá đối với hắn hôm nay mà nói, thì việc đi đảm nhận cái chức
thành chủ vứt đi kia thì cũng chỉ là trò hề mà thôi, mục tiêu thiết thực nhất của hắn vẫn chỉ là nhanh chóng đề cao thực lực của bản thân, để có thể ứng phó với những nguy cơ sắp tới.
Phải biết rằng, tuy trong khoảng thời gian này thì hắn đã đạt được không ít những chỗ tốt, nhưng tất cả đều là hành vi đoạt thức ăn trước miệng
cọp, hiện tại thì hắn đã đắc tội với vô số thế lực ở khắp mọi nơi, nếu
chẳng may mà rơi vào trong tay của địch, thì cho dù lúc đó hắn có bao
nhiêu chí bảo đi chăng nữa thì cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất
phục.