- Anh nói cái gì? - Thường Tiểu Nguyệt cho là mình nghe lầm, bị sợ đến rớt chiếc đũa xuống cũng không hay.
- Đúng vậy Tiêu Hàn, con không phải bị trúng gió chứ? Không nên nói chuyện lung tung! – Mẹ Tiêu cũng không đồng tình với anh. Bà thật sự không rõ tại sao Tiêu Hàn lại nói như thế, ba năm trước đây là vì Tống Hương Ngưng nên anh nói thế, ba năm sau cũng là anh, không ngờ chuyện lập lại một lần nữa, chỉ là thay đổi nữ chính.
Tiêu Hàn lạnh lẽo vẫn như cũ không thay đổi
- Thường Tiểu Nguyệt, cô phải rõ ràng hơn tôi chứ. Tôi nói chúng ta sẽ ly hôn. – Anh vốn muốn chờ Tiểu Xuyên đi về phòng , nhưng nhìn con cũng đã ăn cơm xong, chẳng thể đợi thêm nữa liền nói.
Lần này Thường Tiểu Nguyệt rốt cuộc xác định mình không có nghe lầm rồi
- Vì sao anh lại đối với em như vậy?
Cô không rõ lý do gì mà anh lại nói như vậy.
- Tại sao? - Tiêu Hàn cười lạnh, từ trong túi áo lấy ra sấp hình hôm nay mình đã nhận được, đem nó đặt lên bàn - Những thứ này chính là chứng cớ.
Anh không tin cô xem xong những thứ này rồi, sắc mặt vẫn tốt như hiện tại.
Thường Tiểu Nguyệt vừa nhìn những tấm hình trên bàn, lập tức liền luống cuống
- Em . . . . . .
Cô thật là không ngờ cái tên Lăng Lạc lại làm thật.
Mẹ Tiêu cầm một tấm hình lên xem, vừa nhìn, vội vàng ném xuống.
- Đây là chuyện gì xảy ra? Tiểu Nguyệt, cô giải thích cho tôi đi.
Nội dung những tấm ảnh làm mẹ Tiêu chẳng thể nhìn thêm được, trong lòng đối với Thường Tiểu Nguyệt không ít hoài nghi, người bà tưởng rằng cô sẽ là một người con dâu tốt lại làm ra loại chuyện này.
- Mẹ, mẹ cảm thấy cô ấy còn mặt mũi để giải thích sao? - Tiêu Hàn lạnh lùng chỉ vào mặt Thường Tiểu Nguyệt – Nhà họ Tiêu không có loại con dâu lại đi ngủ với người đàn ông khác như thế. Cho nên, cô chẳng thích hợp làm vợ tôi, chúng ta ly hôn là đúng rồi.
Trong lời nói không có chút tình cảm nào.
- Mẹ, con. . . . . . - Thường Tiểu Nguyệt nghe giọng nói lạnh lùng của Tiêu Hàn, không thể làm gì khác hơn là xoay người hướng về mẹ Tiêu bên cạnh nhờ giúp đỡ.
Mặc dù mẹ Tiêu rất ưa thích Thường Tiểu Nguyệt, nhưng những chuyện cô làm lần này bà chẳng thể nào nói giúp cô được. Cho nên bà không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn cô.
- Cô không có gì giải thích sao, mà đừng nên giải gì nữa cho mệt, với loại chuyện này tôi sẽ không tha thứ đâu, đừng nói là cô bị hãm hại, cô vô tội nhé. - Tiêu Hàn giễu cợt nói.
Thường Tiểu Nguyệt vốn thật sự nghĩ nên nói như vậy, nhưng bây giờ bị Tiêu Hàn nói trước, cũng chẳng thể nói gì thêm. Cô ngồi chết lặng không biết phải làm sao.
- Không cần giả bộ trong sáng. - Tiêu Hàn lạnh lùng nói thêm một câu – Tôi vốn còn cho cô là một cô gái tốt, thật không nghĩ đến cô lại làm ra loại chuyện như thế này.
- Không phải vậy, Tiêu Hàn, anh nghe em giải thích được không? - Thường Tiểu Nguyệt khóc lên, cô hy vọng sẽ làm anh có thể động lòng.
Tiêu Hàn đưa ánh mắt xem thường nhìn cô một cái.
- Cô không cần phải nói gì thêm, cô càng nói tôi càng chán ghét cô thêm. – Anh không cho cô một lần nữa có thể nói dối gạt mẹ và con anh.
Nhìn bọn họ gây gổ, mẹ Tiêu không đành lòng, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng mà khuyên nhủ:
- Tiêu Hàn, con nên nghiêm túc suy nghĩ một chút về chuyện này và những lời nói ban nãy, cũng nên cân nhắc một chút lợi hại!. Lại nói, nếu con cùng Thường Tiểu Nguyệt ly hôn thì ai sẽ chăm sóc Tiểu Xuyên?.
Bà thật sự không muốn con trai mình phải ly hôn một lần nữa.
- Cho tới bây giờ Tiểu Xuyên cũng không cần cô ta chăm sóc - Tiêu Hàn lạnh lùng nói, chỉ là lúc nhìn qua Tiêu Vũ Xuyên trong mắt nhiều hơn một phần nhu tình - Huống chi, Hương Ngưng đã trở về rồi? Tiểu Xuyên có thể do Hương Ngưng chăm sóc.
- Cái gì? – Mẹ Tiêu không nghĩ tới hiện tại Tiêu Hàn lại nhắc tới Tống Hương Ngưng, đồng thời cũng nhớ tới lý do cô cùng Tiêu Hàn ly hôn, không khỏi nhíu mày -Tiêu Hàn, con không được quên, lý do ban đầu con cùng Tống Hương Ngưng ly hôn đó.
Thường Tiểu Nguyệt cũng không có nghĩ đến Tiêu Hàn sẽ nhắn đến Tống Hương Ngưng
- Đúng vậy ạ. Mẹ nói không sai, lý do Tống Hương Ngưng và anh ly hôn cũng giống với ly do anh cùng em ly hôn. Tại sao cô ấy có thể tới đây chăm sóc Tiểu Xuyên, còn em thì không thể?
Cô chính là nuốt không trôi những chuyện này.
Tiêu Hàn không có nhìn cô, chỉ là giọng nói càng lạnh lùng hơn.
- Tiểu Xuyên là con trai của Hương Ngưng, cô là mẹ của Tiểu Xuyên sao? - Nói xong anh lại xoay người nhìn mẹ Tiêu - Còn nữa, mẹ, mẹ đã hiểu lầm Hương Ngưng rồi.
Anh cảm thấy, đây là lúc nên nói ra sự thật, mặc dù anh và Tống Hương Ngưng không có thỏa thuận chuyện này, nhưng thật sự nếu không nói ra, mẹ Tiêu đối với Tống Hương Ngưng hiểu lầm càng hiểu lầm sâu hơn.
- Mẹ hiểu lầm cô ấy? – mẹ Tiêu cười lạnh - Tiêu Hàn, không cần nói sang chuyện khác, bây giờ đang nói về chuyện con cùng Tiểu Nguyệt. Không cần nhắc đến Hương Ngưng ở đây.
- Vấn đề của con rất đơn giản, con và Thường Tiểu Nguyệt sẽ ly hôn - Tiêu Hàn trả lời như đinh chém sắt - Về phần vấn đề Hương Ngưng, con cảm thấy nhất định phải làm rõ.
- Chuyện của con và Tống Hương Ngưng có vấn đề gì? Hai người còn chưa gặp nhau kia mà – Mẹ Tiêu không muốn nói thêm cái gì có liên quan đến Tống Hương Ngưng, nghĩ đến Thường Tiểu Nguyệt giả ma giả quỷ, bà lắc đầu thất vọng, sau đó nói - Về phần Tiểu Nguyệt, con có thật muốn cùng cô ấy ly hôn không?. Trước giờ con dâu nhà họ Tiêu luôn phải giữ thân trong sạch.
Coi như bà thích cô ta đến cỡ này, cũng không thể làm hư gia quy.
- Mẹ . . . . . . - Thường Tiểu Nguyệt mặt hoảng sợ nhìn mẹ Tiêu, cô thật là không ngờ mẹ Tiêu lại nhẫn tâm như vậy, nói chuyện ly hôn dễ như thế.
Mẹ Tiêu nhìn Thường Tiểu Nguyệt một chút, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Nguyệt, cô không thích hợp làm con dâu nhà họ Tiêu. Về phần cô sau chuyện này hãy cố gắng sống tốt đi.
Nói xong bà liền quay người sang chỗ khác, bà không đành lòng nhìn gương mặt đầy nước mắt của Thường Tiểu Nguyệt.
Tiêu Hàn thấy được mẹ mình đã đồng ý, liền lấy từ trong một bao thư lớn ra một phần tài liệu đã được chuẩn bị trước
- Đây là giấy thỏa thuận li hôn, cô ký đi, ngày mai tôi đến chỗ luật sư Sự Vụ Sở công chứng nữa, là chúng ta đã hoàn thành thủ tục ly hôn. Bắt đầu ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy cô kể cả ở nhà hay ở công ty.
Cô thấy có cầu xin thế nào cũng không được, Thường Tiểu Nguyệt cúi đầu nhìn giấy thỏa thuận li hôn. Phía trên giấy đã có sẵn một chữ ký, cô càng thêm xác định việc Tiêu Hàn muốn cùng cô ly hôn là không thể thay đổi. Liền rất nhanh ký tên của mình vào cột trống còn lại, sau khi ký xong lập tức chạy về phòng.
Nhìn bóng lưng Thường Tiểu Nguyệt rời đi, mẹ Tiêu không nhịn được than nhẹ ra tiếng
- Không nghĩ tới, hai người vợ của Tiêu Hàn đều cùng một loại.
Nói xong liền lắc đầu một cái, thấy Tiêu Vũ Xuyên đã ăn cơm xong, đi dến phòng khách xem ti vi, liền muốn dọn dẹp bàn cơm.
Lúc này Tiêu Hàn mới nhớ tới mới nhớ tới vấn đề của Tống Hương Ngưng vẫn chưa nói rõ với mẹ mình
- Mẹ, Hương Ngưng và Tiểu Nguyệt không phải cùng một hạng người.
Mẹ Tiêu cười lạnh
- Tiêu Hàn, con nói cái gì thế, ban đầu lý do hai người ly hôn chẳng lẽ con đã quên rồi sao? Nhưng với mẹ những chuyện đó chẳng thể nào quên được – mẹ Tiêu vừa thu dọn bàn ăn vừa nói - Còn nữa, về sau nếu con muốn đi tiếp thêm bước nữa, ngàn vạn lần phải điều tra rõ nhân phẩm của đối phương, đừng sai lầm thêm nữa.
Bà không muốn con trai mình hết lần này đến lần khác đều phải lý hôn vì cùng một lý do.
- Mẹ, con đã nói rồi Hương Ngưng không phải loại người như vậy - Tiêu Hàn nóng nảy.
- Cô ta không phải là loại người như vậy chứ là loại người như thế nào? – Mẹ Tiêu châm chọc nói.
Tiêu Hàn nhìn đến bản thân mẹ Tiêu đối với Tống Hương Ngưng có quá nhiều hiểu lầm, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải làm sao, cuối cùng anh nghĩ nên kể rõ sự tình
- Mẹ, năm đó Hương Ngưng không có người đàn ông nào khác.