Tiêu Hàn nhìn thấy Tống Hương Ngưng đi ra, sắc mặt vốn là lạnh lẽo lập tức liền hòa hoãn hơn. Anh đi tới vị trí ghế phụ, vì Tống Hương Ngưng mở cửa xe.
Tống Hương Ngưng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng không tiện cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là có chút cười xấu hổ cười:
- Cám ơn anh, Tiêu Hàn.
- Vị tiểu thư xinh đẹp này, có thể vì em mà mở cửa xe là vinh hạnh lớn lao. - Tiêu Hàn mặt ưu nhã nói - Nhanh lên xe một chút đi, anh muốn dẫn em đi một nơi.
- Đi đến đâu ạ? - Tống Hương Ngưng tò mò nhìn Tiêu Hàn, đồng thời đi vào trong xe.
Tiêu Hàn cười lộ ra gương mặt thần bí
- Chờ đến nơi em sẽ biết.
Thấy Tống Hương Ngưng vì tò mò mà quên đeo dây an toàn, anh liền cúi xuống giúp cô thắt dây an toàn, sau đó mới đi vào ghế tài xế khởi động xe
- Được chúng ta lên đường thôi.
Tiêu Hàn chạy đến một phòng ăn cạnh bờ biển thì ngừng xe lại. Anh giống như phục vụ của Tống Hương Ngưng, tỉ mỉ săn sóc giúp cô mở cửa xe, dắt tay cô đi xuống xe, sau đó cùng nhau đi vào khách sạn.
- Hôm nay là ngày gì? Tại sao muốn dẫn em đi ăn cơm? - Tống Hương Ngưng nghi ngờ nhìn Tiêu Hàn, vừa nói chuyện vừa nhìn xung quanh nhà ăn một chút, phát hiện bên trong phòng ăn của khách sạn trừ phục vụ ra thì không có bất cứ vị khách nào, nội tâm nghi ngờ càng thêm nồng đậm.
Tiêu Hàn làm sao không nhìn ra Tống Hương Ngưng đang nghi ngờ điều gì? Nhưng anh vẫn kiên trì không nói ra, tiếp tục dắt tay của cô bước vào nhà ăn.
- Vào trong rồi em cũng biết
Người trong phòng ăn nhìn thấy Tiêu Hàn đi vào, lập tức nghênh đón
- Xin chào ông Tiêu, những gì ông yêu cầu chúng tôi đã chuẩn bị xong.
Nói xong cô ta liền biết điều lùi ra phía sau chờ Tiêu Hàn phân phó.
Tiêu Hàn nhìn người quản lý nhà hàng một tí, gật đầu một cái
- Tốt, cám ơn quản lý. Có thể làm phiền cô dẫn chúng tôi đến đó không?
- Dĩ nhiên không có vấn đề gì ạ, ông Tiêu, cô Tống, mời đi theo tôi. – người quản lý nói xong liền đi lên trước dẫn Tiêu Hàn và Tống Hương Ngưng đang ôm một bụng nghi ngờ đi vào một dãy phòng ăn riêng. Đi một đoạn nhỏ đến trước một căn phòng lớn, người quản lý dừng lại, lấy ra một chiếc chìa khóa, mở cửa phòng ra – Ông Tiêu, chính là căn phòng này ạ.
Nói xong cô ta liền thức thời rời đi.
Thấy người quản lý đã đi xa, Tống Hương Ngưng liền dùng sức tránh khỏi cái nắm tay của Tiêu Hàn, để cho tay trái mình lấy lại tự do. Khi cô quay người nhìn lại căn phòng, nhất thời sợ hết hồn.
Này. . . . . . Đây là chuyện gì? Tống Hương Ngưng không thể tin tưởng vào mắt mình. Trước mắt là một thế giới màu hồng, đồ vật trang trí trong phòng cũng màu hồng, trên bàn cũng đặt sẵn một bó hoa hồng to.
- Tiêu Hàn, này. . . . . . đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? - Tống Hương Ngưng có chút hoa mắt - Hôm nay đến tột cùng là ngày mấy, lại khiến anh phải phí tâm phí sức như thế
Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng, hé miệng mà cười cười
- Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn bốn năm chúng ta quen nhau – Anh nhìn gương mặt giật mình của Tống Hương Ngưng, nói tiếp – Có phải em không nhớ rõ hay không? Vậy anh sẽ nhắc cho em nhớ. Bốn năm trước cũng đúng ngày hôm nay, em mang theo trợ lý đến Tiêu Thị đấu thầu hợp đồng quảng cáo, và bảng thiết kế của em mang đến Tiêu Thị rất tuyệt vời. Khi đó, anh cho anh chú ý đến em đơn giản là vì tài năng hơn người của em, thời điểm mở tiệc chúc mừng, vì kìm lòng không được chúng ta đã nảy sinh quan hệ; anh cho là anh cùng em kết hôn chỉ là vì em mang thai Tiểu Xuyên, không biết anh thật sự muốn em là người bạn đời của mình; anh cho là cùng em ly hôn là giải thoát cho cả hai, không biết mỗi lần nhìn thấy Tiểu Xuyên anh lại vô tình nghĩ về em; anh cho mình là người lý trí, sẽ để cho em được bên cạnh Owen Dục, không đoạt lại em, nhưng mọi lần nhìn thấy em đi bên cạnh anh ta thì anh lại cảm thấy rất muốn đánh anh ta. Hương Ngưng, chẳng lẽ những việc đó chưa đủ đến chứng minh tình cảm anh dành cho em sao?
Tống Hương Ngưng còn tưởng rằng Tiêu Hàn chỉ muốn nói một chút về ngày đặc biệt này, nhưng lại biến thành anh thổ lộ tâm tình với cô. Chỉ là cô vẫn muốn như thời gian trước, bước chậm từng bước sẽ tốt hơn.
Tống Hương Ngưng không nghĩ tới Tiêu Hàn lại đột nhiên dùng một đoạn thâm tình thổ lộ, trong khoảng thời gian ngắn não chạm mạch, ngẩn người tại đó ngơ ngác nhìn Tiêu Hàn, không biết nên làm gì.
Nhìn Tống Hương Ngưng bị dọa đến không nhẹ, Tiêu Hàn chỉ bất đắc dĩ thở dài một cái
- Được rồi, Hương Ngưng, chúng ta hãy ngồi xuống trước đi!
Dù thế nào đi nữa anh có lòng tin tối nay sẽ để cho cô chấp nhận gật đầu quay về.
Tống Hương Ngưng hoàn toàn đang trong trạng thái ngơ ngác, cô mặc cho Tiêu Hàn lôi kéo đi đến bàn cơm, ngồi xuống, vô vị nhìn bữa cơm Tây thỉnh soạn.
Thấy Tống Hương Ngưng không yên lòng, Tiêu Hàn có chút nản chí rồi, nhưng mà anh vẫn còn chút hưng phấn
- Hương Ngưng, bữa cơm Tây hôm nay ngon lắm? Em ăn nhanh đi, ăn nhiều một chút
Tống Hương Ngưng lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cô có chút lúng túng xin lỗi Tiêu Hàn và nặng ra một nụ cười gượng ép
- Thật ngại ngùng quá, Tiêu Hàn, chuyện mới nãy là em khó tiếp nhận, cho nên không thể lắng nghe hết lời anh. – cô tin tưởng Tiêu Hàn sẽ không trách cô, nhưng vẫn cảm thấy rất có lỗi.
Quả nhiên, Tiêu Hàn không có để ý, ngược lại anh an ủi Tống Hương Ngưng
- Không có gì đâu, nói ra đây là lỗi của anh, là anh không để cho em chuẩn bị tâm lý trước.
Tống Hương Ngưng nghe Tiêu Hàn nói, cảm thấy càng thêm ngượng ngùng. Lại nghĩ tới những chuyện đã cùng đồng nghiệp tâm sự, liền nói ra:
- Không phải, đây cũng là lỗi của em, em không nên do dự không quyết như vậy. Nếu như em quả quyết một chút, đối với lòng mình thành thực hơn một chút, hiện tại đã không có bộ dạng ngớ ngẩn kia.
Tiêu Hàn nghe ra một chút đầu mối, liền không che giấu được hưng phấn hỏi:
- Hương Ngưng, ý của em là bây giờ em đã có đáp án rồi đúng không?
- Em . . . . . - Tống Hương Ngưng vẫn có chút hoảng sợ - Bây giờ em cũng không biết mình nên như thế nào. Nhưng mà em nghe đồng nghiệp nói thật ra em rất thích anh, nhưng em vẫn chưa thể xác định được.
Tiêu Hàn nghe được, thật muốn gõ đầu cô một cái cho cô tỉnh
- Người khác cũng nhìn ra được, thế mà em vẫn còn ngơ ngác? Hương Ngưng ngu ngốc - Thấy gương mặt Tống Hương Ngưng trở nên lúng túng, anh lại nghĩ ra một phương pháp khác - Hương Ngưng, hay là anh giúp em kiểm nghiệm một chút em có thực sự thích anh không không?
Anh cười có chút gian trá.
Nhưng Tống Hương Ngưng không có phát hiện. Mặt cô hoang mang nhìn Tiêu Hàn
- Có thật không? kiểm nghiệm như thế nào?
Thật ra thì chính cô cũng đoán ra tám chín phần rồi, nhưng cô cũng không thể tự khẳng định.
Tiêu Hàn nhìn vẻ mặt tò mò Tống Hương Ngưng, nên ra tay bất ngờ, ôm chầm lấy cô
- Hiện tại cảm giác như thế nào? Có muốn tránh ra khỏi lồng ngực anh hay không?
Tống Hương Ngưng vốn là nghĩ sẽ theo bản năng tránh ra khỏi, nhưng sâu trong nội tâm lại rất muốn ở trong ngực của anh. Cô không tự chủ được ôm ngược lại Tiêu Hàn, lắc đầu một cái
- Không ghét, nói thật là em cũng rất thích ôm anh
Tiêu Hàn nghe xong, càng vui mừng hơn.
- Thế này là thế nào đây?
Nói xong anh liền cúi đầu xuống, dùng môi của mình dán chặt lên đôi môi của Tống Hương Ngưng .
Tống Hương Ngưng bị hôn nhất thời không phản ứng kịp, nhỏ giọng hô một tiếng, điều này làm cho Tiêu Hàn càng thêm linh hoạt hôn cô, cho đến khi tất cả đều không thở được, anh mới lưu luyến buông cô ra, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Tống Hương Ngưng bị hôn có chút choáng tai mắt hoa, không thể làm gì khác hơn là mềm mại dựa vào ngực Tiêu Hàn, trong mắt hiện lên vẻ mê ly cùng si mê.
Tiêu Hàn ôm Tống Hương Ngưng, ở bên tai cô nói nhỏ
- Như thế nào, hiện tại đã biết được cảm giác của mình chưa? - Thấy Tống Hương Ngưng nhất thời nói không ra lời, anh săn sóc không hỏi tiếp mà bế ngang người cô đi ra ngoài.
- Hiện tại muốn đi đâu? - Tống Hương Ngưng nghi ngờ nói.
- Đưa em về nhà. - Tiêu Hàn nói.
Chờ Tiêu Hàn chở Tống Hương Ngưng đi đến nhà của cô, đã muộn rồi, sau khi Tống Hương Ngưng xuống xe thì liền nói:
- Hiện tại khuya lắm rồi, anh nên về nghỉ ngơi sớm nhé!
Hôm nay anh đã có một ngày mệt mỏi, cô cũng không muốn làm anh mệt mỏi hơn nữa.
Tiêu Hàn cố tình không bằng lòng
- Anh muốn đi vào nhà ngồi một chút được không?
Nói xong anh liền vòng qua người Tống Hương Ngưng, trực tiếp ấn chuông cửa.
- Ba! - Như Tiêu Hàn đoán, người mở cửa là Tiêu Vũ Xuyên, phía sau thằng bé còn có mẹ Tiêu và ba Tống. Tiêu Vũ Xuyên vừa nhìn thấy Tiêu Hàn, liền lớn tiếng gọi anh.
- Đây là chuyện gì? - Tống Hương Ngưng có chút bất ngờ. Bây giờ bọn họ không phải nên ở nhà mình sao? Tại sao Tiểu Xuyên lại ở chỗ này?
Tiêu Hàn tiến lên ôm lấy Tiêu Vũ Xuyên
- Tiểu Xuyên, ba hỏi con, con có muốn mẹ về nhà không?
- Có ạ - Tiêu Vũ Xuyên không chút suy nghĩ liền gật đầu đáp.
- Nhưng trước kia chọc mẹ tức giận, bây giờ con có thể bảo mẹ về nhà giúp ba hay không - Tiêu Hàn vùi đầu vào ngực Tiêu Vũ Xuyên, không cho Tống Hương Ngưng nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của anh.
Tiêu Vũ Xuyên nghe xong, lập tức đi tới trước mặt Tống Hương Ngưng, lôi quần của cô nói:
- Mẹ, có phải mẹ vẫn con giận ba hay không? Ba đã hiểu rõ sai lầm của mình rồi. Ba hứa sẽ không tái phạm. Mẹ bỏ qua cho ba đi
Tống Hương Ngưng vốn là muốn cùng Tiêu Hàn lần nữa bắt đầu, hiện tại Tiêu Vũ Xuyên làm nũng như thế cô cũng chẳng còn cách nào khác
- Tiểu Xuyên, con không nên nghĩ như thế, mẹ không tức giận ba của con.
- Vậy thì mẹ về nhà với con đi.
Lần này nói chuyện là Tiêu Hàn. Thấy Tống Hương Ngưng không có phản đối, anh liền móc ra trong túi áo ra một chiếc nhẫn, chân sau quỳ gối trước mặt Tống Hương Ngưng
- Hương Ngưng, bắt đầu lại một lần nữa với anh được không?
Tống Hương Ngưng nhìn Tiêu Hàn sớm có chuẩn bị, lại nhìn một chút ba Tống và mẹ Tiêu đang đứng bên cạnh mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tiêu Hàn nhìn động tác ấy, lập tức đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, giống như sợ cô một lần nữa rời xa anh.
- Ma mi! Mau về nhà thôi. - Tiêu Vũ Xuyên là người vui mừng nhất
Tống Hương Ngưng vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay, nở một nụ cười hạnh phúc.