Tại phòng làm việc của Tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu Thị, một người đàn ông đang ngồi đó.
Không giống như những Tổng giám đốc của các công ty khác, là một người giả nhân giả nghĩa, bên trong vẻ luôn tươi cười là những âm mưu được tính toán kỹ càng; người tổng giám đốc đang trước mắt lại không có những nét mặt phong phú như thế, chỉ luôn mang một bộ dạng lạnh lùng. Đồng thời, cũng không giống những Tổng giám đốc khác ở chỗ, để ngồi lên chức vị Tổng giám đốc đều là những người đã có tuổi, đầu hói, mập mạp còn có một bụng bia rất to; người Tổng giám đốc đang ngồi trước mặt thì cơ thể sáu múi rõ ràng, ánh mắt thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mỏng, nghiễm nhiên chính là một mỹ nam bước từ tiểu thuyết ra đời thực. Cũng chính bởi vì việc này, khiến cho anh dù luôn tỏ ra lạnh lùng, cũng được rất nhiều phụ nữ thầm yêu.
Nhưng có thể ngồi được trên chiếc ghế Tổng giám đốc, mà dựa hết vào gương mặt là vô ích. Vậy còn anh, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài ra, thì có tài cán gì?.
Làm Tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu Thị, anh thường dẫn dắt nhân viên hoàn thành rất nhiều đề án lớn không nói, có mấy lần một mình anh hoàn thành các đề án vô cùng quan trọng, điều này làm cho dù anh chỉ mới vừa bước qua tuổi ba mươi liền trở thành một doanh nhân đầy tài năng trong giới kinh doanh. Rất nhiều người đáng tuổi cha chú cũng ngưỡng mộ anh, các tiểu thư nhà giàu sang cũng luôn xem anh là hình mẫu người chồng lý tưởng của mình. Ở các bữa tiệc có sự xuất hiện của anh, sẽ kéo theo sự có mặt của rất nhiều cô gái xinh đẹp, cố gắng dùng mọi cách để quyến rũ anh, vì thế mọi nơi anh đi tới đều gây được sự chú ý lớn. Làm gì có chuyện “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”(*), Tiêu Hàn đối với các tiệc tùng vốn là không hứng thú, có thể không tham gia thì không tham gia; nếu như bất đắc dĩ nhất định phải tham gia, đều đứng ở một góc khuất, đưa ra bộ dạng lạnh lùng, vẻ mặt cự tuyệt người có ý định đến gần, cho nên người ta rất khó tiếp cận với anh. Dù có như vậy, mọi người vẫn chạy theo như vịt.
(*) Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình: Theo đúng nghĩa Hán là "LẠC HOA HỮU Ý, LƯU THỦY VÔ TÌNH" . Câu này diễn đạt tâm trạng đáng thương của người thiếu nữ đang độ tuổi tươi đẹp như hoa. Hoa - người thiếu nữ thì dạt dào tình ý, nhưng người đàn ông lạnh lùng như dòng nước xiết vô tình đã phớt lờ cô. Đây là ám chỉ tình yêu đơn phương của người con gái.
Lạnh lùng, là vẻ mặt của Tiêu Hàn đối với tất cả những người phụ nữ. Không phải anh muốn như vậy, mà trên thương trường người ta buộc anh phải như vậy.
Tống Hương Ngưng là một nhân viên ở Công ty quảng cáo "Sáng Ý", là một cô gái ngoại hình sáng sủa, hoạt bát, có tài ăn nói, cho nên Owen Dục – Tổng giám đốc của Công ty "Sáng ý" liền đưa cô vào làm việc ở phòng đối ngoại, công việc chủ yếu là đi ra ngoài cùng khách hàng nói chuyện làm ăn, cố gắng tranh thủ làm hết sức mình để mang lại lợi ích cho công ty.
Nói đến Tống Hương Ngưng, thật ra thì vẫn là có một đoạn chuyện xưa. Từ nhỏ Hương Ngưng đã không có mẹ bên cạnh, mãi cho đến khi cô tốt nghiệp Đại học, đều là ba một mình nuôi lớn. Vì muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ba, từ nhỏ đến lớn, Hương Ngưng đều cố gắng trở thành cô gái ngoan ngoãn, hiếu thuận với ba. Mặc dù ba Tống muốn cho Hương Ngưng một tuổi thơ hoàn chỉnh, nhưng không có mẹ dù sao cũng là không hoàn chỉnh, mà ba Tống lại không muốn đi thêm bước nữa, cho nên, mặc dù nhìn bên ngoài Hương Ngưng là người vô cùng hoạt bát, bạn bè có rất nhiều, nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, cô lại nghĩ về mẹ, rồi lại cảm thấy cô đơn, giống như người của cả Thế Giới đều bỏ rơi cô, nhưng cô vẫn luôn cố gắng để mọi người không phát hiện ra vấn đề này, bao gồm ba của cô.
- Hương Ngưng, đang suy nghĩ gì đấy? - Tổng giám đốc Owen Dục của "Sáng Ý" vỗ vỗ bả vai cô hỏi. Chuyện Owen Dục đối với Tống Hương Ngưng có cảm tình thì toàn bộ công ty đều biết, nhưng Tống Hương Ngưng đối với Owen Dục vẫn chỉ là duy trì quan hệ cấp trên và cấp dưới, không kiêu ngạo, không tự ti, điều này làm cho Owen Dục bao lần phải đè nén tình cảm, nhưng càng áp chế thứ tình cảm ấy càng mãnh liệt.
Nói đến Owen Dục, thật ra thì anh cũng là người tài, bằng không cũng chưa có thể ngồi lên chiếc ghế Tổng giám đốc; hơn nữa anh cũng rất đẹp trai lại có nhiều tiền; dáng người tao nhã, lịch sự, bình dị, gần gũi, nên anh cũng được rất nhiều cô gái thầm yêu trộm nhớ, nhưng các cô ấy lại không bao gồm Tống Hương Ngưng, mà Owen Dục lại yêu thích người phụ nữ trên mới chết.
- A, không có gì. - Tống Hương Ngưng bị Owen Dục vỗ bả vai như vậy, nhất thời thoát khỏi những suy nghĩ trong lòng, gương mặt cô lại lần nữa vui vẻ tươi cười - Tổng giám đốc tìm em có chuyện gì không?
- À… có. - Nhìn Tống Hương Ngưng hoạt bát cười nói nhưng trong câu trả lời lại có một khoảng cách nhất định, làm cho Owen Dục mất đi không ít cảm xúc, anh cố gắng lấy lại tinh thần: - Gần đây em có biết sắp có hợp đồng quảng cáo nào lớn không?
- Dạ. - Tống Hương Ngưng gật đầu một cái - Là quảng cáo của Tập đoàn Tiêu Thị đúng không ạ?. Tập đoàn Tiêu Thị trước giờ đều mời các công ty quảng cáo nổi tiếng của Pháp làm quảng cáo, nhưng lần này lại tìm công ty trong nước.
- Không sai. - Owen Dục gật đầu, anh thích Tống Hương Ngưng, không chỉ là cô xinh đẹp, có tài ăn nói, mà còn bởi vì cô biết theo dõi tình hình, cô cũng hơn người khác ở chỗ mang lại cảm xúc cho anh. - Tại sao Tiêu Thị lần này tìm đến một công ty quảng cáo trong nước thì không rõ ràng cho lắm, tin tức trên báo đài nói Tiêu Thị lần này không công khai cụ thể; chỉ lên tiếng kêu gọi đầu tư, giá cả không là vấn đề, ý tưởng là quan trọng.
- Kìa, Tổng giám đốc, ý của anh là. . . . . . - Tống Hương Ngưng suy đoán ý tứ của anh, nếu như không sai, có phải là. . . . . .
- Không sai! - Owen Dục biết cô nhất định đã nghĩ tới – Em có tài ăn nói rất tốt, tài thiết kế cũng hơn người khác. Anh là muốn cho em thiết kế cái quảng cáo này, đồng thời, sẽ tự thuyết minh về ý tưởng đó với bên Tiêu Thị. Em phải tận lực đem hợp đồng quảng cáo đó về cho công ty mình. Như thế nào? Có lòng tin không? - Owen Dục tin tưởng cách nhìn người của anh, anh biết ai là người có năng lực, Hương Ngưng là một cô gái tài năng, cô sẽ không làm anh thất vọng.
Sự thật chứng minh anh đã đúng.
- Dạ, em nhất định sẽ cố gắng hết mình ạ!
- Về phương diện những người hỗ trợ, em không cần lo lắng, anh sẽ cho người hỗ trợ em đầy đủ. - Owen Dục bổ sung.
Tống Hương Ngưng không có đồng ý với anh:
- Tổng giám đốc à, em không cần người khác hỗ trợ như thế đâu, em muốn thông qua công việc lần này kiểm tra trình độ của mình rốt cuộc tới mức nào.
- Nhưng. . . . . . - Owen Dục không nghĩ tới Tống Hương Ngưng sẽ quyết định như vậy – Lượng công việc lớn như thế, một mình em làm sao được đây?
Anh hiểu rõ tính cách của cô, nếu cô đã muốn làm một mình, nhất định sẽ không để người ta đụng tới, nhưng như thế sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của cô .
Tống Hương Ngưng kiên quyết cự tuyệt ý tốt của anh:
- Tổng giám đốc, anh yên tâm, em sẽ chú ý mình sức khỏe của mình. Nhưng mà, em thật sự là không cần tìm người khác giúp đỡ. Em thật sự muốn chính mình thông qua việc này để chứng minh năng lực của mình, nếu như có người khác giúp đỡ, không phải tất cả đều không có ý nghĩa sao? - Thật ra thì, từ lâu Tống Hương Ngưng đã hiểu lòng của Owen Dục, nhưng từ đó cho đến bây giờ cô đối với anh chưa từng nói qua bất kỳ chuyện tình cảm nam nữ nào, cho nên, vì không muốn làm cho Owen Dục hiểu lầm, mặc dù cô đối với anh vẫn rất hoạt bát, vui vẻ nhưng lại không thiếu phần xa cách.
- Nhưng. . . . . . - Owen Dục còn muốn nói điều gì, nhưng lại bị Tống Hương Ngưng cắt đứt.
- Không có gì “nhưng mà” gì hết ạ..., Tổng giám đốc, anh hãy tin tưởng em một lần đi - Tống Hương Ngưng mỉm cười một cái với anh.
Owen Dục biết nói thêm nữa cũng không có tác dụng, không thể làm gì khác hơn là ngầm cho phép.
* * * * * *