- Em nói cái gì? - Owen Dục không nghĩ tới Tống Hương Ngưng lại đột nhiên nói ra như vậy. Anh có nghĩ qua chuyện một ngày nào đó hai người sẽ chia tay, nhưng không nghĩ tới lại là sớm như vậy.
Tống Hương Ngưng vô lực lắc đầu một cái
- Em nói là, Owen Dục, chúng ta chia tay thôi.
Cô thật sự không muốn tiếp tục như vậy.
Xác định mình không có nghe lầm, Owen Dục không để ý đến sự tồn tại của Tiêu Vũ Xuyên, dùng sức lắc Tống Hương Ngưng
- Tại sao, tại sao muốn chia tay với anh?
Anh không hy vọng nguyên nhân cô chia tay với anh là vì Tiêu Hàn, hay là vì Tiêu Vũ Xuyên.
Tống Hương Ngưng mặc cho anh lắc vai mình
- Chúng ta mới trở về không có bao lâu, nhưng khoảng thời gian này liên tục vì Tiểu Xuyên mà cãi nhau, em không muốn mãi tranh cãi như thế nữa.
- Vậy chúng ta cũng không gây gổ nữa - Owen Dục nói tiếp – Về sau cái gì anh cũng sẽ nhường Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên nói gì anh đều nghe theo bé, chúng ta đừng chia tay có được hay không? – Anh dùng một giọng vô cùng tôn trọng để nói với Tống Hương Ngưng.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Owen Dục, trong đầu Tống Hương Ngưng cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Owen Dục, anh cảm thấy anh có thể không tranh cãi với Tiểu Xuyên sao? Tiểu Xuyên không thích anh, bất luận như thế nào bé cũng không thích anh! Trong lòng bé, bé chỉ nghĩ đến ba, chỉ có Tiêu Hàn mà thôi.
Cô hi vọng anh có thể nhìn nhận rõ ràng, mặc dù sự thật đối với anh hết sức tàn khốc.
- Anh thật sự cái gì cũng có thể nhịn xuống, anh sẽ không vì em chỉ quan têm đến Tiểu Xuyên mà trách cứ em, Tiểu Xuyên có yêu thích ba bé như thế nào anh cũng không trách, anh sẽ coi bé như con trai của mình! Chỉ là Hương Ngưng, anh van em, đừng chia tay anh có được hay không?
Lúc nói ra Owen Dục có một chút nghẹn ngào, anh không nghĩ tới trở về nước lại mất đi người anh yêu thương nhất.
- Owen Dục, anh không nên như vậy. - Tống Hương Ngưng nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Owen Dục, thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi – Anh không biết cái dáng vẻ này của anh làm em rất đau lòng sao. Anh không nên như vậy, anh không nên để tình cảm với một cô gái trói buộc, anh phải giống như Tiêu Hàn, không bị tình cảm trói buộc ạ!
Không biết vì sao lúc này cô lại rất nhớ Tiêu Hàn.
Lại nghe đến cái tên mà mình không muốn nghe, Owen Dục hết sức phiền não
- Chẳng lẽ bây giờ em nghĩ muốn quay lại với Tiêu Hàn là vì Tiểu Xuyên sao? Hay em nói rằng mình vẫn còn yêu Tiêu Hàn?
Anh vốn là không muốn nói ra, nhưng nhất thời mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến anh không dám nghĩ tới.
Tống Hương Ngưng không biết vì sao Owen Dục lại nói như vậy, nhưng lúc nghe anh nói như thế trái tim cô vẫn cảm thấy ấm áp, mặt của cô lập tức đỏ lên, nhưng cô không muốn giải thích gì cả:
- Anh đừng nói lung tung gì cả? Chuyện em với anh chia tay, không có liên hệ gì với Tiêu Hàn cả. Em chỉ cảm thấy ở chung với anh rất mệt mỏi, em không muốn mệt mỏi như thế nữa, huống chi Tiểu Xuyên cũng không thích em và anh ở chung với nhau.
- Ở cạnh anh mệt mỏi đến muốn chết đi sao? - Owen Dục cười lạnh.
Tống Hương Ngưng nhìn Owen Dục giống như anh đã không còn là anh, có chút vô lực gật đầu nói:
- Owen Dục, anh thật sự vô cùng mệt mỏi. Kể từ sau khi trở về nước, chúng ta vẫn gây gổ, không phải là vì Tiêu Hàn chính là vì Tiểu Xuyên, anh không cảm thấy cuộc sống như vậy là rất mệt mỏi sao?
- Anh cũng cảm thấy mệt mỏi, anh không muốn vì chuyện của Tiêu Hàn hay Tiểu Xuyên mà quấy rầy cuộc sống gia đình chúng ta. - Owen Dục khó bình tĩnh trở lại - Nếu được thì Hương Ngưng, chúng ta trở về nước Pháp đi được không? Chúng ta trở về nước Pháp sống cuộc sống của chúng ta mới không bị quấy rầy, chúng ta sẽ vui vẻ trở lại?
Anh nắm lấy hai vai Tống Hương Ngưng, kích động nói.
- Owen Dục, chúng ta đã không thể quay lại được. - Thấy tất cả lời nói đều không hữu dụng, Tống Hương Ngưng cơ hồ sắp mệt lả - Bây giờ tình cảm của chúng ta đã có vết nứt, cho dù chúng ta trở về nước Pháp, sống lại ở ngôi nhà kia, chúng ta cũng không thể sống vui vẻ như cũ. Hiện tại em và Tiểu Xuyên đã gặp nhau, đã quen biết Tiểu Xuyên; không muốn rời xa thằng bé.
Cô hi vọng Owen Dục có thể lý trí hơn, không được xử lý mọi chuyện theo cảm tính, nhưng xem ra vô cùng khó khăn.
Quả nhiên, Owen Dục như người không còn lý trí
- Hương Ngưng, chúng ta đừng chia tay có được hay không, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, mang theo Tiểu Xuyên cùng nhau xây dựng lại cuộc sống mới? em muốn làm gì anh cũng chấp nhận.
Anh chính là không muốn chia tay Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng biết bây giờ Owen Dục còn đang ảo tưởng cô chỉ là ở cùng nói giỡn với anh thôi, có chút vô lực nói ra
- Anh thật sự cái gì cũng làm vì em ư?
- Dĩ nhiên! - Owen Dục cho là Tống Hương Ngưng đang động lòng, vội vàng nói đồng ý - Chỉ cần có em, muốn anh làm gì anh cũng chấp nhận, chỉ cần em không rời khỏi anh.
Anh nghĩ tấm lòng của mình đã lay chuyển tấm lòng của Tống Hương Ngưng.
- Không - Tống Hương Ngưng lạnh lùng nói – em muốn em và anh được hoàn chỉnh trở thành hai con người với hai lối đi độc lập.
Hiện tại cô muốn giúp anh tỉnh táo trở lại, cô không muốn để anh tốn thêm thời gian và sức lực trên người cô nữa.
Nghe được lời Tống Hương Ngưng nói, Owen Dục lảo đảo như muốn ngã quỵ, anh không nghĩ đến chuyện cô sẽ tuyệt tình như vậy
- Em . . . . . em thật sự muốn chia tay sao? - Cho đến bây giờ anh không có biện pháp tiếp nhận quyết định này của cô.
Tống Hương Ngưng không đành lòng nhìn anh như vậy, chỉ liều mạng ngẩng đầu lên, không để cho mình nhìn thấy hình ảnh Owen Dục đau lòng đến sắp chết.
Owen Dục nhìn Tống Hương Ngưng ngước đầu nhìn mây trời, biết cho dù mình làm gì đi nữa cũng không có cách nào cứu vãn tình cảm của hai người, chỉ có thể mệt mỏi ngồi sững sờ trên mặt đất.
- Owen Dục, quên em đi, tìm một cô gái nào tốt hơn em, tìm một cô gái nào thích hợp với anh. - Tống Hương Ngưng vẫn như cũ không có nhìn Owen Dục, - Đem em quên đi, quên tất cả đi.
Cô cho là cô sẽ có một chút lưu luyến khi rời đi, nhưng không có nghĩ tới trái tim của cô lại bình thản đến vậy, thậm chí còn có một cảm giác giống như được giải thoát.
Owen Dục muốn đè nén cảm xúc của mình, nhưng nước mắt cứ mãi chảy ra:
- Tại sao, tại sao tôi mãi chẳng thể chiến thắng anh? Tôi có điểm gì không bằng anh? Tiêu Hàn. . . . . . Tôi hận anh - Owen Dục giống như là nói cho Tống Hương Ngưng nghe, cũng giống như đang nói cho chính mình nghe.
Tống Hương Ngưng biết bây giờ nói gì nữa cũng không có ít, không thể làm gì khác hơn là im lặng, mang theo Tiêu Vũ Xuyên, chuẩn bị rời đi.
- Hương Ngưng, em đừng . . . . đừng đi! - Owen Dục thét lớn muốn níu giữ Tống Hương Ngưng, nhưng lời nói mãi ở nơi cổ họng, một từ cũng không thể nói ra được, không thể làm gì khác hơn là thét gào ở trong lòng.
- Owen Dục, quên em đi! - Tống Hương Ngưng nói xong, liền dẫn theo Tiêu Vũ Xuyên rời đi, không dám quay lại nhìn Owen Dục dù chỉ một lần.
Nhìn theo bóng lưng Tống Hương Ngưng, nước mắt mà Owen Dục cố gắng kìm nén từ nãy đến giờ lập tức trào ra. Nhưng anh không cho phép mình khóc, chỉ được lặng lẽ nhìn theo cô.
Có lẽ đời này anh sẽ không gặp cô nữa? Owen Dục nghĩ ở trong lòng.
Owen Dục muốn làm một người đàn ông rộng lượng, anh nghĩ sẽ nói với cô một lời chúc phúc, nhưng lời chúc phúc kia anh đứng mãi vẫn không thể nói được, nghĩ mãi vẫn là hờn giận và hờn giận
- Có thể cả đời này anh vẫn không thể tha thứ được cho em, và lời chúc phúc kia anh cũng không nói được - Owen Dục nói ở trong lòng mình.