- Ta biết, ngươi có một ít bí mật không thể cho ai biết, ngươi không nói, không sao cả, coi như ngươi lợi hại.
Diệp Lập Ba hùng hổ đáp lại, sau đó trực tiếp cắt liên lạc.
Lúc này Diệp Lập Ba đã không còn chút buồn ngủ nào nữa, nếu khi trước
cho rằng đội quân tù nhân là giặc cỏ, như vậy hiện tại bọn họ đã hoàn
toàn biến thành một cái đinh, trực tiếp cắm lên mí mắt của Diệp Lập Ba.
- Hạ lệnh, điều động quân đội phụ cận, bằng tốc độ nhanh nhất tập trung
vị trí của đám ác đồ kia, nhớ kỹ không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Lập Ba quả quyết phát ra mệnh lệnh.
- Vâng, Tướng quân.
Mã Nha đáp một tiếng.
- Mặt khác, thông báo tình trạng của chúng ta cho Châu trưởng của Phùng
Kiện Quân, đồng thời nói cho hắn, ta đang tích cực ngăn chặn đối phương.
Diệp Lập Ba tiếp tục ra lệnh.
Trên thực tế, tin tức như vậy thì Diệp Lập Ba cũng không muốn báo cáo
nhiều, nhưng một Sư đoàn biến mất, chuyện như vậy là không giấu được,
nhất là Thánh Tử Thành lại không có chút qua loa nào tại bắc bán cầu,
nếu muốn lừa dối thoát tội giống như ở nam bán cầu thì không có khả
năng.
Sau khi Diệp Lập Ba đưa ra một loạt phân phó, các Ma Văn trinh sát cơ
gần Căn cứ quân sự thứ 51 đều bắt đầu cất cánh, ước chừng có 100 chiếc,
sau đó không ngừng tìm kiếm kiểu rải thảm trong khu vực gần đó.
Đại khái chỉ sau nửa tiếng, hình ảnh đội quân tù nhân một đường chạy như điên đã được truyền vào trong màn hình trước mặt Diệp Lập Ba.
Đây là cảnh tượng đội quân tù nhân cưỡi Thiết cước mã, vượt qua màn đêm, một đường đi về hướng bắc, rất rõ ràng, đây chính là đường đi tới Thiên Tế Tỉnh. Dường như bọn họ đi cả ngày lẫn đêm.
Dựa theo tốc độ hiện tại, dự tính chỉ cần chạy tiếp hai ngày hai đêm,
thì có thể rời hỏi Hồng Tâm Châu, tiến vào trong Sùng Cao Châu.
Diệp Lập Ba cũng rất rõ ràng, Sùng Cao Châu phải chống cự Thiên Tế Tỉnh
trên tuyến đầu, không cho phép xuất hiện bất kỳ nhiễu loạn nào, bởi vậy
phải chặn đội quân tù nhân lại bên trong Hồng Tâm Châu.
Nhìn về phía bản đồ khu trực thuộc, Diệp Lập Ba nhanh chóng đánh dấu ra
vị trí hiện tại của đội quân tù nhân, cùng với tuyến đường di chuyển, vẻ mặt có thể nói là khá nghiêm túc.
Tuy hắn không biết đội quân tù nhân rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng có
một điều mà hắn phi thường rõ ràng, đó là những kẻ này cực kỳ khó đối
phó, hơn nữa tuyệt đối không thể để cho bọn họ tiến vào trong Sùng Cao
Châu, hoặc là quay về đến Thiên Tế Tỉnh.
Từ trên bản đồ mà nhìn, thì trên đường đội quân tù nhân di chuyển về
phía bắc, có tổng cộng ba Sư đoàn đóng quân, lần lượt là Sư đoàn Thiên
Kình, Sư đoàn thứ 5 cùng với Sư đoàn 18, nhân số trên 15000 người, đều
là tinh binh cường tướng.
Dựa theo lẽ thường mà nói, thì 15000 người đối phó với 500 người, không
có khả năng không thắng được, nhưng để bảo hiểm, Diệp Lập Ba vẫn lấy ra
Ma Văn thông tin, tự mình hạ mệnh lệnh, phân phó Sư đoàn Sơn Ưng nằm xa
nhất, dùng Ma Văn máy bay vận tải di chuyển tới căn cứ quân sự của Sư
đoàn Thiên Kình, đồng thời tiến hành vây chặn đội quân tù nhân, sau đó
vây giết!
Bốn Sư đoàn cùng hợp lực tiêu diệt, theo Diệp Lập Ba thấy, thì có lẽ sẽ không có khả năng thất bại được!
Ước chừng trải qua một đêm chạy như điên, vào giữa trưa, mặt trời ngay
trên đỉnh đầu, nhiệt độ không khí đã tới gần 40 độ, ánh nắng như thiêu
như đốt.
Gần như trên mặt mỗi một thành viên đội quân tù nhân đều đã đỏ rực, khôi giáp da sói trên người đã ướt đẫm mồ hôi, ngay cả Thiết cước mã chạy
như điên cũng đã há mồm thở dốc, muốn tống hơi nóng ra khỏi miệng mình.
- Lão đại, chúng ta cần nghỉ ngơi một chút, nếu không thì người còn
chống được, nhưng Thiết cước mã lại sắp không chịu được nữa rồi.
Ốc Sư đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nghiêm trọng nói.
Sau đêm qua, ngoài các binh sĩ Cao Tương đóng tại cửa ải ra, thì bọn họ
không phát hiện ra người nào nữa, này dựa theo thói quen của Cao Tương
Chân Nghĩa Quốc, thì việc này rất không bình thường.
Hiển nhiên, chỉ có một giải thích, đó chính là Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã nhìn ra ý đồ của bọn họ, đang tụ tập binh lực, ngăn cản tuyến đường
của bọn họ.
Không phải là dùng Sư đoàn làm đơn vị, mà là binh lực cùng tụ tập lại,
đây cũng chính là thứ mà Tiêu Hoằng và đội quân tù nhân lo lắng nhất.
Tiêu Hoằng cũng ướt đẫm mồ hôi, nhìn về phía trước một cái, xuyên qua
phiến hoang mạc này, phía cực xa chính là một vùng núi, nhìn qua rất
xanh mát.
- Nơi này không tiện nghỉ ngơi, địa hình rất trống trải, cố thêm một
chút nữa, đợi khi chúng ta tiến vào trong vùng núi kia, tìm kiếm được
nguồn nước, thì sẽ nghỉ ngơi một chút!
Tiêu Hoằng cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, ra quyết định, đồng thời
lấy túi nước ra, tự mình uống vài ngụm, túi nước này bị phơi nắng, nên
đã hơi trở nên ấm rồi.
Lúc này gần như mỗi người đều hiểu được, hành trình của bọn họ đã tiến
vào giai đoạn gian khổ rồi, nhưng ai cũng không muốn bỏ cuộc.
Thiên Tế Tỉnh là ngôi nhà cuối cùng của bọn hắn, Tiêu Hoằng là hi vọng
cuối cùng của người Lạc Đan Luân, cho dù bọn họ chết trên đường, thì
cũng phải hộ tống Tiêu Hoằng trở lại Thiên Tế Tỉnh, kéo dài một tia hy
vọng cực kỳ bé nhỏ này.
Ước chừng trải qua hơn hai giờ chạy như điên, đám người Tiêu Hoằng rốt
cục cũng tiến vào trong dãy núi, bốn phía đều là các khu rừng rậm rạp,
thỉnh thoảng còn thấy dấu vết đào móc trên núi, đây rõ ràng là do tìm
kiếm khoáng sản mà gây nên, tuy nhiên, nơi này rõ ràng thiếu thốn khoáng sản, nên khu rừng xanh mát này mới có thể được bảo tồn đầy đủ như vậy.
Sau khi tiến vào trong rừng, được cây cối che chở, tất cả đội quân tù
nhân mới cảm nhận được một luồng mát mẻ đã lâu không thấy, một số người
không kiềm được thở phào nhẹ nhõm, lá phổi của bọn họ dường như sắp sửa
phun ra lửa vậy.
Trải qua một loạt chém giết, gần như không có chút nghỉ ngơi nào, đội
quân tù nhân ít nhiều cũng đã có chút cảm giác sức cùng lực kiệt, trong
khoảng thời gian này, bọn họ chỉ biết có chạy như điên và chém giết mà
thôi.
Mà trọng yếu hơn là, địch nhân bọn họ phải đối mặt đã bắt đầu càng ngày
càng cường đại hơn, không còn có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi như trước nữa, mà trọng yếu hơn là, các điểm có thể thu lấy vật tư đã
càng ngày càng ít đi.
Tìm được một dòng suối trong suốt, Tiêu Hoằng mới hạ mệnh lệnh tạm thời nghỉ ngơi, tránh khỏi mặt trời chói chan giữa trưa.
Sau khi Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, đội quân tù nhân lập tức xuống
ngựa, trực tiếp ngã xuống trên mặt cỏ, không ngừng thở hổn hển, Tiêu
Hoằng cũng vậy hắn tựa vào một vách đá, khẽ hít sâu từng ngụm không khí.
Ước chừng trôi qua năm phút đồng hồ, đám thành viên đội quân tù nhân mới chậm rãi bò dậy, đi về phía dòng suối trong suốt kia.
- Chờ một chút!
Ngay khi thành viên đội quân tù nhân vừa mới định dùng nước rửa mặt, làm mát người, thì Tiêu Hoằng lại bỗng nhiên cao giọng hô lên, ngăn lại
hành động này của đội quân tù nhân.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền lấy ra một thanh Ma Văn châm, đi tới bờ
suối, nhúng Ma Văn châm vào trong nước, sau khi xác nhận Ma Văn châm
không đổi màu, thì Tiêu Hoằng mới hơi yên tâm, sau đó ý bảo đội quân tù
nhân có thể sử dụng nước suối, cũng dặn dò:
- Nhớ kỹ, nước phải đun sôi mới được uống, không nên bừa bãi, nếu bị
tiêu chảy ở trong này, thì chúng ta không khác gì bị phán án tử hình cả
đâu.
Sau khi Tiêu Hoằng phân phó một câu, đội quân tù nhân phân ra 100 người
phụ trách cảnh giới, còn lại thì đều nhảy vào trong dòng suối, làm mát
thân thể nóng bức của mình, trong nháy mắt, mỗi một thành viên đội quân
tù nhân chỉ cảm thấy giống như đã đi từ địa ngục vào thiên đường vậy.
Tiêu Hoằng cũng vậy, trực tiếp ngâm mình vào trong dòng suối, làm mát thân thể.
Sau đó đội quân tù nhân liền bắt đầu đốt lửa trại, đun sôi nước suối,
sau khi làm lạnh thì đổ vào trong túi, đồng thời cũng nấu thịt bò và mì
hỗn hợp để ăn.
Chỉ có điều, không đợi cơm trưa nấu chín, một bộ phận thành viên đội
quân tù nhân đã nằm lăn trên cỏ, ngủ say sưa, mọi người thật sự là quá
mệt mỏi.
Trái lại Tiêu Hoằng, tuy rằng mệt nhọc, nhưng vẫn là khởi động Ưng Nhãn
Chiến Văn, thả một con năng lượng ưng ra ngoài, đồng thời không ngừng
tuần tra hướng đi trong dãy núi này.
Trên bầu trời không có Ma Văn trinh sát cơ, trên mặt đất lại càng không
có binh sĩ Cao Tương, tất cả đều quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm
cho Tiêu Hoằng cảm thấy có chút quỷ dị.
Có thể nói, nếu hiện tại có mấy ngàn người giết tới, thì Tiêu Hoằng còn
có chút biện pháp, nhưng hiện tại lại rất bình tĩnh, Tiêu Hoằng rất rõ
ràng, Hồng Tâm Châu đang tập trung sức lực, ý đồ một lần tiêu diệt đội
quân tù nhân, đây cũng là nguyên nhân làm cho Tiêu Hoằng có chút lo
lắng.
500 người đối mặt với mấy vạn binh sĩ Cao Tương tại bắc bán cầu, nếu
muốn không thương vong, thì ngay cả Tiêu Hoằng cũng đều không tin được.
Cứ như vậy, một buổi chiều trôi qua, vào lúc hoàng hôn, thời tiết cũng dần dần trở nên mát mẻ hơn.
Trải qua một buổi chiều nghỉ ngơi, thể lực của đội quân tù nhân cũng khôi phục đầy đủ.
Sửa sang lại hành trang, Tiêu Hoằng lại suất lĩnh đội quân tù nhân lên
ngựa, tiếp tục một đường đi về hướng bắc, tốc độ cũng không nhanh, nhưng cũng không chậm, hiện tại ngay cả Tiêu Hoằng cũng không biết rõ quân
đội Hồng Tâm Châu rốt cuộc ở đâu chờ họ, là chặn lại? Hay là vây kín?
Thánh Tử Thành.
Lúc này đang là sáng sớm, tuy nhiên Cao Triết Cơ đã sớm rời giường, đi vào Thần Chính Điện.
Toàn bộ Thần Chính Điện đang mở rộng cửa, có một đại sảnh khá lớn, các
ghế ngồi màu tím cong cong được xếp trong Thần Điện, ước chừng có mấy
trăm ghế ngồi, phía chính diện là một chiếc ghế vô cùng đẹp đẽ quý giá
bằng vàng ròng, được chạm khắc trường kiếm bán nguyệt của Áo Cách Tư
Thần, tượng trưng cho thần quyền.
Đây là nơi Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thảo luận đại sự, cũng là trung tâm quân sự của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Lúc này Cao Triết Cơ đang ngồi trên tòa ngai vàng thần quyền kia, trước
mặt hắn có hơn mười tướng lãnh quan trọng của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc
đang ngồi, trong đó bao gồm Cao Long Đình, cùng với Châu trưởng Phùng
Kiện Quân của Hồng Tâm Châu, ngoài ra, gần như toàn bộ đều là nhân vật
cấp bậc từ Lam y Chủ soái trở lên.
- Đối với Thiên Tế Tỉnh, cùng với người Lạc Đan Luân, ta lặp lại một
lần, bọn họ đều là ác đồ phản bội Áo Cách Tư Thần, phải bị đuổi tận giết tuyệt, không tiếc tất cả, Ma Duệ Tinh của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc
không cho phép có chủng tộc khác tồn tại, Ma Duệ Tinh là lãnh thổ không
thể xâm phạm của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Cao Triết Cơ uy nghiêm nói.
Đám người ngồi đó đều không lên tiếng trả lời, chỉ hơi gật gật đầu.
- Mặt khác, tình huống đối phó với Thiên Tế Tỉnh diện ra như thế nào rồi?
Cao Triết Cơ hỏi tiếp.
- Bẩm phụ thân, Thiên Tế Tỉnh dưới sự tấn công mạnh mẽ của Cao Tương
Chân Nghĩa Quốc, đã bắt đầu lung lay sắp đổ, đã không còn phản kích sắc
bén như mấy trăm năm trước nữa, đại đa số đều là phòng thủ, co rút lại
binh lực là chủ yếu, hơn nữa chúng ta đã tìm hiểu rõ, vật tư của bọn họ, nhất là lương thực, thì đã thiếu thốn nghiêm trọng, phỏng chừng không
kiên trì được bao nhiêu năm nữa, hơn nữa từ những người Lạc Đan Luân bị
ta bắt được, thì sĩ khí của bọn họ đã bắt đầu suy giảm rồi!
Cao Long Đình hơi đứng lên, trong hai mắt toát ra sự sắc bén đặc trưng
của quân nhân, hắn mặc quân trang, đầu tóc chỉnh tề, nghiêm nghị nói.