Ma Ngân

Chương 363: Chương 363: chăm chỉ




Có một số thời điểm ngày cả bản thân Tiêu Hoàng cũng có thể cảm nhận được là mình dường như dần dần có một loại chứng cổ quái, đó là chứng nghiên cứu không ngừng. Cái tên này do chính Tiêu Hoàng đặt ra.

Đại khái là khiển người ta có cảm giác là gặp phải những vấn đề nghiên cứu có giá trị kỹ thuật mà thỉ càng khó khăn hắn lại càn hưng phấn, muốn chinh phục.

Chưa từng dừng lại lâu, một lần nữa hắn lại lật bí tịch Để Văn ra xem.

Người có huyết mạch, Ma Văn cũng có huyết mạch, vậy là thế nào?

Đây là câu nói đầu tiên của Để Văn. Sau đó Tiêu Hoàng lại đọc tiếp một lần nữa. May mà trước kia Lạc Tuyết Ninh đã từng nói qua, sách này chưa hết, nếu không thì Tiêu Hoàng đã cảm thấy khó khăn lắm rồi.

Một lần nữa lại đọc lại, lúc này Tiêu Hoằng đã cảm thấy dường như hiểu ra một ít tri thức trước kia còn hàm hồ rồi.

Sau đó, Tiêu Hoàng cầm bút, bắt đầu không ngừng vẽ xuống, đồng thời dùng bút máy để phía trên bí tịch Để Văn, đánh dấu lại những vị trí quan trọng.

Nhất là mỗi một công thức, Tiêu Hoàng đều suy đoán tỉ mỉ, phân giải và nghiên cứu.

Cứ như vậy, Tiêu Hoằng nghiên cứu từ buổi sáng tới buổi chiều, từ chiều tới tận đêm khuya, kể hoạch đã sắp xếp tốt hoàn toàn đà bị bỏ qua một bên.

Giờ khắc này dường như Tiêu Hoàng lại một lần nữa tìm được mục tiêu chinh phục, hưng phấn giống như một thiểu nam hoa tâm thấy bên đường có một thiếu nữ mà mình chưa chinh phục được vậy.

Thậm chí cho tới đêm khuya, Tiêu Hoàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi cũng cứ như vậy ôm bí tịch Để Văn, dáng vẻ suy nghĩ mà ngủ gục.

Tỉnh lại xong, phía chân trời đã lấp ló ánh rạng đông. Toàn thân Tiêu Hoàng giống như người máy được kích hoạt, tiếp tục lặp lại động tác trước khi ngủ, bắt đầu cân nhắc, lại cân nhắc.

Cứ như vậy, trải qua thời gian ba ngày, Tiêu Hoàng ngoài việc ăn uống qua loa và những việc tất yểu ra thỉ gần như không bước ra khỏi phòng chế văn nửa bước chứ đừng nói tới thư viện Bối La.

Thức ăn cho Tiêu Hoằng vẫn được đưa tới như trước. Vương Phàm hiểu biết Tiêu Hoằng lâu như vậy tất nhiên là biết hắn trong trạng thái thế này thích nhất là ăn cái gì. Đó là những thứ vô cùng đơn giản không cần tới đũa, cũng không dây bẩn ra sách vở, nói trắng ra chính là bánh bao.

Chỉ có điều loại bánh bao này Vương Phàm tự mình ra lệnh cho đầu bếp của căn cứ quân sự Bối La vì đảm bảo dinh dưỡng phải đưa nước rau, nước thịt hòa vào mà chế thành. Vương Phàm nếm thử một cái, thấy hương vị rất ngon.

Chỉ tiếc là Tiêu Hoàng đã tập trung toàn bộ sự chú ý trên bộ sách trước mặt, trong đầu có suy nghĩ gì cũng đều là Để Văn, đối với loại bánh bao có hương vị đặc thù này căn bản là cũng chẳng phát giác ra chút nào.

Suốt thời gian ba ngày, Tiêu Hoàng nghiên cứu Để Văn, rốt cục đà bắt đầu mạch lạc. Bên cạnh hắn thậm chí còn có một khối Tái thạch, nhìn qua không có gì kỳ lạ nhưng dưới ánh mặt trời phản chiếu thì lại có thể thấy trên toàn bộ Tái thạch, bất kể là mặt trái hay mặt phải, thậm chí là bên cạnh, nơi nơi đều có những đường hoa văn rậm rạp như huyết mạch, nhìn qua phức tạp phi thường, lưu loát như mây bay nước chảy.

Đáng tiếc chính là đây lại là một phế văn. Huyết mạch trong đó chưa thể đạt tới thứ tự có tuần hoàn.

Đương nhiên Tiêu Hoàng cũng không tức giận gì. Hắn vốn cũng không trông cậy là có thể nhanh chóng thành công nắm được bản chất của Để Văn. Cơm phải ăn từng miếng, tri thức cũng phải nắm giữ từng chút một.

Thời gian đã tới giữa trưa. Ăn xong cái bánh bao cuối cùng, Tiêu Hoàng hơi mặt xám mày teo lại theo thói quen cầm lấy bí tịch Để Văn, định tiếp tục nghiên cứu.

Nhưng đúng lúc này Ma Văn thông tin trong ngực Tiêu Hoằng bỗng nhiên rung lên.

Lấy ra, hắn thấy là Mạc Hi gọi.

- Mạc Hi, có chuyên gì thể?

Tiêu Hoàng bắt máy, hỏi khẽ.

- Khung chủ thể của nhà máy Con Rệp đã hoàn thành rồi. Tiêu ca, tới nhìn một cái đi. Ta cũng đang chờ Hàn băng vạn năm của ngài đó.

Mạc Hi cười khanh khách nói, khí sắc trông rất tốt.

Tiêu Hoàng nghe vậy, thần sắc hơi biến đổi, sau đó lộ vẻ thoải mái, nói khẽ:

- Chờ ta một chút.

Nói xong hắn liền cúp mày, cũng lấy bí tịch Để Văn và hai bộ sách A di La và trong túi hành trang tùy thân. Đây đã là thói quen của Tiêu Hoằng. Theo Tiêu Hoằng thấy, vật phẩm quý báu để gần người mới là an toàn nhất.

Đi ra khỏi thư viện Bối La, bên ngoài đã nắng chói chang rồi, dường như thiêu đốt người ta vậy.

Tiêu Hoàng cũng không quen lắm với khí trời quá nóng bức nhưng cũng không ngại lắm, ra lệnh cho Vương Phàm lấy một chiếc Ma Văn Xa vượt núi, lập tức đi vào vùng núi tươi mát xanh mướt.

Trong vùng núi này cũng không có đường đi, bình thường nếu không có Ma Văn Xa vượt núi thỉ căn bản đừng mơ tiến vào được. Còn về việc vận chuyển hàng hóa cỡ lớn thỉ đều phải dựa vào máy bay vận tải Ma Văn, hoặc là sử dụng thông đạo nối từ nhà máy Con Rệp với căn cứ quân sự Bối La.

Tuy rằng vẫn không thể cam đoan nhà máy Con Rệp cuối cùng có bị phát hiện hay không nhưng tóm lại cần cố hết sức không để lộ bất kỳ thông tin nào cho thế giới bên ngoài biết, trở thành một nơi tương đối độc lập, tương đối tự trị, sản xuất vũ khí chiến đấu công nghệ cao.

Đi vào cửa vào trên mặt đất của nhà máy Con Rệp, lúc này Tiêu Hoàng có thể nhìn thấy, nhân viên công trình đang đi lên triền núi, di chuyển cây cối, cố gắng hết khả năng trồng lại như trước. Đồng thời bọn họ còn xóa đi những dấu vết đào bới. Máy móc cỡ lớn đều đã được chuyển hết xuống lòng đất, chuẩn bị di chuyển trở lại thông qua con đường ngầm nối nhà máy Con Rệp với căn cứ quân sự Bối La.

Tiến vào trong một sơn động, Tiêu Hoàng liền dựa theo chỉ dẫn của nhân viên công trình mà đi theo thang máy vào lòng đất.

So với mấy ngày trước đi cùng Mạc Hi, thủy tinh công nghiệp bên ngoài thang máy đã được lau chùi rất sạch sẽ, cực kỳ trong suốt.

Mà Tiêu Hoàng cũng có thể thông qua thủy tinh công nghiệp thấy rõ ràng, vách tường bên trong nhà máy Con Rệp đã được hoàn thiện, dụng cụ chủ yểu cũng đã được đưa vào trong đó. Những tấm hợp kim lớn cũng đã đưa vào, phân chia không gian lớn thành những khu công tác riêng.

Tính cả Nguyên Hình Cơ , 5 chiếc khung máy móc Ma Văn đã trợ giúp nhân viên công trình lắp các loại dụng cụ, trên cơ bản xem như là khu khuân vác cỡ lớn. Người lái bên trong cũng không phải đám người Ngô Trường Kỳ mà là thành viên của tổ Tinh Anh. Đây đều là những biện pháp nhất thời Mạc Hi nghĩ tới, lấy chuyên này làm huấn luyện, để thành viên tổ Tinh Anh tới khuân vác, trang bị các loại, khiến bọn họ quen thuộc với khung máy móc Ma Văn, có thể nói là một công đôi việc.

Thấy Tiêu Hoàng đi ra từ thang máy, Mạc Hi mặt đầy hồng quang đi tới đón. Không nghi ngờ gì nữa, sắp sửa khởi công nhà máy Con Rệp như Mạc Hi tha thiết mơ ước. Mà nơi này đều hoàn toàn được xây dựng thành theo ý tức của Mạc Hi.

- Tiêu ca, không ngờ ngươi tới sớm như vậy, đúng là ngại quá, quấy rầy ngài bế quan tu luyện rồi.

Mạc Hi trêu ghẹo nói, đồng thời xoa xoa tay, ý tứ rất rõ ràng rồi. Không có Hàn băng vạn năm thỉ hợp kim Vi Mễ lấy đâu ra chứ?

Mạc Hi tỏ vẻ như vậy, Tiêu Hoàng rất nhiên hiểu rõ. Hắn rốt cục cũng không làm chuyện vô nghĩa, trực tiếp hỏi:

- Kho hàng chứa Hàn băng vạn năm ở đâu?

- Nơi này, nơi này. Mời Tiêu ca sang đây.

Mạc Hi cung kính nói, cũng tạo thể mời với Tiêu Hoàng.

Một kho hàng chứa tài liệu, tổng cộng có mười gian, đánh giá qua thì độ cao

cũng tầm bảy tám thước. Tiêu Hoàng liền chậm rãi đi vào một gian, sau đó sử dụng Hàn Võ, cũng đóng cửa phòng hộ bàng hợp kim lại.

Sau một lát, bên trong kho hàng khổng lồ truyền ra tiếng đinh đang không ngớt. Bởi vì kho hàng khổng lồ như vậy nên tiếng vang ước chừng năm sáu phút mới chấm dứt.

Khi tiếng động này ngừng lại, cửa hợp kim của kho hàng mở ra một lần nữa, lại nhìn vào bên trong thỉ nơi này đã chất vô số Hàn băng vạn năm, ngay cả Tiêu Hoàng cũng miễn cưỡng lắm mới lần ra khỏi đống băng này.

Nhìn thấy nhiều Hàn băng vạn năm màu tím như vậy, ánh mắt mọi người bên trong liền lấp lánh những vì sao vô tận. Nhiều Hàn băng vạn năm, tuyệt đối là một món tài sản kếch xù đó.

Đồng thời không khí hơi oi bức cũng lập tức biến thành mát mẻ.

Tuy nhiên chuyên này cũng chưa xong. Sau đó Tiêu Hoàng liền mang theo túi hành trang tùy thên, tiến vào trong một kho hàng khác. Tiếp đó bên trong lại truyền tới tiếng vang không dứt.

Cứ như vậy, ước chừng nửa tiếng, Tiêu Hoàng đã nhồi đầy Hàn băng vạn năm vào bên trong năm kho hàng khổng lồ. Nhiều Hàn băng vạn năm như vậy, trên cơ bản chế tạo hai ba mươi khung máy móc Ma Văn cũng không thành vấn đề nữa.

Đồng thời phóng ra nhiều Hàn băng vạn năm như vậy, đối với Ngự lực của Tiêu Hoàng cũng là sự tiêu hao không nhỏ. Tuy nhiên thân thể hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như tập luyện ra mồ hôi đầm đìa vậy.

- Nhớ ký là khung máy móc Ma Văn chế tạo tiếp theo phải hoàn toàn tận dụng hợp kim Vi Mễ, đừng như các quân đoàn khác, cũng tránh không được bớt xén nguyên vật liệu. Hiện tại những khung máy móc Ma Văn này nhìn như cho người khác nhưng trên thực tể làm chúng ta làm cho chính mình đó.

Tiêu Hoàng dặn.

- Điều này là tất nhiên rồi. Nguyên tắc đầu tiên của nhà máy Con Rệp là sản xuất tinh phẩm.

Mạc Hi đáp lại.

Sau đó Tiêu Hoàng liền đi thăm toàn bộ nhà máy Con Rệp. Đây là trung tâm khoa học kỹ thuật trong tương lại, tổng cộng nơi này chia làm ba phần, có phân bố hình dạng Kim Tự Tháp.

Thông đạo dưới lòng đất từ tầng một tới căn cứ quân sự Bối La vẫn đang được đào.

Ở dưới sâu nhất là trung tâm sở nghiên cứu, là địa điểm kỹ thuật cơ mật nhất.

- Tiêu ca, người cảm thấy thể nào? Đây là thiết kể tỉ mỉ của ta đấy?

Tiến tới hành lang của tầng ba, Mạc Hi hỏi khẽ.

- Tổng thể cũng không tệ lắm? Nhưng cũng chưa hoàn thiện đúng không? Vì sao lại chưa có thông đạo để thoát thân?

Tiêu Hoàng hơi đánh giá bốn phía một chút, hỏi khẽ.

- Thông đạo thoát thân?

Mạc Hi hơi kinh ngạc nói;

- Có mà. Thông đạo đi tới căn cứ quân sự Bối La chính là nơi tránh nạn những khi có chuyên khẩn cấp đó.

- Giả thiết có một ngày căn cứ quân sự Bối La hoàn toàn bị chiếm lĩnh, cửa vào trên mặt đất bị phát hiện, vậy thỉ nhân viên công tác của nhà máy Con Rệp nên làm gì bây giờ? Chỉ dựa vào một chỗ tránh nạn này có thể trốn cả đời sao?

Tiêu Hoàng hỏi khẽ.

Nghe vậy, Mạc Hi không khỏi cười cười:

- Tiêu ca, ngài lo lắng vô cớ rồi. Căn cứ quân sự Bối La bị người ta chiếm lĩnh, đồng thời phát hiện ra thông đạo sao? Chuyên này sao có thể chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.