Ma Ngân

Chương 333: Chương 333: Chất vấn A Minh Tả!!




về phần binh sĩ quân đoàn liên hợp số 9 tiến tới phân công lao thì lúc này tất nhiên cũng không dám chậm trễ, cũng lao ra ngoài, thậm chí tốc độ còn nhanh hon quân đoàn Bối La một chút, trực tiếp đi tới phía sau khung máy móc Ma Văn.

Đúng lúc này binh sĩ quân đoàn liên hợp số 9 hiểu rất rõ là nếu lạc lại phía sau thì đến một binh sĩ Liệp Ưng cũng không giết nổi, sau này la hét đòi công lao không phải khiển người ta cười rụng răng sao?

Bởi vậy đúng lúc này, dù thực lực bản thân không mạnh cũng phải giả vờ rất mạnh mẽ, ít nhất là về khí thể.

Cùng lúc đó, đám binh sĩ quân đoàn Liệp Ưng nhìn xa xa thấy quân đoàn Bối La hùng hổ cuồn cuộn lao tới, cùng với quân đoàn liên hợp số 9 cũng tấn công, một số đã lộ vẻ ác liệt vô tận.

Bọn họ biết sắp tới sẽ là chuyện gì, dù vậy cũng không định buông khí giới đầu hàng, chuẩn bị đọ sức một phen.

Ngay khi binh sĩ quân đoàn Liệp Ưng không ngừng lấy khí thể thì lại thấy đạn năng lượng dày đặc một lần nữa xuất hiện ở phía xa xa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ kiên nghị của binh sĩ quân đoàn Liệp Ưng cũng ẩn hiện chút hoảng sợ, vừa định nâng khiên phòng ngự bằng hợp kim đã bị tàn phá không chịu nổi lên thì những tia sáng này đã bay xoẹt qua đầu bọn họ, dường như chỉ áp chết chứ không phải tấn công thật.

-Đây là thể nào? Không muốn đánh nhanh thắng nhanh sao?

Binh sĩ Liệp Ưng đồng thời nghĩ, nhưng thật ra đó là quân đoàn liên hợp số 9 lại triển khai đả kích với binh sĩ Liệp Ưng.

Đối mặt với cục diện như vậy, binh sĩ Liệp Ưng cảm thấy phẫn uất vô cùng. Quân đoàn liên hợp số 9 trước bị bọn họ đánh như đánh chó giờ lại dựa vào quân đoàn Bối La mạnh mẽ, cáo mượn oai hùm, tác oai tác quái.

Nhưng đối mặt với lưới hỏa lực mạnh mẽ của quân đoàn Bối La, bọn họ chỉ có thể co đầu rụt cổ dưới công sự giản dị, ngay cả đầu còn không ngẩng lên được thì nói gì tới phản kích.

Lại nhìn quân đoàn liên hợp số 9 trước bị đánh cho chật vật không chịu nổi giờ lại lộ vẻ hung ác dị thường, đối mặt với quân đoàn Liệp Ưng ra vẻ cùng hung cực ác, làm cho người ta cảm thấy quân đoàn Liệp Ưng bị bọn họ đánh bại vậy.

Mà binh sĩ quân đoàn liên hợp số 9 lại hiểu rất rõ, lúc này thể hiện tốt tuyệt đối là có lợi hơn liều chết lúc trước rất nhiều. Bởi vì vào thời điểm ghi công thường lại là ở trận chiến quyết định thắng thua này.

Nhưng ngay khi đám binh sĩ quân đoàn liên hợp số 9 có ý nghĩ kỳ quái này, chuẩn bị cướp một khoản công lao của quân đoàn Bối La thì đột nhiên, bốn khung máy móc Ma Văn như sắt thép kia bỗng dừng lại, lỗ phản lực trên lưng mở ra, bay thẳng về hướng chân trời, lập tức để lộ quân đoàn liên hợp số 9 cách công sự giản dị của quân đoàn Liệp Ưng không xa.

-Thể ... Thế là thể nào?

Lý Mình Khoa xông lên phía trước đội ngũ, thấy 4 khung máy móc Ma Văn trực tiếp biến mất trước mặt, thốt lên khó hiểu.

Ngay sau đó, những luồng sáng dày đặc do quân đoàn Bối La bắn phía trước cũng ngừng lại.

Phát hiện chuyện này, thần sắc Lý Mình Khoa đột nhiên biển đổi, liếc về phía sau, thấy quân đoàn Bối La động tác rất đồng đều, mở Lưu Văn hoặc Phong Văn trực tiếp xoay người "trốn" rất nhanh về phía sau.

Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã cách quân đoàn liên hợp số 9 cả cây số, hoàn toàn để quân đoàn liên hợp số 9 vào trung tâm của chiến trường.

-Thể này...

Lý Mình Khoa không kiềm lòng được mà thốt lên, trong giây lát không kịp nghĩ ngợi gì.

Phía đối diện, hỏa lặc dày đặc đột nhiên đình chỉ, binh sĩ Liệp Ưng lúc đầu kinh ngạc, hơi ló đầu ra liền thấy quân đoàn Bối La đã rút rất xa, chỉ để lại Lý Mình Khoa dẫn dắt quân đoàn liên hợp số 9.

Hơi trầm tư một lát, binh sĩ Liệp Ưng vừa rồi còn hơi sợ hãi, lúc này ánh mắt đột nhiên lóe lên vẻ sắc bén.

Không sai, đám tàn quân bọn họ không đánh lại được quân đoàn Bối La, gần như không có sức phản kháng như nếu chỉ nhằm vào quân đoàn liên hợp số 9 trước mắt thì chẳng khác gì dạy con ở nhà.

-Anh em, cơ hội tốt tới rồi. Chúng ta liều mạng với quân đoàn liên hợp số 9 chết tiệt, giết một thằng là đủ, giết hai thằng là có lời.

Một gã binh sĩ Liệp Ưng bỗng quát.

Tiếng quát vừa dứt, đám binh sĩ Liệp Ưng vừa rồi còn co đầu rụt cổ trong công sự đơn giản lúc này lại phát ra tâm huyết, đồng loạt xung phong liều chết từ công sự ra, hai mắt đỏ bừng, lao thẳng về phía quân đoàn liên hợp số 9 của Lý Mình Khoa.

Thấy cảnh này, Lý Mình Khoa lập tức cảm thấy như nằm mơ, đại não ông một cái. Không hề nghi ngờ gì nữa, quân đoàn liên hợp số 9 có mô phạm tiên tiến nếu chính thức một chọi một thì không phải là đối thủ của quân đoàn Liệp Ưng. Ngươi ta nói gì cũng là đội quân thép đó.

Nhanh như chớp, các loại năng lượng thể của quân đoàn Liệp Ưng liền ào ào bay về phía quân đoàn liên hợp số 9. Quân đoàn liên hợp số 9 vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ lập tức trở nên chật vật không chịu nổi, căn bản không thể tổ chức phản kích hữu hiệu.

Mà quân đoàn Bổi La đúng lúc này lại có vẻ âm độc vô cùng, Lặc Mỗ khiêng theo cơ pháo Kẻ Hủy Diệt lại không bắn ra.

Không nghi ngờ gì nữa, nếu cứ như vậy thì không tới mười phút, quân đoàn liên hợp số 9 sẽ bị diệt toàn quân.

Trán Lý Mình Khoa không khỏi chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Tỉnh huống khẩn cấp tới mức nào tất nhiên hắn hiểu rõ. Đúng lúc này hắn cũng không còn cách nào hơn là nhanh chóng phát cuộc gọi tới quân đoàn trưởng La Kiệt của quân đoàn Bối La.

-La Kiệt, quân đội của ngươi bỗng nhiên rút khôi trận chiến, không chào hỏi với chúng ta. Hiện giờ mau chóng giúp chúng ta, mau.

Lý Mình Khoa vội vàng nói.

-Ai quản các ngươi chứ.

La Kiệt nhìn biểu tình ác liệt của Lý Mình Khoa, đối đáp không hề lưu tình chút nào. Lời nói như vậy khiển trong nháy mắt này La Kiệt cảm thấy cục tức trong ngực rốt cục tan thành mây khói, chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái, thấy rõ thể nào là một cái là hết giận.

Nhớ ngày đó Lý Mình Khoa không phải cũng từ chối hắn vô tình sao. Mối thù này rốt cục đã được báo rồi. Nhất là nhìn thấy vẻ bi thảm của quân đoàn liên hợp số 9 muốn cướp công của quân đoàn Bối La thì hắn lại thoải mái tới cực điểm.

Nhưng A Mình Tả trong sở chỉ huy lúc này đã đứng ngồi không yên. Không sai, hành động của Lý Mình Khoa và quân đoàn liên hợp số 9 quả thực là vô sỉ, quả thật đáng giận nhưng dù sao đó cũng là quân đội của sư đoàn thứ 19 của để quốc.

Thấy quân đoàn Bổi La để quân đoàn liên hợp số 9 bị hại như vậy thì hắn cũng cảm thấy không thể chấp nhận.

-Nổi liên lạc cho ta với quân đoàn Bổi La.

A Mình Tả đứng dậy, ra lệnh cho bí thư quân cơ.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đang ngồi ở ghế chủ tọa của phòng điều khiển, nhìn tình hình, thần sắc vẫn bình thản như trước nhưng dùng thủ đoạn quả thật là đủ âm độc.

Mà La Kiệt thấy A Mình Tả gọi tới, tất nhiên là biết bởi chuyện gì, sau đó cẩn thận đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, cầm Ma Văn thông tin đưa cho Tiêu Hoằng nhìn một chút.

Liếc mắt vào Ma Văn thông tin của La Kiệt, thần sắc Tiêu Hoằng không biến đổi, tiếp nhận Ma Văn thông tin, trực tiếp kết nối.

-Tiêu Hoằng, vừa rồi sao ngươi lại lui về?

Vẻ mặt A Mình Tả nghiêm túc, hỏi Tiêu Hoằng.

Đột nhiên quân đoàn liên hợp số 9 xuất hiện, hoàn toàn làm nhiễu loạn tiết tấu tấn công của quân đoàn Bối La. Không còn cách nào, chúng ta chỉ có thể tạm thời rút lui.Tiêu Hoằng mặt không đỏ, hơi thở không gấp bình thản đáp lại.

Mà lý do này đưa ra cũng có thể đứng vững. Dù sao thì quân đoàn Bối La cũng không yêu cầu quân đoàn liên hợp số 9 trợ giúp.

-Chuyện khác không nói nữa, hiện giờ ta ra lệnh cho ngươi nhanh chóng liên hợp tiếp viện quân đoàn liên hợp số 9. Người cũng không đến mức nhìn quân đội bạn bị tiêu diệt chứ?

Giọng nói của A Mình Tả nghiêm túc, ra lệnh cho Tiêu Hoằng.

-Không thể nào. Hơn nữa trong mắt ta không có quân đội bạn và quân đội địch, chỉ có nhìn vừa mắt hay không thôi.

Tiêu Hoằng cự tuyệt A Mình Tả rất rõ ràng, không hề nể mặt chút nào.

-Ngươi muốn kháng lệnh sao?

A Mình Tả hỏi ngược lại, vẻ mặt trở nên rất khó coi.

Mọi người trong phòng điều khiển cũng đều yên tĩnh hẳn, thần sắc tái nhợt nhìn Tiêu Hoằng. Đó là Tướng quân đó, không thể tưởng tượng được là Tiêu Hoằng lại chẳng nể mặt chút nào.

La Kiệt may mà lần trước đã được giáo huấn một lần.

-Tùy nghi lý giải. Tóm lại là không thể cứu quân đoàn liên hợp số 9. Trừ phi cách chức Lý Mình Khoa để điều tra.

Giọng nói của Tiêu Hoằng bình thản đáp.

-Dù Lý Mình Khoa có vấn đề gì với ngươi thì ta hiện giờ vẫn ra lệnh cho ngươi tiếp viện.

A Mình Tả ra lệnh. Xem ra hiện giờ hắn đã thật sự thấy được Tiêu Hoằng rốt cục quật cường tới mức nào rồi.

-Không làm.

Tiêu Hoằng đáp.

-Kháng lệnh. Ngươi tưởng không phải chịu tội à?

A Mình Tả hỏi tiếp, muốn uy hiếp Tiêu Hoằng một chút.

-À, nếu A Mình Tả cảm thấy được thì hiện giờ có thể tới bắt ta, đưa ta ra tòa án quân sự. Hoặc là trực tiếp giáng chức đi. Dù sao hiện tại ta cũng chỉ là một trung úy, có thể giáng xuống thiểu úy. Nhưng hậu quả thì hy vọng A Mình Tả tướng quân hiểu rõ.

Tiêu Hoằng chẳng thỏa hiệp nói.

Xoẹt.

A Mình Tả ngây người tại chỗ. Hắn cũng hiểu rất rõ là đắc tội với Tiêu Hoằng có nghĩa là không có sức chiến đấu siêu cường của quân đoàn Bối La, cũng không mua được khung máy móc Ma Văn nữa.

Nếu so sánh với Lý Mình Khoa thì đây rõ là đánh mắt cơ hội, bỏ qua việc cứu vớt chiến tuyển Tây Cương, được nhiều hơn mất.

-Còn có một việc, đừng cho là ta không biết. Lần trước A Mình Tả tướng quân ném quân đoàn Bối La tới đây không phải là định khiển toàn bộ quân đoàn Bối La chết hết ở đây để cầm chân địch cho ngươi sao? Nếu quân đoàn Bối La thật sự không có sức chiến đấu chống lại được quân đoàn Liệp Ưng thì ngươi sẽ phái người tới cứu viện chúng ta sao? Nếu coi chúng ta là con ghẻ thì cũng phải ý thức rằng chúng ta sẽ đối đãi với ngươi như mẹ kể chứ hả?

Vẻ mặt Tiêu Hoằng lạnh lùng hẳn, lên tiếng chất vấn A Mình Tả.

Toàn bộ phòng điều khiển đều ngẩn ra. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được Tiêu Hoằng trầm mặc kia một khi nói chuyện lại hăng hái như vậy.

Lúc này A Mình Tả thấy Tiêu Hoằng chất vấn ngược lại, khóe miệng giật giật, không biết nói gì cho tốt, chỉ nhìn con ngươi lạnh bằng của Tiêu Hoằng, lại có cảm giác phải lui bước. Lời nói của Tiêu Hoằng phi thường có lý, khiển A Mình Tả quả thật đuối lý không nói nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.