Ma Ngân

Chương 670: Chương 670: Chỉ có ta là khác (Hạ)




Những người đầu tiên đi vào Vạn Tôn Cốc, tự nhiên có thể nhìn thấy, Tiêu Hoằng với vẻ mặt lạnh nhạt đang ngồi trên ghế, đương nhiên đây cũng không phải là điều mà bọn họ quan tâm, thứ bọn họ chú ý chính là tấm biển bên cạnh Tiêu Hoằng với dùng chữ đỏ chót, câu chữ rất rõ ràng:

“Người bước lên vái ba vái, mắng to Hắc Trạch Sâm, ca tụng Tiêu Hoằng, có cơm ăn!”

Đối với dòng chữ như vậy, mọi người đều tràn ngập cố kỵ, vái ba vái ư? Điều này chính là giống như con chó vẫy đuôi xin ăn vậy, còn mắng to Hắc Trạch Sâm, bất kể có phải thiệt tình hay không, thì đều đã hoàn toàn đắc tội Hắc Trạch Sâm có lòng dạ hẹp hòi kia, còn ca tụng Tiêu Hoằng thì chính là lấy lòng a!

Những điều này thì bất kỳ người trên Phạm Cương Tinh nào cũng hiểu được, dưới tình huống cực kỳ đói khát, bọn họ vẫn có chút do dự, đồ ăn này cũng không dễ lấy a!

Đúng vậy, cướp đoạt đống đồ ăn chồng chất như núi kia cũng là một biện pháp, nhưng mà việc này thì còn phải nhìn xem Hàn sương long bên cạnh Tiêu Hoằng kia có đồng ý hay không đã.

Tiêu Hoằng ngồi trên ghế, bình thản nhấp một ngụm trà, thấy đám người Phạm Cương Tinh cách đó hơn mười thước đang tràn ngập cố kỵ, tràn ngập do dự, Tiêu Hoằng vẫn không nói gì, lại lần nữa đánh mắt về phía Phúc Thái.

Phúc Thái hơi gật gật đầu, trực tiếp cầm lấy một cái gói to trong đống đồ ăn chồng chất như núi kia, mở túi ra, ném ra trước mặt mọi người, bên trong là một túi gạo, một ít rau dưa cùng một khối thịt tươi, trên mấy thứ này là một cái bánh bao thịt, có thêm một cái chân gà nữa.

Nhìn thấy mấy thứ này, toàn bộ đệ tử Phạm Cương Tinh đều sáng mắt lên, một số không kềm được đã khẽ nuốt nước miếng.

Đói bụng khoảng ba ngày rồi, nhìn thấy đồ ăn ngon như thế, làm sao bọn họ có thể không động tâm cho được? Thậm chí những người này còn có một loại cảm giác muốn vồ lên như hổ đói, nhưng nhìn về phía Hàn sương long, tất cả đều vô cùng thức thời dừng lại, rất rõ ràng, động vào thì chỉ có đường chết mà thôi.

Nên biết rằng, bước lên phía trước một bước, thì chính là đi vào địa bàn Vạn Tôn Cốc, rất có thể sẽ bị đánh chết.

- Trong túi có chứa đồ ăn trong một ngày của các ngươi, chỉ cần bước lên, một vái A Di La, hai vái Vạn Tôn Cốc, ba vái Tiêu Hoằng đại tôn giả, sau đó mắng to tên Hắc Trạch Sâm chó chết kia, ca tụng Tiêu Hoằng đại tôn giả, sẽ được ban cho đồ ăn, cho các ngươi thoát khỏi nỗi khổ đói khát!

Phúc Thái bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng, hai tay hơi mở ra, nói rất dõng dạc.

Đám đông người trên Phạm Cương Tinh đều đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng, một mặt là dụ hoặc của đồ ăn, một bên còn lại là cái giá phải trả khi làm điều đó.

Tuy nhiên, lúc này thì nước miếng của bọn họ đã bắt đầu trào ra rồi.

- Tiêu tiên sinh, Tiêu Hoằng, van cầu ngươi, cho ta đồ ăn đi, ta sắp không chịu nổi nữa rồi!

Bỗng nhiên, một nam nhân gầy gò quỳ xuống trước mặt Tiêu Hoằng, khẩn cầu.

- Hiện tại đã biết cầu xin ta rồi ư? Không mắng ta nữa sao? Không đánh người của ta nữa ư? Được rồi, ta đại biểu khoan dung của A Di La, tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi có nhìn thấy chữ viết trên tấm biển này không?

Tiêu Hoằng lạnh lùng cười, nhẹ nhàng vỗ lên đầu của người này một cái, giống như đang vuốt ve một con chó ngoan vậy, sau đó chỉ về phía tấm biển bên cạnh.

- Được, được, ta nói, Hắc Trạch Sâm là đồ chó chết, không chết tử tế được, Tiêu Hoằng tôn giả, Ngự lực khôn cùng, sống thọ cùng trời đất.

Nam nhân gầy gò này đã không còn chút tự tôn nào nữa, sau đó trực tiếp dập đầu lạy ba cái trước mặt Tiêu Hoằng, rồi vội vàng ngước nhìn lấy lòng.

- Tốt lắm, Ngự lực khôn cùng, ân, ta thích.

Tiêu Hoằng nói xong, chậm rãi vươn ngón tay, hơi chỉ về phía trước.

Phúc Thái liền vươn tay, trực tiếp ném một túi đồ ăn tới trước mặt nam nhân gầy gò này.

Mà tên này sau khi nhận lấy cái túi, đã không quan tâm tới điều gì khác nữa, càng không để ý tới hình tượng, mở ra cái túi, cầm bánh bao thịt và chân gà lên, bắt đầu nuốt ngấu nghiến như hổ đói, ước chừng đã ba ngày a, hắn thật sự quá đói bụng rồi.

Về phần Tiêu Hoằng, lúc này trong lòng đã sảng khoái tới mức cực điểm, đúng vậy, hắn cần loại hiệu quả này, bất kể những người này trước kia nhe răng trợn mắt với mình như thế này, trong lòng nghĩ cái gì, thì lúc này hắn đều muốn chúng phải khuất phục, phải cầu xin tha thứ.

- Ngươi, đi sang một bên ăn đi.

Tiêu Hoằng hơi nhìn nam nhân gầy gò này một cái rồi nói.

Tên này cũng có vẻ phi thường nghe lời, ngoan ngoãn chạy tới một bên, từng ngụm từng ngụm nhai ngấu nghiến.

Đám người Phạm Cương Tinh đứng cách đó không xa, nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng liên tục kêu khổ, đường đường là người trên Phạm Cương Tinh, vậy mà lại không khác gì heo chó, thật là dọa người a.

Nhưng mà, ngay khi những người này nghĩ vậy, đã có bảy, tám người cùng bước lên, đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, cùng nhau dập đầu, sau đó lấy lòng nói:

- Hắc Trạch Sâm chẳng là cái thá gì, chỉ là đồ rác rưởi, Tiêu Hoằng tôn giả, thần thông quảng đại, Ngự lực khôn cùng.

Ba, ba, ba...

Ngay khi những người này nói xong, Phúc Thái cũng ném tới trước mặt bọn họ một vài cái túi, ý bảo bọn họ có thể cút đi được rồi.

Cứ như vậy, mọi việc cứ thế mà diễn ra, trước mặt Vạn Tôn Cốc càng có nhiều người tụ tập tới, số người quỳ lạy, mắng to Hắc Trạch Sâm, ca tụng Tiêu Hoằng cũng càng lúc càng nhiều, lúc bắt đầu thì chỉ có bảy, tám người, nhưng sau đó đã lên tới mấy trăm người.

Rất khó tưởng tượng, những người này trước đó vài ngày thì còn điên cuồng mắng chửi Tiêu Hoằng, giờ khắc này, bọn họ lại bị Tiêu Hoằng dùng một loại phương thức cực kỳ khác người, hơn nữa còn cực kỳ nhục nhã tới chinh phục.

Đối với việc này, trong lòng Tiêu Hoằng không có chút thương cảm nào cả, tại Thánh Đàn thì Tiêu Hoằng đã học được rất nhiều thứ, trong đó có một điều chính là, đối với người thì Tiêu Hoằng sẽ dùng lễ để đối đãi, dùng tình cảm để tương giao, giống như đối với Phúc Thái, Bác Sơn, tuy nhiên đối với lũ chó không hề có chủ kiến, thì sẽ dùng côn bổng để đáp lại chúng.

Ở trước mắt Tiêu Hoằng, những người này chính là lũ súc sinh không hề có chủ kiến gì, cũng là một đàn cừu không có cốt khí, không rõ trái phải, chỉ biết khuất phục và lấy lòng cường giả, loại người như vậy, sống mệnh duy nhất chính là bị áp bách, bị thống trị.

Trong mắt Tiêu Hoằng, trên thế giới này chỉ có hai loại động vật: sói và dê.

Nếu như dê muốn phản kháng, thì chỉ có đường biến thành sói mà thôi.

Cùng lúc đó, ở tổng bộ Phạm Cương Tinh, Đông Lộc đã chậm rãi tỉnh lại, nhưng thoạt nhìn thì toàn thân vẫn cực kỳ tiều tụy, sắc mặt đã tái nhợt. Hắn biết rõ, Tiêu Hoằng muốn làm cho sự tình lớn lên, lớn tới mức không thể vãn hồi lại được nữa, Tiêu Hoằng có quyết tâm phản kháng Hắc Trạch Sâm.

Tuy nhiên, cho tới bây giờ Đông Lộc cũng vẫn kiên định cho rằng, đối đầu với Hắc Trạch Sâm thì chỉ có con đường chết mà thôi.

- Đông Lộc tổng quản, Đông Lộc tổng quản, đại sự bất ổn rồi!

Ngay khi Đông Lộc vừa mới từ trên giường đứng lên, Triệu Quần lại bỗng nhiên dùng vẻ mặt sợ hãi đi tới, sắc mặt tái nhợt chỉ hơn chứ không kém khi so với Đông Lộc.

- Triệu Quần chủ quản, có phải có người làm loạn hay không?

Đông Lộc lên tiếng hỏi, giọng điệu suy yếu.

- So với điều đó thì còn nghiêm trọng hơn một vạn lần, ngươi xem xem Tiêu Hoằng rốt cuộc đang làm gì.

Nói xong, Triệu Quần liền mở ra Ma Văn hình ảnh, bật lên hình ảnh xung quanh Vạn Tôn Cốc.

Trên màn hình, lối vào Vạn Tôn Cốc đã hội tụ khoảng hơn mấy vạn người, lúc này bọn họ đều đang quỳ gối trước mặt Tiêu Hoằng, chửi bới Hắc Trạch Sâm, dùng đủ loại từ ngữ khó nghe, còn đối với Tiêu Hoằng thì lại là một đống lớn từ ngữ nịnh nọt lấy lòng.

Sau đó là cảnh Phúc Thái ném đồ ăn cho đám người trên Phạm Cương Tinh kia.

Chỉ trong vài ngày thời gian ngắn ngủn, thế cục đã hoàn toàn đảo ngược lại.

Mà đám người Phạm Cương Tinh trước kia cao cao tại thượng, không ai bì nổi, dưới thủ đoạn ti tiện của Tiêu Hoằng, thì dường như đã biến thành heo chó, để mặc cho Tiêu Hoằng làm nhục, đùa bỡn, chỉ cần Tiêu Hoằng cho đồ ăn là được.

- Khụ khụ, khụ khụ!

Thân thể Đông Lộc vừa mới có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng lúc này lại không kìm được ho khan vài tiếng, khóe môi còn mang theo một vệt máu, hắn tự nhiên hiểu được, tất cả sự việc trước mắt có ý nghĩa gì, đó là Phạm Cương Tinh đã “rơi vào tay giặc” rồi.

Đông Lộc đã hoàn toàn mất khống chế trên Phạm Cương Tinh, đám người trên Phạm Cương Tinh trước kia cao ngạo không ai bì nổi, nhưng đã bị ma trảo của Tiêu Hoằng lột sạch lớp da, toát ra bản tính cố hữu, đó chính là bản tính bị nô dịch!

- Đông Lộc tổng... tổng quản, hiện tại chúng ta cầm tìm ra một biện pháp, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Trên trán Triệu Quần đã phủ đầy mồ hôi, nơm nớp lo sợ hỏi.

Đông Lộc cũng ấp úng hồi lâu, không có kế sách nào cả, trên khuôn mặt vốn rất giảo hoạt, lúc này đã tràn ngập mê mang, loại thủ đoạn tràn ngập cực đoan này của Tiêu Hoằng thật sự là quá độc ác.

Lúc này Đông Lộc không thể không thừa nhận, bằng vào khả năng của hắn thì không đấu lại Tiêu Hoằng được, mà hậu quả sẽ như thế nào, Đông Lộc không dám tưởng tượng nữa. Đúng vậy, Tiêu Hoằng chính là đại ma đầu, nhưng mà điều này thì làm sao? Đông Lộc dường như không thể thay đổi được chút gì.

Mặt trời chiều đã ngả về phía tây, trên bầu trời Vạn Tôn Cốc đã được bao phủ một lớp ánh nắng màu vàng.

Trước mặt Tiêu Hoằng có mấy vạn người đang cùng nhau quỳ rạp xuống, nhai ngấu nghiến đồ ăn trong tay, không quan tâm tới gì nữa, bọn họ đã rất đói bụng rồi.

Lúc này Tiêu Hoằng khẽ cười lạnh, sau đó hơi đứng lên, cao giọng nói:

- Nhìn bộ dáng này của các ngươi, quả thực không khác gì heo chó cả, không sai, các ngươi là cừu, các ngươi không có linh hồn của bản thân mình, khi các ngươi ở trước mặt cường giả thì chỉ là một đám cừu tình nguyện chịu khuất phục cừu, có lẽ các ngươi ăn đồ ăn của ta, trong lòng lại tràn ngập hận ý vô hạn đối với ta, không sao cả, các ngươi hận ta cũng được, ghét ta thì cũng vậy, Tiêu Hoằng ta không thèm để ý, đúng vậy, trong lòng các ngươi nghĩ rất đúng, Tiêu Hoằng ta là ma, là một đại ma đầu! Nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, trên đời này mỗi người đều là ma, khác nhau duy nhất chính là, ta rõ ràng trực tiếp nói cho các ngươi biết, ta chính là ma!

Đám người đang điên cuồng ăn uống phía dưới hơi ngừng lại một chút, sau đó không nói gì, tiếp tục ăn, Tiêu Hoằng chỉ cho bọn họ đồ ăn trong một ngày, còn có ngày mai, ngày kia nữa, lúc này Tiêu Hoằng dường như đã bắt được mạch máu của bọn họ, mà trọng yếu hơn là, vừa rồi bọn họ mỗi người đều đã mắng to Hắc Trạch Sâm, điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.

Trên thực tế, Tiêu Hoằng nói rất đúng, những người này không có một kẻ nào giống Tác Phổ, Liệt Nông, mang ơn Tiêu Hoằng, những người này có hận, có ghét Tiêu Hoằng, nhưng lại không dám có chút phản kháng nào.

Nhìn thấy đám người phía dưới không dám cãi lại, một số chỉ lo ăn đồ ăn trước mắ, Tiêu Hoằng lại lần nữa lạnh lùng cười, trong mắt có trào phúng, có đắc ý, cũng có đôi chút thê lương không ai phát hiện ra được, tóm lại là rất phức tạp. Cuối cùng, Tiêu Hoằng hơi xoay người, quay về trong Vạn Tôn Cốc, lúc này, ngay cả Tiêu Hoằng cũng không nói rõ được mình đang có tâm tình gì? Sảng khoái sau khi trả thù ư? Hay là trào phúng với đám người Phạm Cương Tinh kia? Có lẽ đều có một chút.

Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định được, bàn tay của Tiêu Hoằng đã từng chút một nắm chặt lấy Phạm Cương Tinh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.