Cảnh tượna như thế đã nói rõ, độc của Trươna cẩm Dươna hoàn toàn bại.
Chuyện này...
Chu Nhất Hòa và phó chủ quản tân binh thấy cảnh này, ánh mắt nhìn nhau lộ vẻ kinh hãi.
Tân binh? Dụna độc lại có thể đánh bại cả thủ tịch Đại dược sư Trươna cẩm Dươna Trươna cẩm Dươna? Thế thì cũna quá khoa trươna rồi còn 2Ỉ?
Tên mập đứna sau Tiêu Hoàna lúc này há hốc miện. Hấn thừa nhận thực lực của Tiêu Hoàna rất cao nhưna khôna tưởna tượna nổi lại cao tới mức thế này. Nhớ naày đó bị Trươna Câm Dưcma hành hạ, thế mà trước mật Tiêu Hoàna dườna như lại chẳna hề có chút uy hiếp, lần tấn công đầu tiên bị hóa giải, lần thứ hai bại hoàn toàn.
Chuyện... Chuyên này như không phải thật vậy.
Nhất thời khôna khí trona đại sảnh trốna trải đột nhiên như cô đọna lại.
Giờ phút này vẻ mặt Trưcma cẩm Dưcma giật mình nhìn lại phía Tiêu Hoàna, tuy ràna tóc bạc trắna nhưna tuổi lại như vừa mới hai mươi.
Nhìn về phía cửa sổ, độc tố tuy ràna đã tan đi nhưna mùi hươna quỷ dị vẫn khiến Trươna cẩm Dươna có thể khẳna định, chất độc này nhất định không phải vật thườna.
Khóe miệna Trươna cẩm Dươna khôna khỏi aiật giật, thần sắc vốn thoải mái lúc này cũna trờ nên nahiêm túc.
- Khôna thể tườna tượna được naươi lại có chút bản lãnh. Tốt lấm. Giờ ta sẽ cho naươi thấy thế nào gọi là thực lực.
Trươna Câm Dươna nói, cũna lây một Độc Văn màu đen từ túi ra. Đây có thê nói là đòn sát thủ của Trươna cẩm Dươna, tên là Quỷ Hào.
Tiêu Hoằng không đáp lại, chi hơi nhìn naón tay, cona lại sau đó búna mạnh một cái, trực tiếp mở áo choàng có cố Áp Sức Văn ra, lộ túi hành trana trên naười ra.
Áo choàna cuả Tiêu Hoằng lộ ra, Ngự lực cô đọng trên người hắn đột nhiên phóng thích, hình thành một khí thế kinh người, lập tức khiến mặt mày Chu Nhất Hòa và phó chủ quản biến sắc. Ớ phía sau Tiêu Hoằng còn có đầu naười đóng băng, càna thêm âm trầm quỷ dị. Thử nghĩ xem có tên nào lại luôn mang đầu người sau lưna chứ?
Kỳ thật cũna không thể trách Tiêu Hoằng, càng không phải là Tiêu Hoằng cổ quái. Cái đầu naười này còn tạm thời chưa xử lý được? Cho ai đây? Trực tiếp ném đi cũng khôna phải là chuyện hắn muốn.
Trương cẩm Dươna đứna đối diện với Tiêu Hoằng, vẻ mặt cũna biến đổi. Khi Tiêu Hoằna bò áo choàna ra thì hắn có thể cảm nhận được rò ràna khí tức ập tới khiến hắn rùna mình, aiốna như một dã thú thoát khôi nhà giam, để lộ răna nanh vậy.
Tuy nhiên khi Trươna cẩm Dươna thấy rò đầu người phía sau Tiêu Hoằna thì trong lòng liền hơi căna thẳna. Bởi hắn nhận ra đầu người đó chính là Bác Dương danh tiếng vô cùna.
Phát hiện điều này, thần sắc của Trương cẩm Dương hơi giật giật, có dự cảm là kẻ đầu bạc kia cũna không phải bình thường. Neu đánh thật thì tuy chưa chắc mình đà thất bại nhưna tuyệt đối là kẻ khó đối phó siêu cấp.
Có ý tưỡna như vậy, mặt Trươna cẩm Dươna lộ vẻ hơi ác liệt. Thân là thủ tịch Đại dược sư, theo Trươna cẩm Dươna thấy thỉ mật mũi là quan trọna nhất. Vừa rồi hấn ra tay với Tiêu Hoàna cũna là vì vậy.
Mà tên mập nhìn cảnh này mặt mày cùna tái nhợt, mồ hôi lạnh ròna ròna. Hắn biết rò Tiêu Hoàna bỏ áo choàna ra tức là đà muốn ra tay thật, hậu quả có thể tới mức chết naười.
Chuyện này không phải là nhỏ. Đối diện chính là thủ tịch Đại dược sư Trươna Cẩm Dươna của căn cứ quân sự Bối La, là nhân vật cấp truna tâm.
Cạch cạch cạch.
© Bạch Ngọc Tuyốt
© Nsay vào lúc toàn trường đana giằng co, ai cũng không chịu nhượng bộ thì chi Ị? thấy từ cửa truyền vào tiếng bước chân dồn dập, nhìn lại hóa ra là Thụy Tư.
o
Ngày hôm qua hắn nghe nói Tiêu Hoằnệ hỏi chỗ báo danh tân binh, vừa rồi lại 3 thấy thuộc hạ báo là Tiêu Hoằng tới, đi về phía báo danh nên vội chạy tới xem, H muốn hỗ trợ một phen. Dù sao thì hôm qua hắn cũna thiếu Tiêu Hoàng một đại 'o>- nhân tình.
Tuy nhiên khi thấy Tiêu Hoàns đans đối đầu với Trươns cẩm Dương thì thần sắc Thụy Tư đại biến, trons lòns cùns căng thẳna. Hắn biết rò Trương cẩm Dương rất coi trọns mặt mũi, thái độ làm người cũna không tốt, không chấp nhận naười dưới lỗ mãna trước mặt hắn.
Tiêu Hoằng càns khôns cần phải nói, cảnh tượng ngày hôm qua đà nói rò tất cả. Naười kia đã khôns ra tay thì thôi, vừa ra tay là đà muôn mạng naười rồi.
Đại nào xoay chuyển nhanh chóng, Thụy Tư liền cười cười nói:
- Hai vị, thế này là sao? Đang xem tướng cho nhau à?
Nói xong Thụy Tư cùns rất tùy ý đứng ở giừa hai nsười, hơi cúi đầu trước Trương cẩm Dươns:
- Tiền bối, không thể tưởng tượng được lại gặp ngài ở đây, đúng là trùng hợp thật.
Trương cẩm Dươns thấy Thụy Tư xuất hiện, trong lòng cũns thầm thở phào, hơi gật đầu, nhưng mặt vẫn nahiêm nahị, ừ một tiếng.
Sau đó lại thấy Thụy Tư xoay naười, có vẻ rất thân mật nói:
- Tiêu tiên sinh, khôns nsờ nsài lại xuất hiện ờ đây, cần hô trợ gì không?
- Ta đi tới đây báo danh.
Thần sắc Tiêu Hoàns bình thản nói.
- Hả?
Không đợi Thụy Tư mờ lời, phó chủ quản đà lộ vẻ rất khoa trương. Có thể so chiêu với Trương cẩm Dươna mà khôns hề kém, lại tới chô này báo danh tân binh, có phải là nói đùa rồi không?
- Ta được Truns tá Mặc Huyền mời tới, chẳng qua đến muộn gần hai tháng mà thôi.
Tiêu Hoàns nhẹ nhàng nói.
- Như vậy sao, trong sổ lưu trữ tân binh hẳn là có tên ngài. Ngài đi theo ta.
Biểu hiện của Thụy Tư như bình thườna, nháy mắt với phó chủ quản báo danh
một cái, sau đó ra hiệu mời Tiêu Hoàng đi theo.
Tiêu Hoàns cùns khôns aià mồm cài cọ với Trương cẩm Dương, mang theo áo choàns cất bước đi về phía trước.
- Naươi hẳn nên cảm tạ Thụy Tư nhiều một chút. Nếu không phải hấn xuất hiện đúns lúc bảo vệ naươi thì ta chắc chắn cho naươi...
Thấy Tiêu Hoằng định rời đi, Trương cẩm Dương muốn lấy mật mùi, lên tiếng nói. Tuy nhiên chi thấy Tiêu Hoằng đột nhiên nsừns lại, ánh mắt lạnh như bãng nhìn về phía hắn, khiến câu tiếp theo của Trương cẩm Dương nghẹn lại.
Quay đầu lại, Tiêu Hoằng cũna không lên tiếng, đi về phía phòng lưu trừ.
Đi vào phòng lưu trừ, phó chủ quản liền lập tức mở Ma Văn lưu trừ, cẩn thận hòi Tiêu Hoàns một chút, quả nhiên thấy tư liệu của hắn, naười đề cử là Mặc Huyền.
- Tiêu tiên sinh, quả nhiên có tên naài. Ta làm thủ tục nhập naũ cho ngài nhanh thôi.
Phó chủ quản cuns kính nói, làm người ta có cảm giác không phải nói với tân binh mà nsược lại là nói với lành đạo trực tiếp vậy.
- Dựa theo quy định của quân đội, tân binh có phải đặc huấn nửa năm không?
Sau khi điều hết tư liệu cơ bản, Tiêu Hoằng liền hòi.
- Vậy sao, Tiêu đại nhân. Ngài hày bỏ qua những tân binh kia đi. Nhừng tân binh đó hầu hết đều có cấp bậc Ngự Đồ. Theo thực lực của ngài, lại còn ...
Phó chủ quản nhìn đầu nsười trên túi hành trana cùa Tiêu Hoằna, nói:
- Còn cái đầu nsười này, ngài nếu đem đi thì chắc tân binh bị dọa chết mất?
- Lời nói của phó chủ quản có lý. Vậy thì ta đứna ra miễn đặc huấn thôi. Vừa
hay quan y tể của khu 22 chết rồi, để Tiêu đại nhân quản lý đi. Quân hàm là thiểu úy, chức vụ cụ thể đợi La Kiệt trường quan chiến thắng trở về liền quyết định.
Thụy Tư nói xong, ánh mắt lại đưa về phía Tiêu Hoằng.
Không biêt ý của Thiên Địa Nhât Thể thê nào, có thể tạm thời hạ mình trở thành thuộc hạ của ta không?
Được rồi.
iêu Hoằng cũng không bướng bỉnh, thuận miệng đáp.
Có Thụy Tư đi cùng, có thể nói toàn bộ thủ tục nhập ngũ rất thuận lợi, chỉ tốn nãm phút đồng hồ là tư liệu của Tiêu Hoằng đã ở trong hồ sơ quân sự, quân hàm thiếu úy, chức vụ quan y tế của khu 22.
Làm hết mọi thủ tục, Tiêu Hoằng liền tiện tay mang một bộ trang bị tân binh đi. Tuy nhiên hắn cũng không định mặc bởi vì chất lượng thứ này cũng bình thường, dù là long giáp rách nát trên người hắn cũng tốt hơn so với trang bị này nhiều.
Đi theo Thụy Tư lượn lờ khắp khu công cộng, lúc này Tiêu Hoằng mới coi như thấy hết sự phồn hoa của căn cứ quân sự Bối La. Khu công cộng có lầu các công năng san sát, trên đường phố, người đi lại mang quân trang hoặc trang phục bình thường nối liền không dứt.
Nhừng naười mặc trang phục hàng ngày hoặc là tới du ngoạn, hoặc là người nhà của quân nhân. Trước đây cũng từng nói là khu công cộng này cũng quản lý không nghiêm khắc lắm, nếu là khu trung tâm quân sự hoặc khu cảnh giới thì không thể tùy tiện đi lại như vậy. Mà phương tiện ở nhừng nơi đó so với nơi ở của Tiêu Hoằng cũng sẽ tiên tiến hơn nhiều.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Thụy Tư, Tiêu Hoằng liền đi tới khu 22 ngày hôm qua. Binh sĩ liên đội 22 này đều đang điều trị, đương nhiên là liên đội 15 tạm thời ở đây.
Bỡi vì lúc này đã là giừa trưa, Tiêu Hoằng coi như đã hoàn toàn thấy rò khu điều trị của khu 22. Đây là một tòa nhà dạng tứ hợp viện. trung tâm là một cái sân rộng đại khía nãm mươi thước, bốn phía là nhừng phòng ốc kim loại, cao tới ba tầng.
Giờ phút này bảy tám gã hộ sĩ đang không ngừng chiếu cố bệnh nhân, có vẻ hơi chật vật. Nơi này đang chăm sóc cho thương binh liên đội 15 và liên đội 22. Từ khi quân đội Bối La thành lập tới nay, đây là lần đầu tiên khu này tiếp nhận nhiều bệnh nhân như vậy, người phục vụ rố là không đủ, nhât là Quan y tê lại chêt mât rồi.
Nếu không phải hôm qua có Tiêu Hoàng thì sự việc sẽ càng bi thảm hơn.
- Tiêu thiếu úy, đây là văn phòng tạm thời của ngài.
Thụy Tư nói xong liền mờ một cánh cửa ra.
Đi vào bên trong, phòng khách rất lớn đà được cải tạo thành một khu trị liệu, rất đầy đủ phương tiện, góc bên trong còn có một đài công tác độc lập.
Tiêu Hoằng không trả lời, chi đánh giá bốn phía một chút. Mặc dù nơi này không xa hoa nhưng tất cả đều tương đối tiên tiến. Thậm chí Tiêu Hoàng nhìn qua cửa khép hờ còn thay bên trong có một phòng chế văn loại nhỏ.
- Lầu hai là nơi ngài nghi ngơi. Từ giờ trở đi nơi này đều thuộc quyền quyết định của ngài. Thủ hạ của ngài hiện tại có bảy tên hộ sĩ, hai gã y tế viên và hai cảnh vệ binh.
Thụy Tư nói tiếp.
Sau đó hắn giải thích đơn giản cho Tiêu Hoàng một phen, đặt tấm bản đồ khu công công của cãn cứ quân sự Bối La lên bàn, sau đó liền rời đi. Hấn hiểu rõ Tiêu Hoàng không thích naười khác lải nhải không ngừng bên cạnh hắn.
về phần tên mập thỉ lúc ờ trên đường đã cáo biệt với Tiêu Hoằng rồi, tiếp tục trỡ lại Vong Tinh Thành làm đại thiếu gia.