Ma Ngân

Chương 217: Chương 217: Có vốn chiến một trận!




Nhìn thấy nước ấm trong bồn tắm lớn biến thành màu sắc như thế, Tiêu Hoằng vẫn bình thản, tính trạng này hoàn toàn là bình thường.

Tiếp theo Tiêu Hoằng không có trì hoãn, cởi quần áo, nuốt vào viên Huyết Luyện Văn Đan, rồi ngâm thân mình chìm sâu trong bồn tắm lớn, lộ đầu lên trên, đồng thời khởi động cố Áp Ma Văn ở bốn phía bồn tắm.

Trong nháy mắt, cái loại cảm giác thống khổ quen thuộc, lại lần nữa lan khắp toàn thân Tiêu Hoằng. Tuy nhiên, với loại thống khổ này, Tiêu Hoằng sớm đã quen chịu đựng, không sao cả, chỉ cần có thể tăng lên Ngự lực, có thể giúp cho bản thân sống sót, hết thảy đều không thành vấn đề.

Dưới sự trợ giúp của dung dịch Huyết Luyện thế hệ mới cùng với Huyết Luyện Văn Đan, mức độ tăng trưởng Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng nhanh hơn rất nhiều so với trước đây, ước chừng nâng cao 50%.

Tiêu Hoằng rất vừa lòng với tốc độ tăng lên này, cũng một lần nữa tìm lại được cảm giác nhanh chóng tăng lên như trước.

Đương nhiên, tiêu phí tiền tài cũng là người thường không thể chấp nhận. Chỉ là một lọ nhỏ dung dịch phấn như vậy, phí tổn tài liệu đã có giá trị 20 kim tệ, trong đó còn không tính Hàn băng vạn năm, mặt khác còn thêm một viên Huyết Luyện Văn Đan giá trị năm kim tệ.

Bởi vì trong cơ thể Tiêu Hoằng, Ngự lực có thể dùng không còn nhiều lắm, bởi vậy lần này Tiêu Hoằng chỉ tu luyện nửa tiếng, liền nhảy ra khỏi trong bồn tắm, Ngự lực trong cơ thể cùng đã tới 2941 cổ Ngự lực.

Chiếu theo tốc độ này, chỉ cần toàn lực tu luyện chừng hai ngày đủ để đạt tới Ngự Giả cấp bốn. Trải qua một trận chiến cùng Miêu Thần, có thể nói Tiêu Hoằng nằm mơ đều nghĩ tới bước vào cảnh giới Ngự Giả cấp bốn.

Mối cừu hận liên tục hai lần bị đuổi giết, Tiêu Hoằng sẽ không bao giờ quên.

Hơn nữa vừa rồi cùng Lạc Tuyết Ninh nói chuyện với nhau, Lạc Tuyết Ninh cũng cho biết, lần Dã Huấn vừa rồi bỗng nhiên gián đoạn tín hiệu, thực rất có thể có liên quan với Sài Sương cùng Miêu Thần nội ứng ngoại hiệp.

Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng chỉ ghi tạc trong lòng, cũng không có vọng động, hoặc là bị mối cừu hận nhồi đầy nội tâm mà mất cảnh giác. Bởi vì vẫn là câu nói kia, việc cấp bách trước mắt là tăng lên thực lực, trị chứng bệnh của mình.

Thấy đã mười hai giờ khuya, Ngự lực trong cơ thể đã không còn lại bao nhiêu, gần như không làm được gì nữa, Tiêu Hoằng đơn giản liền cuộn mình bên trong ổ chăn, nhìn lên trần nhà, mới không đành lòng tắt Ma Văn đăng, đi vào giấc ngủ.

Một ngày lại trôi qua, cũng không còn lại bao nhiêu ngày. Tuy nhiên, đã không còn nhiều lắm, có thể nói hiện tại môi một ngày đối với Tiêu Hoằng đều là phi thường quý báu.

Ở bên kia, đối mặt với biến cố thình lình xảy ra. Lạc Tuyết Ninh lập tức liền bận rộn lu bù. Mắt nhìn lên màn hình không ngừng chỉ huy thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn, tiến hành bí mật lục soát toàn phương vị ở Tạp San Thạch Lâm.

Mã Khảo thì phụ trách tiến hành lục soát khu vực hướng tây nam Tạp San Thạch Lâm.

Thánh điện kỵ sĩ đoàn dùng dụng cụ sưu tầm cũng rất tiên tiến, có điểm cùng loại như Ma Văn báo động của Tiêu Hoằng, nhưng tiên tiến hơn nhiều lắm, có thể dò xét khu vực trong vòng một cây số.

Nhưng dù vậy, ước chừng trải qua ba giờ lùng sục, Thánh điện kỵ sĩ đoàn cũng không thu hoạch được gì.

Điều này làm cho trong lòng Lạc Tuyết Ninh cảm thấy nghi hoặc. Tuy nhiên, có một điểm Lạc Tuyết Ninh có thể khẳng định, chính là bóng đen đó nhất định còn ở phụ cận Thái Ngô Thành, dường như còn có việc gì đó nên cũng chưa rời đi. Điều này Lạc Tuyết Ninh xem ra, không thể nghi ngờ là một lần cơ hội để đoạt lại Duệ Cốt.

Cùng lúc đó, ờ khu ký túc xá số 1, trong một tòa lầu khác, Miêu Thần sắc mặt có thể nói cực kỳ khó coi, hắn vừa mới an táng Phác Dật xong. Không hề nghi ngờ, liên tục hai lần đuổi giết Tiêu Hoằng đã làm cho Miêu gia tổn thất thảm trọng.

Tuy rằng Lạc Tuyết Ninh đã trợ cấp một khoản kim tệ cho Miêu gia, nhưng ở Thái Ngô Thành, ở Vũ Nhuận Tinh, ở mảnh đất hoang vắng này, một nhân tài Ngự Văn Giả đẳng cấp cao là không thể dùng tiền mua được, nhất là Ngự Văn Giả đáng tin cậy.

Có thể nói, giờ này Miêu Thần đã căm hận Tiêu Hoằng thấu xương. Hắn xuất hiện chẳng những làm cho Miêu gia mất đi ánh hào quang trước kia, mà còn dẫn tới hai thành viên tâm phúc của Miêu gia một chết một trọng thương.

Mà cho tới bây giờ Miêu Thần đều không nghĩ tới là, chẳng lẽ so với Miêu gia các ngươi mọi người đều đáng chết sao? Ngươi đuổi giết người ta, lại không cho phép người ta phản kích sao?

Ngồi đối diện với Miêu Thần còn có Sài Sương, sắc mặt đồng dạng nhục nhã. Vốn lần này có thể nói vạn vô nhất thất xử lý học sinh bí ẩn của Phân viện, kết quả lại không thành, nửa đường lại xuất hiện quân đội Duy Lâm.

- Hiện tại chúng ta nên làm gì? Học sinh bí ẩn của Phân viện lại lần nữa biến mất rồi.

Sài Sương lên tiếng hỏi, kỳ thật trong lòng nàng không sai biệt lắm giống như Miêu gia: Tiêu Hoằng xuất hiện đã cướp đi ánh hào quang thiên chi kiều nừ của nàng.

- Không chạy thoát được đâu. Qua nhiều mặt hỏi thăm, ta biết được một chút là học sinh bí ẩn của Phân viện đi lại rất gần gũi với Thôi Uyển Bác. Thôi Uyển Bác chính là một manh mối.

Miêu Thần trầm tư một lát, chậm rãi nói. Vốn Miêu Thần tìm được chỗ dò hỏi là Trình Thiếu Vĩnh, nhưng Trình Thiếu Vĩnh đã là người của Tập đoàn Khoa Long, một khi hơi quá khích chút một chút, rất có thể sẽ dẫn tới xung đột giữa hai thế lực lớn, điều này không thể nghi ngờ sẽ làm cho tình thế biến động lớn.

Hơn nữa một khi để cho Sài Tang biết được hắn tìm học sinh bí ẩn của Phân viện là giả, mà đánh chết học sinh bí ẩn của Phân viện là thực, vậy thì sau này sẽ bất lợi cho Miêu gia, cũng sẽ làm cho Sài Tang giảm đi tín nhiệm đối với hắn.

- Vậy Miêu Thần học trưởng tính toán cụ thể phải làm gì?

Sài Sương hỏi tiếp.

- Đến lúc đó, cô cứ đi theo ta làm là được!

Miêu Thần không có ngay mặt trả lời, hơi híp mắt nói.

Đảo mắt một ngày vội vàng trôi qua, Tiêu Hoằng vừa cảm giác tỉnh lại liền như trước là trước sau như một, hết sức chuyên chú chế tác Văn đan trị bệnh, cùng với tìm biện pháp cứu giúp mình.

Bởi vì lần này, cần đồng thời thí nghiệm mười con thỏ, lượng công việc của Tiêu Hoằng cũng không ít, dung dịch Cường Tâm trên cơ bản đã chế tác ra tương đối, còn có một số Văn đan chữa trị tế bào và Văn đan giải độc...

Mà trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng đã không còn bao nhiêu ngày, đây là thời gian mấu chốt của kỳ hạn một năm. Tuy rằng còn hơn có bốn tháng, nhưng Dược Văn chi đồng chỉ có thể sử dụng tám lần, hơn nữa hiệu quả thật sự không bằng với lúc trước, dựa theo suy tính, Tiêu Hoằng thấy có thể thời gian dành cho mình chỉ còn chừng hơn một tháng.

Sinh mệnh giờ khắc này, đối với Tiêu Hoằng không nói cùng biết quý báu đến chừng nào.

Chế tác mười mấy viên Văn đan chữa trị tế bào, cùng với mười mấy gam dung dịch Cường Tâm, chứa vào trong ống tiêm xong. Tiêu Hoằng liền xoay người, cầm phấn dung dịch Huyết Luyện cùng Huyết Luyện Vãn Đan tiếp tục tu luyện.

Hiện tại Tiêu Hoằng cách Ngự Giả cấp bốn, còn kém không đến sáu mươi cổ Ngự lực, nếu toàn lực tu luyện, không đến một ngày, như vậy là đủ rồi.

Có thể nói, hiện tại Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng càng cường hãn, không thể nghi ngờ tỷ lệ sống sót sẽ càng lớn, mà còn có thể tăng lên sức chiến đấu trên diện rộng. Bởi vậy đối với thăng cấp Ngự lực, Tiêu Hoằng cũng không thể không chuyên tâm.

Lại một lần nữa ngâm thân thể vào trong bồn tắm, Tiêu Hoằng liền tận khả năng dứt bỏ tạp niệm, hết sức chuyên chú tu luyện.

Bởi vì Dã Huấn vừa mới chấm dứt, hơn nữa ở Thái Ngô Thành thời gian này là mùa nghênh đón mùa đông tới, bởi vậy bất kể trường học nào, đều được nghỉ năm ngày.

Ước chừng cả ngày, Tiêu Hoằng gần như không ăn không uống, toàn bộ đều ngâm mình trong dung dịch Huyết Luyện, cơ thể nhăn nhíu liền đi ra, ở đầu giường, luyện tập Nội Ngự Pháp, Ngự lực tiêu hao hầu như không còn, liền ngậm vào Ma Văn Châu màu xanh đen, sau đó tiếp tục điên cuồng tu luyện.

Mãi đến bảy giờ, Tiêu Hoằng đang ngâm mình trong dung dịch Huyết Luyện. Lúc này Ngự lực trong cơ thể rốt cục đạt tới 3001 cổ, thành công đột phá tới Ngự Giả cấp bốn.

Tiêu Hoằng cũng rõ ràng có thể cảm nhận được, Ngự lực trong cơ thể lại lần nữa to lớn thêm môt ít, cường đai thêm môt ít.

Chậm rãi từ trong bồn tắm lớn đứng lên, Tiêu Hoằng khẽ nắm chặt nắm tay. Tuy rằng cảm giác phi thường mệt nhọc, nhưng trong lòng như trước tràn ngập hưng phấn.

Ngự Giả cấp bốn, đối với Tiêu Hoằng mà nói ý nghĩa rất lớn, chẳng những có thể tiếp tục thăng cấp Ma Văn châu màu lam đậm, cường hóa thực lực bản thân, mà còn có vốn để chiến một trận với Miêu Thần, còn có thể tăng lên một phần tỷ lệ sống sót của bản thân.

Ra khỏi bồn tắm, Tiêu Hoằng liền mặc quần áo, khoác áo khoác đi ra phòng ngủ, vừa vặn đúng lúc bữa cơm tối.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng từ trong phòng đi ra, Lý Nhạc tùy cơ cùng vội đi tới, vẻ mặt đắc ý nói:

- Hoằng ca, tin tức tốt! Các cửa hàng huynh chế định, đã toàn bộ thỏa thuận, hơn nữa ta cũng tuyển nhận một ít Ngự Văn Giả, cấp bậc đều khá lợi hại. Tổng cộng đại khái hơn 20 người, trong đó có hai người còn là Ngự Giả cấp một, hơn nữa tóc vàng bọn họ, cùng với Lý Văn cũng đều tỏ thái độ, nếu chúng ta có chuyện phiền toái, tuyệt đối sẽ đến hỗ trợ.

Lý Nhạc đáp lại.

- Nói vậy, có hơn ba mươi người à?

Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.

- Không sai!

Lý Nhạc đáp.

- Còn thiếu bao nhiêu tiền?

Tiêu Hoằng hỏi tiếp.

- Mấy ngày nay, Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ tích góp, huynh cơ bản không có dùng tới, hiện tại đã có 1100 kim tệ tiền xoay vòng. Tính tổng cộng mua cửa hàng, cùng với trả tiền lương cho bọn hắn, đại khái còn cần 1500 kim tệ.

Lý Nhạc lẩm nhẩm tính rồi lên tiếng. Có thể nói, nhiều ngày trôi qua như vậy, nhìn từng bó lớn từng bó lớn kim tệ tiêu phí, Lý Nhạc đã có chút chết lặng.

- Đây là hai ngàn kim tệ! Còn thừa năm trăm kim làm quay vòng. Chờ chút, ta sẽ cấp cho ngươi và đám người Lâm Tử ít Chiến Văn, dùng để phòng thân!

Tiêu Hoằng nói xong, tiện tay ném mấy cái trữ kim văn cho Lý Nhạc, trong đó có 600 kim tệ đúng là đoạt được từ Hách Tề nơi đó.

- Oa! Vậy cảm ơn Hoằng ca!

Lâm Tử nghe nói như thế, lòng đầy vui mừng nói. Hiện tại hắn đã đạt tới Ngự Đồ cấp bảy, nằm mơ đều muốn có một Chiến Văn tốt, nhưng lại không tiện lên tiếng nói với Tiêu Hoằng.

- Còn nữa, mấy quyển sách về chế văn, cùng với kỹ thuật đao, các ngươi cần phải nắm giữ nhiều hơn, nhớ chưa?

Tiêu Hoằng lại lần nữa dận một tiếng, rồi đi ra tiền thính, nhìn lại trên bàn đã dọn sẵn thức ăn thơm ngon. Một ngày không ăn gì, hắn thật sự có chút đói bụng.

Có thể nói, hiện tại tâm tình Tiêu Hoằng cũng rất tốt. Có thể có hơn ba mươi người điều khiển, lại đã đạt tới Ngự Giả cấp bốn, cho dù thân phận học sinh bí ẩn của Phân viện có bại lộ, nói vậy Miêu gia cũng không dám tùy tiện làm xằng bậy rồi. Hiện giờ ý tưởng khống chế khu phố này đã cơ bản đạt thành.

Mà hết thảy điều này có thể trong thời gian ngắn thành hình, trên cơ bản Tiêu Hoàng phải bỏ ra một đống tiền.

Dùng xong cơm chiều, khí sắc Tiêu Hoằng ít nhiều tốt hơn một ít, lại tiến hành một phen chỉ đạo cho đám người Lý Nhạc. Sau đó Tiêu Hoằng quay về phòng, khóa cừa, một lần nửa tiếp tục vùi đầu vào công việc có vẻ buồn tẻ, chế tác Văn đan chữa trị tế bào, cùng với dung dịch Cường Tâm các thứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.