Ma Ngân

Chương 197: Chương 197: Cường hóa




Ngắn ngủi kinh ngạc trôi qua, Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi cũng chậm rãi từ trong kinh ngạc tỉnh lại, sau đó, Tiêu Hoằng bắt đầu dựa theo sở học của bản thân, đơn giản chỉ đạo một chút phối hợp chiến đấu giữa Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu.

Chủ yếu là các vị trí đứng cơ bản, cùng một số thủ đoạn tấn công.

Từ đầu đến cuối, Cầu Cầu đều biểu hiện vô cùng hứng thú, năng lực tiếp nhận sự vật mới của nói là cực nhanh, có một số lúc, thậm chí Mộ Khê Nhi còn chưa phản ứng, Cầu Cầu đã làm xong trước rồi.

Cùng lúc đó, ở bên kia, Lạc Tuyết Ninh đã bất đầu chuẩn bị về chuyện Dã Huấn, tỷ như: đi cùng Sài Tang xem xét sân bãi, kiểm tra Dã Huấn hộ giáp, đưa ra các quy tắc.

Nhưng trên thực tế, Lạc Tuyết Ninh vẫn duy trì thế áp bách tuyệt đối với Duy Lâm quân đội như trước, trên cơ bản trong vòng ba ngày, nàng đã dọn dẹp một lượt các điểm đỏ đánh dấu trên bản đồ mà Tiêu Hoằng đưa cho.

Đương nhiên, cũng có tin tức khiển cho Lạc Tuyết Ninh cảm thấy lo lắng bất an, đó chính là Bệ Đồ vẫn không có tung tích, thông qua các loại con đường, cùng không có tìm được nơi ở của tên này, hơn nữa lần “tổng vệ sinh” này cũng chỉ tiêu diệt được hơn bốn trăm người, còn lại sáu trăm người thì không biết tung tích, dường như đã bốc hơi tại Thái Ngô Thành vậy.

Tuy nhiên, Lạc Tuyết Ninh có thể khẳng định, Duy Lâm quân đội không có khả năng bỏ chạy, hiển nhiên, bọn họ có được một chỗ che chờ cực mạnh, mà chỗ che chở này là đâu đây?

Dựa theo Lạc Tuyết Ninh suy đoán, có thể cung cấp sự hậu thuẫn như vậy, chỉ có ba thế lực lỏrn của Thái Ngô Thành thì mới có được, nhưng mà sẽ là nhà nào đây?

Ngay khi Lạc Tuyết Ninh vừa mới từ trong kho hàng đi ra, kiểm tra xong các khí giới, Ma Văn thông tin trong người bỗng nhiên truyền đến một trận rung động.

Người gọi là Mã Khảo.

Hơi hơi liếc sang Sài Tang bên cạnh một cái, Lạc Tuyết Ninh đi tới một chỗ vắng, hạ giọng nói:

- Mã Khảo tiền bối, có chuyện gì vậy?

- Vừa mới nhận được tin tức, phía bắc của Thái Ngô Thành có dấu hiệu hoạt động của một đám Duy Lâm quân đội, mục đích không rõ.

Mã Khảo nhẹ nhàng nói.

- Tới gần bọn họ, có cơ hội lập tức xử lý.

Lạc Tuyết Ninh lén tiếng, nói tiếp:

- Mặt khác, vài tên Duy Lâm sĩ quan mà chúng ta chộp được, chúng đã khai ra gì chưa?

- Tạm thời còn không có, tuy nhiên Thánh điện kỵ sĩ đoàn sẽ có biện pháp làm cho bọn họ lên tiếng.

Mã Khảo đáp.

- Như vậy là tốt nhất, nhớ kỹ cần phải nhanh lên, thuận tiện điều tra lại một chút về tung tích của bóng đen đó!

Lạc Tuyết Ninh nhẹ giọng đáp, sau đó phi thường khách khí cắt liên lạc.

Cùng lúc đó, Học viện Tây Tân Ma Văn, thậm chí cả Phân viện, đã dựa theo lệ thường cho nghỉ trước trước ba ngày, cung cấp thời gian cho các học sinh tiến hành chuẩn bị, số người tham gia của cả hai bên tổng cộng có tận hai ngàn người.

Bởi vì phần thưởng khá dày, một vài học sinh có cấp bậc khá cao cũng nóng lòng muốn thử, người đánh chết được nhiều địch nhân nhất, thì sẽ có thể đạt được mật của linh thú biến dị, đối bọn họ mà nói, đây là một cơ hội có thể đột phá trờ thành nhân vật cấp Ngự Giả.

Điều này đối với bất kỳ một học sinh nào mà nói, thì cũng đều là một cơ hội ngàn năm một thuở, bởi vậy họ chuẩn bị cũng là thêm đầy đủ, tích cực.

Thậm chí có một ít học sinh đã tự phát tổ hợp thành đoàn đội, như vậy thì cả về tỷ lệ sinh tồn hay là sức chiến đấu, đều tăng lên trên diện rộng.

Huống chi, bây giờ còn có học sinh Phân viện gia nhập, trong mắt học sinh Học viện Tây Tân Ma Văn, học sinh Phân viện chính là các điểm tích phân, ai có thể cướp được nhiều, thì trong quá trình tranh đoạt sau đó, sẽ giữ được ưu thế hơn người khác rất nhiều.

Đương nhiên, trong đông đảo các học sinh này, chói mắt nhất chính là Tiết Kinh Nhất và Từ Duệ của Học viện Tây Tân Ma Văn, đều là những người nổi bật trong số học sinh năm hai.

Trong đó Tiết Kinh Nhất vừa mới đột phá tới Ngự Giả cấp hai, hơn nữa hắn từ Ngự Đồ cấp đến Ngự Giả cấp căn bản không dùng mật của linh thú biến dị, mà là trực tiếp đột phá, đây là chuyện chỉ xảy ra trong truyền thuyết, bởi vậy hắn là một kẻ có siêu cấp Ngự lực thiên phú.

Tuy rằng bối cảnh gia đình hắn cùng bình thường, nhưng là bởi vì có thiên phú, nên trước khi bước vào cấp bậc Ngự Giả, hắn đã được Tập đoàn tài chính Hồng Bác mạnh mẽ lôi kéo, trong số các học sinh năm hai thì cũng có danh tiếng khá nổi trội.

Mà Từ Duệ cùng có thiên phú khá tốt, gia cảnh lại càng nổi tiếng, tiến cảnh tu luyện cùng rất dũng mãnh, hiện giờ cũng có trình độ Ngự Giả cấp hai.

Có thể nói, ở trong các học sinh năm hai, tổng cộng tất cả những người có cấp bậc Ngự Giả lên đến gần hai mươi, trên cơ bản đều là các học sinh nổi trội.

Trái lại, trong các học sinh năm đầu, cấp bậc sẽ thấp hơn, trải qua tu luyện tại Học viện Tây Tân Ma Văn, tổng cộng tất cả có năm người cấp bậc Ngự Giả, thật sự không thể so sánh nổi.

Bọn họ cùng phải sắm vai kẻ bị đuổi giết, kế sách thông minh chính là ẩn nấp đi, tùy cơ mà ứng biến.

Về phần vị trí cụ thể của cuộc Dã Huấn, thì hiện tại còn đang được nghiêm khắc giữ bí mật, đây là vì phòng ngừa các học sinh biết trước, đi nghiên cứu địa hình, hoặc là có gian lận gì đó.

Mãi cho đến 6h, sau khi chỉ đạo Mộ Khê Nhi một số điều nữa, Tiêu Hoằng mới quay về nhà, biểu hiện của Mộ Khê Nhi vẫn khiến cho Tiêu Hoằng có chút vừa lòng.

So với các thiếu nữ bình thường khác, tổ chất thân thể của Mộ Khê Nhi tốt rất nhiều, có thể chạy, có thể nhảy, thân thể cùng khá là linh hoạt.

Những gì mà Tiêu Hoằng chỉ đạo thì ngoài vị trí đứng và thủ đoạn tấn công, trên cơ bản nhiều nhất chính là tránh né công kích, làm thế nào để không bị thương, tóm lại chính là lâm trận mới mài gươm.

Sau khi quay về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm xuống, tuy nhiên, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng vẫn còn khá là đầy.

Thừa cơ hội này, ngoài tu luyện, Tiêu Hoằng còn có một việc phải làm, đó chính là tiến hành thăng cấp cho một cái Ma Văn vĩnh cửu: Mặc Nại.

Kỳ thật Mặc Nại phụ văn từ lúc còn là Ngự Giả cấp hai, thì đã có thể tiến hành thăng cấp được rồi, nhưng mà Tiêu Hoằng vẫn không có cơ hội, hiện tại cơ hội đã tới.

So với khi trước, lần thăng cấp này có thể nói là cũng không đơn giản, bởi vì lần này là thăng cấp vượt cảnh giới, nói cách khác, chính là muốn thay mới Tái thạch.

Đây tuyệt đối là một chuyện có độ khó cao, cần có lực khống chế rất mạnh đối với bản thân Ma Văn vĩnh cửu, bóc Ma Văn vốn có trong Tái thạch ra, sau đó chuyển dời đến trên mặt của Tái thạch khác.

Đây là một việc ắt không thể thiếu được, bởi vì một khi thăng cấp Mặc Nại đến cấp bậc Ngự Giả, thì Bạch ngọc thạch Tái thạch khi trước đã không thể chịu đựng được năng lượng cường đại bên trong Mặc Nại nữa.

Cẩn thận nhớ lại một chút, hắn đã đọc được trong sách về phương pháp thăng cấp Ma Văn vĩnh cửu vượt cảnh giới, Tiêu Hoằng lấy từ trong tủ chứa đồ ra một khối Kim nam thạch, sau đó ra sức dựa theo văn lộ của Mặc Nại phụ văn, bắt đầu tạo hình văn lộ trên bề mật Kim nam thạch.

Hiện giờ văn lộ của Mặc Nại phụ văn, đối với Tiêu Hoằng mà nói, thì đã không tính là phức tạp nữa, mười mấy phút thì hắn đã tạo hình xong, tỉ mỉ so sánh một chút, thấy không có khác biệt gì quá lớn, Tiêu Hoằng liền đặt nó sang một bên, bắt đầu chế tác một loại vật chất tên là Ma Giao, sau đó đem vẽ nó vào văn lộ bên trên Kim nam thạch Tái thạch.

Loại Ma Giao này cũng giống như Ma Văn dịch, sử dụng để tăng cường khả năng dung hợp của Ma Văn.

Hết thảy chuẩn bị xong, nét mặt Tiêu Hoằng trở nên nghiêm túc, lập tức khu động Mặc Nại phụ văn, trong nháy mắt, một cái vòng sáng màu cam đã hình thành bốn phía thân thể Tiêu Hoằng, đây chỉ là khởi động, tiếp theo, Tiêu Hoằng cần phải bóc Mặc Nại phụ văn từ Bạch ngọc thạch Tái thạch ra.

Đây cũng không phải là một chuyện đơn giản, Tiêu Hoằng từ từ nâng cánh tay lên, hai lòng bàn tay úp vào nhau, năm đầu ngón tay dính vào Ma Văn, bắt đầu điều động Ngự lực trong cơ thể từng chút một.

Sau một lát, bàn tay Tiêu Hoằng đã có các điểm sáng như đom đóm chậm rãi tụ tập lại, hơn nữa càng lúc càng thêm sáng.

Năm phút đồng hồ trôi qua, ánh sáng đã bắt đầu trở nên có chút chói mắt, tuy nhiên, đúng lúc này, đã có thể mơ hồ thấy được Tái thạch chuẩn bị hỏng.

Cạch...!

Một tiếng vang giòn tan phát ra, một khối Bạch ngọc thạch Tái thạch đã rơi xuống trên bàn viết, tuy nhiên, các văn lộ đã không có chút màu sắc gì nữa, hoàn toàn chỉ là văn lộ đơn thuần.

Còn bốn phía thân thể Tiêu Hoằng, bởi vì Ma Văn không có Tái thạch chịu tải, đã bắt đầu trở nên cực kỳ không ổn định, vòng năng lượng màu cam không ngừng rung động.

Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, vẫn mang bộ dáng bình thản như trước, ra tay nhanh như chớp, cầm lên Kim nam thạch Tái thạch vừa mới tạo hình xong, nhanh chóng đặt vào lòng bàn tay.

Sau đó chỉ thấy Kim nam thạch Tái thạch ở trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng giống như một ngọn nến, từng chút một hòa tan, tiêu tán, cùng mất năm phút đồng hồ sau, Kim nam thạch Tái thạch đã biến mất không còn thấy bóng dáng nữa, đúng lúc này, trên trán Tiêu Hoằng đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, hiển nhiên, đây cũng không phải là một chuyện thoải mái.

Lúc này điều Tiêu Hoằng phải làm, chính là thúc đẩy Tái thạch dung họp với năng lượng văn này.

Từng chút một, vòng năng lượng màu cam bốn phía thân thể Tiêu Hoằng đang không chừng lay động, nhưng cũng bắt đầu dần dần ổn định lại.

Ước chừng nửa tiếng, Tiêu Hoằng đợi khi thời cơ đã đến, Tiêu Hoằng mới thu hồi Mặc Nại, đúng lúc này, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, văn lộ vốn có của Mặc Nại, đã hoàn toàn dung hợp cùng Kim nam thạch.

Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng toát ra nét cười như trút được gánh nặng, tiếp theo liền bắt đầu đặt nó trong lòng bàn tay, tiến hành thăng câp, chuyện này đã không mấy khó khăn với Tiêu Hoằng nữa rồi.

Một giờ sau, Mặc Nại phụ văn đã hoàn toàn thăng cấp xong, về phương diện tính năng thì cũng lại lần nữa được tăng lên, tiết kiệm Ngự lực và gia tăng Ma Văn uy lực đã tăng từ 11% lên tới 12%, cùng biến thành Ma Văn của Ngự Giả cấp hai, có thể tác động đến 8 đồng đội.

Mặc Nại phụ văn trong tay Tiêu Hoằng này cùng rất hiểm thấy trong các phụ văn của Ngự Giả cấp hai, điều này đồng nghĩa với việc Tiêu Hoằng tham gia Dã Huấn sẽ an toàn hơn rất nhiều, trở thành một con hắc mã mạnh mẽ.

Như vậy, Long Tức chiến văn tăng thêm 12% uy lực, gần như đã có uy lực ngang với Chiến Văn của Ngự giả cấp bốn, nhất là Tiêu Hoằng đã có phương pháp phối hợp rất tố với nó và Ma văn châu màu lam đậm.

Liệp Cung chiến Văn cũng tăng thêm 12% uy lực, đạt tới mức độ rất khả quan.

Có trang bị như vậy, trên mặt Tiêu Hoằng đã hiện ra một chút vui vẻ, bản thân mình đang từng chút một tiến bộ, mà bản thân cần làm tất cả những điều này, đều là vì có thể sống sót.

Sau đó Tiêu Hoằng liền đứng dậy, tiếp tục bắt đầu đối tu luyện Ngự lực, đây là việc ắt không thể thiếu, hoàn thành công tác trong một ngày, tiêu hao toàn bộ Ngự lực, không lãng phí một chút nào cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.