Không từ chối nhiều, cũng không có bất kỳ vẻ gì khác thường, Sài Sương đứng lên, hơi vẫy tay đối với nhóm tân sinh, sau đó liền đi lên bục giảng.
Nhìn quét qua phía dưới một lần, Sài Sương không lên tiếng, tiện tay lây ra từ trong túi Ma Văn một bộ Điêu văn đao hoa lệ. Đây là quà sinh nhật của Sài Tang tặng cho nàng, là thứ vô giá, tên là Phong Cốt, cán bút do một xương cốt của một loại linh thú quý giá chế thành, lưỡi đao lại dùng Lưu tinh thiết rèn ra.
So với Hàm Điều mà Tiêu Hoằng đang có thì nó quý giá hơn không biết bao nhiêu lần. Dù sao thứ này cũng không phải dùng tiền mà mua được.
Đặt Phong Cốt sang một bên, Sài Sương liền lấy ra một số hộp gỗ đựng tài liệu trông rất mới.
Sau đó nàng liền lấy Tái thạch ra, vận dụng Điêu văn đao, tạo một hoa văn duyên dáng trên đó. Tiếp đó nàng liền chế tác Ma Văn dịch, cũng rót vào bên trong hoa văn, quá trình như nước chảy mây bay, nhẹ nhàng vô cùng.
Ánh mắt những tân sinh đang quan sát tràn ngập hâm mộ và cảm thán. Hiện giờ bọn họ đã thấy rõ sự chênh lệch giữa mình và Sài Sương, không phải một chút ít mà cả một vạn tám ngàn dặm.
Chỉ dùng thời gian mười phút ngắn ngủi, một Dược Văn trị bệnh tinh xảo đã xuất hiện trong tay Sài Sương. Đường cong duyên dáng, nhìn qua giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Không có bất kỳ kiểm nghiệm nào, Sài Sương liền tạm thời đưa cho Hàn thần, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình.
Hàn Thần nhìn Ma Văn trong tay, trong lòng không thể không cảm thán. Tuy rằng bình thường Sài Sương hơi ngạo mạn nhưng ở phương diện chế văn tuyệt đối là tài hoa xuất chúng, thực lực rất cao.
Tuy nhiên đây mới chỉ là bước đầu. Hàn Thần dựa theo phương thức trước đó kiểm tra Ma Văn trị bệnh, thần sắc đột nhiên biến đổi.
Chỉ thấy dụng cụ cho ra số liệu là 202 điểm, có thể sử dụng 66 lần.
- Đây...
Hàn Thần không khỏi phát ra tiếng nói như vậy. Tuy rằng tiếng hắn rất nhỏ nhưng cũng đủ để nói lên sự ngạc nhiên và thán phục trong lòng Hàn Thần. Thân là một trong những nhân vật quan trọng của học viện Tây Tân Ma Văn, hắn tất nhiên hiểu rõ một Dược Văn trị bệnh cho Ngự Đồ cấp hai có thể đột phá 200 có ý nghĩa gì. Nó thể hiện thủ pháp của người chế đã đạt tới lô hỏa thuần thanh rồi.
Lại nhìn xuống dưới đài, một số tân sinh đã trợn mắt há mồm, người nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên dùng loại phương thức nào để biểu đạt rung động trong lòng, lại một lần nữa đưa mắt về phía Sài Sương đang ngồi ở hàng đầu, trong lòng tràn ngập kính sợ. Tiếng ca ngợi không dứt bên tai.
Sài Tang ngồi nhìn màn hình lớn, thấy thành tính của Sài Sương cao đứng đầu bảng như vậy thì vẻ mặt hơi hiện lên chút mừng rỡ. Hiện nhiên trong mắt hắn, Sài Sương đã tiến bộ không ít, không hổ là cháu gái hắn.
Bản thân Sài Sương tuy rằng có vẻ bình thản nhưng trong lòng lại tràn ngập đắc ý. Nhất là khi nghe tiếng ca ngợi của nhóm tân sinh phía sau thì nàng cảm thấy thích thú tới cực điểm.
- Không hổ là học tỷ, quả nhiên là ra tay bất phàm. Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn nhé.
Phùng Thượng ngồi sau Sài Sương đột nhiên nói khẽ, lời nói vừa có vẻ kính nể vừa có ý lôi kéo làm quen, cũng cung kính vươn tay ra.
- Đâu có.
Sài Sương hơi liếc nhìn Phùng Thượng phía sau, cũng không tự cao tự đại mà bắt tay rồi cười nói.
Gần như đúng lúc này, ở trên bục giảng, Vương Giai bỗng xuất hiện, phía sau kéo theo một cái hộp gỗ lớn.
- Vương Giai, ngươi làm gì đó?
Vốn Hạ Duẫn Chi chuẩn bị tuyên bố chấm dứt, lúc này cau mày mở miệng, vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc, lại có chút khinh miệt.
Dù sao thì đối với phân hiệu Tây Tân, học viện Tây Tân Ma Văn cao cao tại thượng cũng không coi vào đâu. Bất kể là giáo viên hay học sinh, thậm chí rất nhiều học sinh còn gọi phân hiệu Tây Tân là thùng rác của học viện Tây Tân Ma Văn.
Mặc dù ngẫu nhiên có một người ưu tú thì cũng sẽ bị nói là coi phế vật thành bảo vật.
- Trước đó không phải nói rồi sao? Lần này học viện Tây Tân Ma Văn và phân hiệu cũng thi, cùng công bố thành tích.
Vương Giai kiên trì nói, trong lòng cũng cảm thấy quẫn bách. Không biết là Trình viện trưởng nghĩ gì, ngại là chưa đủ dọa người sao?
Nhất là nhìn thấy thành tích suất sắc nổi trội trên màn hình kia, còn có số điểm rung động khó có ai theo kịp của Sài Sương.
Tuy nhiên Viên trưởng đã phân công như vậy, hắn cũng không dám vi phạm. Dù sao thì người ta không có tới, dọa người cũng không phải là hắn. Chỉ tiếc cho mặt mũi mình, lúc này khẳng định là mất hết.
Một gã trợ thủ khác cũng không ngừng kêu khổ. Vừa rồi nhìn trộm vào Ma Văn trong thùng, đúng là vô cùng thê thảm.
Kỳ thật Hạ Duẫn Chi cũng không muốn cho phân hiệu tiến vào, chẳng khác nào gây chuyện. Tuy nhiên hắn cũng khó nói gì được. Nếu cự tuyệt thì e là họ Trình kia sẽ chạy tới Tập đoàn Hồng Bác kêu oan với mẹ nuôi cha đẻ nào đó.
Rơi vào đường cùng, Hạ Duẫn Chi liếc Sài Tang, chỉ thấy Sài Tang mặc dù có vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng gật gật đầu. Nếu người ta chủ động muốn dọa người thì cứ cho dọa thoải mái đi.
- Không biết Ngự lực của Hàn chủ nhiệm còn đủ dùng không? Vất vả một chút đi.
Hạ Duẫn Chi nói khẽ với Hàn Thần.
- Được rồi.
Hàn Thần cảm thấy hơi mệt. Nhưng đây là mặt mũi của phân hiệu, hắn cũng lập tức đứng lên, đi lên bục giảng.
Tuy nhiên khi hắn mở hộp gỗ của Vương Giai xong liền hơi biến sắc, đồng thời giơ tay nhéo cằm theo bản năng, tựa cười tựa không lắc đầu. Chỉ thấy Dược Văn bên trong thùng quả thực vô cùng thê thảm, tìm được một khối giống về hình dáng cũng khó chứ khỏi phải nói đến chuyện ưu tú.
Không nói về kỹ thuật đao thô ráp tới bao nhiêu, trong đó còn có mấy cái Ma Văn dịch tràn ra ngoài hoa văn, nhìn qua giống như gà bới vậy.
Một số học sinh ngồi đầu tất nhiên có thể nhìn ra trong rương có gì, lập tức cười vang:
- Trời ạ, thứ gì kia? Chữ tượng hình của người viễn cổ à?
Hàn Thần cũng không nói gì, đưa mắt nhìn Vương Giai, dường như muốn hỏi, ngươi thực sự muốn ta kiểm tra, không sợ dọa người sao?
Vương Giai thầm kêu khổ không ngừng nhưng nhiệm vụ của Viện trưởng đại nhân hắn vẫn kiên trì, gật gật đầu.
- Được rồi.
Hàn Thần nói khẽ, sau đó bắt đầu đứng lên kiểm tra, điều khiển Ma Văn.
- Thứ này không hiệu quả.
- Phế văn.
- Trị bệnh lũy thừa hai, có thể dùng ba lượt.
...
Tân sinh dưới đài càng ngày càng cười nhiều. Giờ khắc này lời nói của Hàn Thần dường như biến thành chuyện cười, cứ nói một câu là bên dưới lại cười vang.
- Đây...rốt cục là thứ gì chứ?
- Trị bệnh lũy thừa hai? Trực tiếp nuốt tài liệu vào bùng còn mạnh hơn.
- Lãng phí tài liệu, đúng là phá sản mà.
Đám tân sinh đều cảm thán, tuy nhiên vẻ mặt lại tràn ngập vui sướng khi người khác gặp họa, có cảm giác ưu việt rất mạnh, tràn ngập trong nội tâm bọn họ.
Ước chừng thí nghiệm một trăm Ma Văn, trong đó tốt nhất đơn giản là trị bệnh 40 điểm, có thể dùng 10 lần.
Nếu xét tình huống từ trước tới nay, điều này đối với phân hiệu Tây Tân Ma Văn mà nói đúng là một kỳ tích.
Sài Sương ngồi ở hàng đầu không quan tâm tới chuyện này. Việc này chỉ lãng phí thời gian. Mà Sài Tang cũng lắc đầu. Học sinh của phân hiệu đúng là không thể đào tạo nổi.
- Còn muốn tiếp tục sao?
Hàn Thần cũng hơi không kiên nhẫn nổi, tùy tay lấy một cái Ma Văn ra khỏi rương, ánh mắt nhìn về phía Vương Giai, hỏi.
Vương Giai lúc này đã mặt đỏ tai hồng, thậm chí đang tìm lỗ nẻ mà chui xuống. Tuy nhiên dù vậy hắn cũng vẫn lộ vẻ đau khổ mà gật đầu. Đây vẫn là nhiệm vụ do Viện trưởng giao.
- Ôi...
Hàn Thần thở dài một hơi. Thật sự đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Sau đó hắn vung tay lên, Ma Văn vừa lấy khỏi thùng kia phát ra lục quang ở dụng cụ kiểm tra cách đó không xa.
Ngay khi Hàn Thần phát ra lục quang, tân sinh dưới đài còn phát ra vài tiếng cười theo bản năng thì lập tức tiếng cười mới vang lên được một nửa đã im bặt, phải nuốt ngược trở lại.
Chỉ thấy gần như ngay sau khi Hàn Thần phát ra lục quang, dụng cụ liền hiển thị một con số kinh người: 201 điểm trị bệnh, có thể dùng 166 lần!
- Thật không ngờ Trình viện trưởng các ngươi rốt cục là muốn làm gì, nếu muốn dọa người...
Vốn Hàn Thần còn muốn khuyên Vương Giai một chút, ôm đám Ma Văn rác rưởi này về đi, tuy nhiên chỉ nói được một nửa thì bỗng thấy ánh mắt tân sinh dưới đài có vẻ không đúng, không có tiếng cười, toàn bộ lặng ngắt như tờ.
Đưa mắt nhìn về phía dụng cụ, Hàn Thần liền ngẩn ra.
- Ối trời ơi!
Hàn Thần không thể không phát ra một tiếng cảm thán, thân thể bỗng nhiên nhảy về phía sau, giống như bị lửa thiêu mông vậy.
Nhìn hai con số 201, 166 này, Hàn Thần gần như không thể tin vào mắt mình. Đám Dược Văn với số liệu thê thảm như rác rưởi thình lình vọt lên tới hơn hai trăm điểm. Sự tương phản này đúng là quá mãnh liệt.
Trong nhất thời, đại não hắn có hơi trì trệ. Thật ra Dược Văn trị bệnh có thể hơn 200 đã là chuyện khiến người ta khiếp sợ rồi. Mà quan trọng nhất có là số lần dùng 166 này. Chuyện này đúng là hơi khoa trương rồi. Cho dù là để Sài Tang đạt Chế Văn đại sư tự mình lên sân khấu thì e là cũng không đạt được con số như vậy.
Sài Tang vốn ngồi ngay ngắn phía trước, thần sắc cũng ngẩn ra, vẻ mặt bình thản giờ đã dần biến mất, bị thay thế bằng sự khiếp sợ.
Không nghi ngờ gì nữa, con số biến thái như vậy đừng nói là phân hiệu Tây Tân rác rưởi mà dù là học viện Tây Tân Ma Văn, không, dù là toàn bộ Thái Ngô Thành cũng không có người thứ hai nào đạt được!