Ma Ngân

Chương 850: Chương 850: Đâm thủng trái tim




Sau khi Cao Long Văn ra lệnh một tiếng, 200 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ của Quân đoàn chiến đấu Đông Ngũ đã lần lượt cất cánh từ căn cứ không quân, tất cả cùng xung phong về phía chiếc Ma Văn máy bay vận tải kia.

Mà Ma Văn chiến đấu cơ của Quân đoàn chiến đấu Đông Ngũ cũng không phải là những thứ “rác rưởi” của Tự Cường Châu, toàn bộ 200 chiếc này đều được lấy từ Tân Bối Ba liên hợp thể, tính năng phi thường tiên tiến.

Đại khái chỉ sau hai mươi phút, Ma Văn chiến đấu cơ của Quân đoàn chiến đấu Đông Ngũ đã trực tiếp xông tới chiếc đại hình máy bay vận tải đang không quan tâm gì cả, chỉ dùng tốc độ cao tiến lên kia, sau đó liền mở ra trận hình trên không trung, từ bốn phương tám hướng bắn ra vô số Ma Văn phi đạn về phía chiếc đại hình Ma Văn máy bay vận tải kia.

Ầm ầm ầm!

Cùng với một tiếng nổ, bầu trời hình thành một quả cầu lửa vô cùng khồng lồ, đánh cho chiếc Ma Văn máy bay vận tải vừa to lớn vừa thô ráp kia vỡ tan tành trên không trung!

Luồng lửa này cực lớn, ngay cả Tiêu Hoằng cùng với đội quân tù nhân đang cưỡi Thiết cước mã cũng có thể nhìn thấy phía sau mình xuất hiện một điểm sáng chói mắt.

Đồng thời đây cũng là kế hoạch gọi là “dương đông kích tây” của Tiêu Hoằng, ra sức điều động toàn bộ lực chú ý của Tự Cường Châu, trên thực tế, Tiêu Hoằng cũng đã thấy trên đường đi gần như không có binh sĩ Cao Tương đóng trong các cửa ải nữa, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là toàn bộ bọn chúng đã bị Hàn Sinh điều động đi rồi.

Bị hao tổn mười mấy vạn người, cộng thêm Cao Long Văn lại điều động đi 10 vạn, còn lấy đâu ra nhiều binh lực để lập chốt như trước được nữa.

Bởi vậy, hiện giờ toàn bộ Tự Cường Châu, ngoài Bái Áo Thị ra, thì những chỗ khác đã phòng ngự cực kỳ lơi lỏng. Đám người Tiêu Hoằng một đường chạy như điên, không vấp phải chút chặn đường nào.

Đối với việc Tiêu Hoằng đã từ khu Gia Tác chuồn ra, đồng thời chạy tới Bái Áo Thị, thì Cao Long Văn có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, giờ khắc này, bọn họ đã tập trung toàn bộ lực chú ý trên chiếc đại hình Ma Văn máy bay vận tải kia rồi.

Thông qua màn hình, thấy đại hình Ma Văn máy bay vận tải cứ như vậy mà dễ dàng bị đánh rơi, cũng hóa thành một luồng lửa, Cao Long Văn và An Thượng Võ ít nhiều cũng có chút không thể tin được vào hai mắt của mình, giờ khắc này, bọn họ thật sự có chút không rõ, rốt cuộc là hạnh phúc tới quá nhanh, hay là trong này có thứ gì khác kỳ quái, không ai biết được chính xác cả.

- Quân đoàn chiến đấu Đông Ngũ nghe lệnh, tiến hành tìm tòi xác của chiếc Ma Văn máy bay vận tải kia, ra sức xác định trong Ma Văn máy bay vận tải rốt cuộc là thứ gì!

An Thượng Võ ngồi bên cạnh Cao Long Văn, phát ra mệnh lệnh.

Dựa theo lẽ thường mà phán đoán, cưỡi đại hình máy bay vận tải là phương thức rất tốt để quay về Thiên Tế Tỉnh, mà muốn quay về Thiên Tế Tỉnh, hiển nhiên ngoài đội quân tù nhân ra, căn bản đã không có người nào khác nữa.

Tuy nhiên, nếu nghĩ kỹ lại, cứ dễ dàng bị đánh rơi như vậy, chẳng lẽ lão đại của bọn họ không nghĩ tới hay sao?

Chuyện này đã làm cho lực chú ý của Cao Long Văn và An Thượng Võ hoàn toàn không quan tâm tới gì khác nữa.

Đồng thời sau khi bắt đầu tìm kiếm, sau hai ngày hai đêm, thì 1000 người của Quân đoàn chiến đấu Đông Ngũ đã tìm được hơn 100 bộ thi thể bị cháy đen, các mảnh vụn thì vô số.

Nhìn thấy hình ảnh các thi thể do Quân đoàn chiến đấu Đông Ngũ gửi về, vẻ nghi hoặc trên mặt Cao Long Văn lại càng hiện lên vẻ khó hiểu hơn.

Có một điều có thể khẳng định, đó chính là trong đại hình Ma Văn máy bay vận tải có người, nhưng rốt cuộc là ai, thì lại không thể từ thi thể cháy đen này mà phân biệt ra được.

- Đại nhân, ta đề nghị hiện tại chúng ta không nên đầu nhập quá nhiều tinh lực vào chiếc đại hình Ma Văn máy bay vận tải này nữa, Quân đoàn chiến đấu Đông Ngũ của chúng ta đã vào vị trí, 10 vạn binh sĩ Tự Cường Châu cũng đã tập kết xong, mặc kệ trong chiếc đại hình Ma Văn máy bay vận tải kia có ai, cứ san phẳng khu Gia Tác thì sẽ giải quyết được hết.

An Thượng Võ đứng bên cạnh Cao Long Văn, nói rành rọt từng câu một.

Cao Long Văn nghe vậy, không kiềm được hơi gật gật đầu, hiển nhiên An Thượng Võ nói phi thường có đạo lý, việc cấp bách trước mắt chính là hoàn toàn dẹp yên khu Gia Tác, hơn nữa Quân đoàn chiến đấu Đông Ngũ cũng không thể ở lâu tại Tự Cường Châu được.

- Ngươi nói phi thường có đạo lý, hiện tại truyền mệnh lệnh của ta, Quân đoàn chiến đấu Đông Ngũ cùng với 10 vạn quân đội của Tự Cường Châu, ngay lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị cuối cùng, hai giờ sau, khi tới chính ngọ, sẽ phát động toàn diện đả kích đối với khu Gia Tác, lần này, ta rất muốn nhìn một cái, khu Gia Tác còn lấy cái gì ra để chống đỡ.

Cao Long Văn hăng hái nói.

Sau khi Cao Long Văn ra lệnh một tiếng, binh sĩ Cao Tương, Ma Văn xe tăng, viễn trình Ma Văn trọng pháo tại hai phía nam, bắc của khu Gia Tác đã đều vào vị trí, Ma Văn chiến đấu cơ và binh sĩ thì lại tiến hành chuẩn bị toàn bộ, giống như một con dã thú bắt đầu lộ ra răng nanh của nó vậy.

Cảnh tượng vô cùng hoành tráng, binh lực đông đảo, bất kể là chất lượng hay là số lượng, thậm chí là trang bị, thì đều cao hơn một cấp bậc so với phía trước.

Nhưng đúng lúc này, Tiêu Hoằng đã suất lĩnh đội quân tù nhân, cưỡi Thiết cước mã, trải qua hai ngày hai đêm liên tục đi tới, rốt cục đã xuất hiện tại phía đông nam Bái Áo Thị.

Bởi vì Bái Áo Thị chính là thủ phủ, phòng hộ nơi này cũng có thể nói là khá chặt chẽ, nhất là tường thành hợp kim cao hơn hai mươi thước kia lại bao phủ cả Bái Áo Thị vào trong một cách rất kín kẽ.

Đồng thời bởi vì Cao Long Văn ở trong này, mặc dù Tự Cường Châu đã phái hầu hết binh lực về phía khu Gia Tác, nhưng trong Bái Áo Thị vẫn có 5000 binh sĩ tinh nhuệ đang đóng quân, tính cả 1000 binh sĩ Thánh Tử của Cao Long Văn, thì nhân số đã đạt tới trên 6000 người.

Trên tường thành, đám binh sĩ tuần tra đều nghiêm túc nhìn về phía mảnh đất hoang dã bên ngoài, nhìn thấy ngoài mấy trăm thước có một đoàn người ngựa đang xuất hiện tại cửa nam của Bái Áo Thị, trong ánh mắt binh sĩ tuần tra không kiềm được hiện lên một chút tinh quang và hung ác, sau đó lớn tiếng quát:

- Người nào? Dừng lại, lập tức tiếp nhận kiểm tra!

Đám người Tiêu Hoằng vẫn không đáp lại, không chút để ý, không nhanh không chậm đi về phía cửa nam, tiếng vó Thiết cước mã truyền đến, hoàn toàn không để ý tới tiếng quát lớn của binh sĩ tuần tra này.

Nhìn thấy vậy, trên mặt binh sĩ tuần tra không kiềm được hiện lên một chút phẫn nộ, trước đây bọn họ quát một tiếng, có bình dân Cao Tương nào lại dám không ngoan ngoãn dừng lại, nhưng trước mắt, đối mặt với sự “thờ ơ” của những “tiểu bình dân” này, trong lòng binh sĩ tuần tra khó tránh khỏi sinh ra một cơn tức, đồng thời nâng Ma Văn súng trường trong tay lên, chửi mắng:

- Hỗn đản, ta bảo các ngươi dừng lại cho ta, chẳng lẽ các ngươi điếc hay sao? Tiếp tục bước về phía trước một bước, thì sẽ bị trực tiếp bắn chết!

Chỉ có điều, đám người Tiêu Hoằng căn bản không để ý tới câu đe dọa này, gần như ngay khi vài tên binh sĩ tuần tra vừa mới nói xong, thì đám người Tiêu Hoằng đã đều nâng cánh tay lên, Chiến Văn trên cánh tay đột nhiên sáng chói lên.

- Cái gì...!

Nhìn thấy Chiến Văn trên cánh tay của đám người Tiêu Hoằng, binh sĩ tuần tra không kiềm được thốt lên, ánh mắt vốn tàn nhẫn đã bị sự kinh hãi thay thế.

Vù, vù, vù, rầm rầm rầm...

Không đợi này mấy chục tên binh sĩ tuần tra này kịp phản ứng, các loại năng lượng thể hình thù kỳ quái đã đồng loạt điên cuồng bắn về phía đỉnh của tường thành!

Cùng với vô số luồng sáng, tiếng nổ vang cuồn cuộn cũng bắt đầu vang lên không dứt bên tai.

Không đến một giây đồng hồ, tường thành cửa nam đã trực tiếp bị bắn tan tành một mảng lớn, đám binh sĩ tuần tra cùng hung cực ác khi nãy cũng không sót lại mảnh xương nào nữa.

Đồng thời khi đám người Tiêu Hoằng ra tay, Thiết cước mã dưới thân cũng đột nhiên bắt đầu chạy như điên, bọn họ cũng tiếp tục nâng cánh tay lên, điên cuồng bắn về phía cửa thành.

Sau một lượt nổ vang, cửa thành dày khoảng một thước đã trực tiếp bị bắn nát, đồng thời đội quân tù nhân cưỡi Thiết cước mã cũng lao vào cửa thành, bắn một lượt về phía mấy trăm tên binh sĩ Cao Tương đang cản đường, đạp qua thi thể của chúng mà qua.

Sau một phút đồng hồ ngắn ngủi, đội quân tù nhân đã hoàn toàn giết vào trong Bái Áo Thị, so với Tín Nghĩa Thị, Bái Áo Thị có vẻ phồn hoa hơn rất nhiều, tối thiểu thì cũng được coi là nhà cửa san sát, dù sao thì nơi này cũng là bộ mặt của Tự Cường Châu, hơn nữa bình dân có thể sống trong này thì đều là người nhà của các quân nhân, hoặc là người đã làm ra cống hiến đặc thù cho Tự Cường Châu, hoặc là người nhà có quan hệ đặc biệt gì đó, còn những người dân bình thường thì đừng có mơ bước vào trong này mà ở.

Chỉ có điều, vào lúc này, trong mắt đội quân tù nhân thì nơi này đã là phế tích, đối mặt đám bình dân chặn đường, giống như mấy cái xác vô hồn, không hề có tư tưởng của riêng mình này, đội quân tù nhân đã hoàn toàn không có chút thương hại nào, trực tiếp giẫm đạp mà qua, lập tức lao về phía Khách sạn Thượng Hợp, trước đó Tiêu Hoằng đã thông qua tù binh mà biết được, nơi đó là Khách sạn chuyên dùng để tiếp đãi khác nhân.

Loại tấn công vô nhân đạo đối với bình dân này, nói thật ra Tiêu Hoằng cũng bị buộc làm ra, người Cao Tương không yêu thương con dân của mình, còn muốn người khác trông nom ư? Quả thực chính là nói đùa.

Trong lúc chạy như điên, từng thành viên đội quân tù nhân cũng đã mở ra một cái túi hành trang trên lưng ngựa, bên trong đều là các Ma Văn trang bị lớn bằng nắm tay, nói trắng ra, đây chính là đầu đạn của Ma Văn phi đạn được tháo xuống từ trên chiến đấu cơ.

Khởi động xong, thành viên đội quân tù nhân liền dựa theo chỉ thị từ trước của Tiêu Hoằng, trực tiếp ném về các địa điểm có đông dân cư, hoặc là các kiến trúc xa hoa, sau đó kích nổ, kết quả là kiến trúc sụp đổ, thi thể bay tung tóe!

Gần như chỉ trong chớp mắt, toàn bộ mặt phía nam của Bái Áo Thị đã trở nên hỗn loạn không chịu nổi, tiếng kêu thảm thiết, tiếng nổ tung vang lên không dứt bên tai.

Không biết vì cái gì, đối mặt với loại cảnh tượng giết hại bình dân này, trong lòng Tiêu Hoằng lại không có một chút xíu cảm giác tội lỗi nào cả, ngược lại hắn còn cảm thấy vô cùng sảng khoái, dường như đã thích phóng ra được toàn bộ áp lực trong lòng, có lẽ là nội tâm Tiêu Hoằng đã bắt đầu dần dần trở nên vặn vẹo rồi, tất cả những điều này đều là do bị buộc phải làm ra, không có người nào vừa sinh ra mà đã có bộ dạng này cả.

Mà hiện tại, điều Tiêu Hoằng muốn làm thì chỉ có hai chữ, đó chính là: phá hủy.

Khách sạn Thượng Hợp.

Bởi vì đám người Tiêu Hoằng xuất hiện thật sự quá đột ngột, đám người Cao Long Văn căn bản không có chút ý thức được, hai mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước, trong đó là hình ảnh Quân đoàn chiến đấu Đông Ngũ điều động binh lực, cùng với quân đội Tự Cường Châu lắp ráp các viễn trình Ma Văn pháo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.