Ma Ngân

Chương 205: Chương 205: Đêm thu




Này, số 845 rốt cuộc là ai?

Tiết Kinh Nhất nghi hoặc trong lòng, trong mơ hồ hắn có thể cảm nhận được, tạo thành tấn công cường đại trong tâm lý của hắn chính là số 845 này, dường như đã biến thành sát thủ xếp hạng trước mười.

Không chỉ là Tiết Kinh Nhất mà các học sinh khác vừa nghe được thành tích, một số cùng lộ vẻ mặt khó tin. Dựa theo suy nghĩ khách quan của họ, Tiết Kinh Nhất và Từ Duệ xác định vững chắc là chia ra nhất và nhì.

Nhưng lại làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là: không ngờ nửa đường xuất hiện một tên số 845, càng làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ là: Từ Duệ đã ngã xuống trong tay hắn.

- Số 845 này, rốt cuộc là ai?

- Không rõ! Hẳn là học sinh bí ẩn của Phân viện đi!

Nhất thời, học sinh núp tránh trong sơn dã, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Tuy nhiên, tâm tính của học sinh cấp một năm và cấp hai năm cũng hoàn toàn bất đồng: học sinh cấp một năm đang ở vào tâm trạng tuyệt vọng thì cổ vũ ủng hộ số 845; còn học sinh cấp hai năm đang chiếm cứ ưu thế, thì số 845 lại là một uy hiếp kinh khủng.

Thật giống như trong mấy trăm con cá chạch, bỗng nhiên lẫn lộn vào một con độc xà trí mạng, không cẩn thận không chừng sẽ bị cắn cho một cái.

Đương nhiên, bất kể là học sinh cấp một năm, hay là học sinh cấp hai năm, bất kể là ủng hộ, hay là uy hiếp, giờ khắc này không thể nghi ngờ số 845 đã trở thành tiêu điểm bàn luận của mọi người.

Nhất là Tiết Kinh Nhất, sau khi hơi phục hồi tinh thần lại, sắc mật hắn đã tái nhợt. Bởi vì hắn ý thức được một điểm trí mạng, đó chính là đừng nhìn hắn hiện tại tạm giữ vị trí thứ nhất, nhưng số 845 lại là học sinh cấp một năm, thời điểm tổng kết thành tích là được nhân lên gấp hai, đến lúc đó, số 845 đang tạm ở vị trí thứ hai sẽ dẫn đầu, vượt qua hắn một khoảng cách lớn.

Loại uy hiếp này thậm chí so với Từ Duệ còn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Không hề nghi ngờ, trước mắt đối với Tiết Kinh Nhất mà nói, biện pháp tốt nhất là tìm cho được số 845, dựa vào ưu thế nhân số xử lý. Bằng không, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không cách nào so với số 845.

Đúng lúc này, Ma Văn thông tin trong lòng Tiết Kinh Nhất bỗng nhiên truyền đến một tia rung động, lấy ra vừa thấy, là Sài Sương phát một tin nhắn: “số 845, tọa độ 455: 101. Hắn là học sinh bí ẩn của Phân viện.”

Dựa theo nguyên tắc, thực hiện thông báo phương vị của học sinh bí ẩn Phân viện như thế là phạm quy. Nhưng Sài Sương cũng không hề bận tâm nhiều như vậy, hơn nữa bằng vào thân phận của nàng ta, có thể dễ dàng biết được phương vị của học sinh bí ẩn của Phân viện.

Nhìn thấy hàng chữ như vậy, sắc mặt Tiết Kinh Nhất không một chút thay đổi, nhìn thật bình thản, tiếp theo liền nắm Ma Văn thông tin trong bàn tay, nhưng cùng không có lập tức xuất phát, bởi vì hiện tại Ngự lực trong cơ thể hắn đã không nhiều lắm.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi cũng đã ngừng lại ở một chỗ chân núi, bọn họ đều không có mang theo lều trại, bởi vì nó thật sự rất chiếm không gian. Tuy nhiên, may mà Tiêu Hoằng có kinh nghiêm sống dã ngoại dồi dào, đã tìm được một cái sơn động không lớn, miễn cường chật hẹp một chút cũng có thể chứa hai người.

Lúc này Mộ Khê Nhi đang dựa theo Tiêu Hoằng phân phó, ở chung quanh tìm kiếm cỏ bồng khô để lót bên trong hang động. Còn Tiêu Hoằng cùng đốt lên một đống lửa, đồng thời bắt đầu làm lông ba con vịt trời trên tay.

Đây là Tiêu Hoằng vừa rồi bắt được. Bằng vào thực lực của Tiêu Hoằng hiện tại, bắt ba con vịt trời làm món ăn thôn dã như vậy, vẫn rất dễ dàng, chỉ cần ba hạt Hàn băng van năm, là thoải mái đánh rơi chúng.

Thành thạo làm lông ba con vịt trời, cất bỏ nội tạng, Tiêu Hoằng liền đặt lên giá nướng.

Về phần Cầu Cầu thì không ngừng đi tới đi lui giữa Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi, cũng không biết nó muốn làm gì.

Nửa tiếng sau, Mộ Khê Nhi rốt cục lượm cỏ bồng khô lót hang động xong.

- A Hoằng! Huynh xem coi thế nào?

Mộ Khê Nhi đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, cười khanh khách hỏi, trên trán còn đọng lại một lớp mồ hôi mịn, lẫn lộn cùng bùn đất, nhìn qua một mặt lấm lem.

Tiêu Hoằng quay đầu lại nhìn hang động, cỏ bồng khỏ lót đều khắp, biểu hiện tính chu đáo ngăn nắp của các thiếu nữ.

- Tốt lắm, lại đây! Thường cho muội đây!

Tiêu Hoằng cười cười, đưa cho Mộ Khê Nhi một nhánh cây xỏ xuyên con vịt trời chín vàng.

- Thơm quá!

Mộ Khê Nhi nhẹ nhàng ngửi ngửi, khẽ hé cái miệng nhỏ, mỉm cười ngọt ngào nói.

- Ở trong này, không cần làm ra vẻ thục nữ, cứ há to miệng cắn không sao đâu, không người nào chê cười muội đâu!

Tiêu Hoằng tiếp theo cười nói.

Lại nhìn Cầu Cầu lúc này, nhìn thấy Mộ Khê Nhi há miệng cắn lên thịt, lại nhìn Tiêu Hoằng rồi hơi tạm dừng một lát, liền chui vào trong lòng Tiêu Hoằng, cái đầu nhỏ bắt đầu không ngừng cọ cọ trên đùi Tiêu Hoằng, một bộ dáng nịnh bợ lấy lòng.

- Yên tâm! Không thiếu phần ngươi đâu, này!

Tiêu Hoằng nói xong, liền xé một cái đùi vịt, thảy cho Cầu Cầu.

Cầu Cầu cắn mấy miếng, có vẻ vui mừng.

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng sờ sờ đầu Cầu Cầu. Tiếp theo liền lấy ra một cái ấm bằng nhôm đổ đầy nước sạch, đồng thời để vào một ít bột lúa mì.

Sau khi đun nở ra thành cháo loãng, uống vào có thể giữ ấm cho thân thể.

Có thể nói, đối với môi trường dã ngoại, Tiêu Hoằng chuẩn bị tương đối đầy đủ.

Bởi vì Mộ Khê Nhi trải qua suốt cả ngày chém giết, thể lực của nàng tiêu hao rất lớn, mặc dù sức ăn của nàng không lớn, nhưng lúc này cũng ăn sạch một con vịt, rồi uống thêm một ly cháo lúa mì, lập tức Mộ Khê Nhi cảm thấy cơ thể no đầy. Mộ Khê Nhi tựa đầu lên vai Tiêu Hoằng, chỉ cảm thấy bất kể là nội tâm, hay thân thể, đều có một loại an tường thật lớn, không hề trống vắng.

Cầu Cầu cùng như thế, sau khi ăn uống no nê, nó cuộn mình trong lòng Tiêu Hoằng, an tâm ngủ say.

- Bệnh của huynh hiện có đỡ chút nào không?

Mộ Khê Nhi tựa trên vai Tiêu Hoằng bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi. Đối với đề tài này, thật sự Mộ Khê Nhi không muốn nhắc tới, nhưng nàng không kìm được muốn biết sự thật.

- Ta đang suy nghĩ tìm biện pháp! Tuy nhiên, đã có manh mối!

Tiêu Hoằng thần sắc hơi dừng một chút, nhẹ giọng đáp lại.

- Có gì cần muội làm, huynh có thể nói thẳng, muội sẽ làm tất cả!

Mộ Khê Nhi tiếp theo nhẹ giọng nói.

Tiêu Hoằng bỗng nhiên khẽ cười cười, tiếp theo nhẹ lắc lắc đầu:

- Nếu thật sự không thể có chuyển biến tốt đẹp, khi ta rời đi, chỉ hy vọng muội không cần khổ sở, chỉ đơn giản như vậy! Kỳ thật có một số thời điểm, ta thật sự cảm thấy hẳn không nên tiếp cận cùng muội như thể này, nhưng là... ta không khống chế được mình!

Tiêu Hoằng rốt cục ở giờ khắc này thổ lộ tiếng nói từ đáy lòng, ánh mắt lẳng lặng nhìn ngọn lửa nhảy múa trước mắt.

Mộ Khê Nhi nghe nói như thể, lắc lắc đầu đang áp sát trên vai Tiêu Hoằng, nói:

- Đáp ứng với muội, huynh sẽ sống sót, được không?

Tiêu Hoằng không có đáp lại, tuy rằng hắn không ngừng cố gắng, không ngừng tìm kiếm biện pháp tự cứu minh, nhưng nếu nói nắm chắc, Tiêu Hoằng thật sự không có, chỉ có đấu tranh với vận mệnh thi cho tới bây giờ đều không đổi.

- Đáp ứng muội đi!

Mộ Khê Nhi tiếp theo thúc giục.

- Được! Ta sẽ dùng hết toàn lực!

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng ôm bả vai Mộ Khê Nhi, đáp lại. Đồng thời hơi hơi híp mắt, dường như là đang kiềm chế nước mắt, lại dường như là thầm hạ quyết tâm.

Đương nhiên, bất kể như thế nào hiện tại nhu cầu cấp bách Tiêu Hoằng cần làm là giành cho được Điêu văn đao “Lân Kim”.

Mười giờ đêm.

Khắp núi rừng đã yên lặng đi rất nhiều, đương nhiên cái gọi là im lặng, cùng không phải động vật đi đêm, mà là học sinh.

Thoáng nhìn Mộ Khê Nhi đang ngủ trên vai, trên mặt Tiêu Hoằng đầy vẻ ôn hòa, lại một lần nữa nhìn lên bầu trời đầy sao sáng kia thầm hạ quyết tâm. Sau đó Tiêu Hoằng ôm Mộ Khê Nhi cùng Cầu Cầu nhẹ nhàng đặt trong hang động.

Tiếp theo trong khu vực nhỏ ở phụ cận, lắp đặt Ma Văn báo động, rồi chui vào hang động. Bởi vì không gian nhỏ hẹp, Tiêu Hoằng chỉ có thể ôm lấy Mộ Khê Nhi; Cầu Cầu thì nằm phía trên đỉnh đầu hai người.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, nhìn gương mặt xinh đẹp của Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng không kìm lòng được khẽ hôn một cái trên trán Mộ Khê Nhi, trong ánh mắt chứa biết bao trìu mến, nhưng càng nhiều là không cam lòng.

Không hề có nhiều hành động quá phận, Tiêu Hoằng ôm Mộ Khê Nhi nặng nề đi vào giấc ngủ, nét mặt an tường.

Cùng lúc đó, ở gần mỏ đá Đông Thành, bên trong một nhà gỗ đơn sơ, Miêu Thần cùng với ba gã tâm phúc của Miêu gia, đang ngồi vây quanh đống lửa bên cạnh căn nhà gỗ, trong ánh mắt mỗi người đều tràn ngập sát khí.

Mục đích bọn họ tới đây, tự nhiên không cần nói cùng biết, chính là nhân cơ hội lẻn vào bên trong sân Dã Huấn, thần không hay quỷ không biết xử lý Tiêu Hoằng.

- Vài ngày trước ta đã thuyết phục Sài Sương, nàng sẽ nhân lúc tiến hành Dã Huấn hiệp trợ chúng ta. Phỏng chừng không lâu, chúng ta sẽ biết vị trí cụ thể của tên học sinh Phân viện, sau đó chúng ta cần phải làm là lẻn vào sân Dã Huấn, tùy cơ mà hành động!

Miêu Thần nhẹ giọng nói.

- Có thiếu gia ở đây, phỏng chừng lần này tên học sinh Phân viện kia chạy trời không khỏi nắng!

Phác Dật lên tiếng nói, cho tới bây giờ hẳn còn không sao hiểu được, lần trước rốt cuộc vì sao lại ngất đi.

Ngay lúc mấy người đang nói chuyện, Ma Văn thông tin trong lòng Miêu Thần bỗng nhiên truyền đến một tràng rung động, lấy ra liền thấy, đúng là Sài Sương phát một tin nhắn: “Học sinh bí ẩn của Phân viện, vị trí 455; 101, doanh địa số 5 trông coi bạc nhược, sau nửa đêm có thể đi vào, liên hệ sau.”

Nhìn thấy tin tức như vậy, Miêu Thần khẽ nhếch khóe miệng tươi cười, hết thảy phi thường thuận lợi.

- Hiện tại cứ nghỉ ngơi, rạng sáng... xuất phát, sau đó tìm kiếm công sự che chắn, tùy cơ ra tay!

Miêu Thần phân phó.

Sáng sớm, mặt trời chậm rãi dâng lên ở phương đông, chiếu rọi mặc đất một màu vàng ánh, từ từ ánh sáng cũng đuổi đi một đêm lạnh như băng, núi rừng khô vàng dần phát ra một tia sinh cơ.

Vừa cảm giác tỉnh lại Tiêu Hoằng, từ trong hang động đi ra, nhẹ nhàng hoạt động tứ chi một chút. Tuy rằng nửa đêm có hơi lạnh, nhưng cùng Mộ Khê Nhi ôm sát vào nhau, Tiêu Hoằng vẫn ngủ một đêm thoải mái.

Tiêu Hoằng đi ra không lâu, Mộ Khê Nhi cùng ôm Cầu Cầu đi ra, suốt một đêm Mộ Khê Nhi ngủ rất ngon giấc, chủ yếu chính vì nàng có cảm giác an toàn trong lòng người kia, ngược lại là Cầu Cầu, bộ dáng dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.

Nhóm lại đống lửa đêm qua, sau khi đun một ấm nước lúa mì, khôi phục một chút tinh thần, Tiêu Hoằng liền ra ý bảo Mộ Khê Nhi lên đường. Một ngày chiến đấu mới bắt đầu.

- Tóm lại, lần này hai ta tranh thủ giành lấy thứ nhất và thứ hai, nếu được vậy hai phần bảo vật tốt nhất, sẽ toàn bộ về tay chúng ta, ta muốn Lân Kim, còn muội lấy mật thú biến dị. Có như vậy, khi muội sắp đạt đến Ngự Giả sẽ không cần phát sầu!

Tiêu Hoằng nắm tay Mộ Khê Nhi, vừa dùng tốc độ cao đi tới, vừa lên tiếng nói.

- xếp thứ hai? Huynh cho rằng ta có thể sao?

Mộ Khê Nhi có chút không đủ tin tưởng hỏi.

- Yên tâm, có ta ở đây!

Tiêu Hoằng đáp lại, trên nét mặt tràn đầy lòng tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.