Ma Ngân

Chương 229: Chương 229: Diệt môn (5)




- Diệt trừ Tiêu Hoằng?

Mặc Huyền cao giọng hỏi, sau đó nói tiếp;

- Ta muốn thông báo riêng với ngươi, Tiêu Hoằng đã được ta tuyển vào trong quân đội, có quân hàm trên người, bởi vậy sẽ không làm phiền Ty Cảnh Sát của Thái Ngô Thành nữa, quân đội sẽ giải quyết riêng

- A...?

Nghe nói như vây, Thị Trưởng không kìm được phát ra âm thanh này, tình thế đối lập quá lớn với tưởng tượng của hắn, vốn hắn nghĩ ràng Mặc Huyền sẽ cảm thấy tức giận, dù sao xung đột phát sinh ở đây, chẳng khác nào không coi Lạc Tuyết Ninh vào đâu, tuyệt đối là tạo thành ảnh hưởng nhất định đến hình ảnh và an toàn của Lạc Tuyết Ninh.

- Ngươi không phải bất ngờ, ta không ngại nói thẳng với ngươi, đây là ý của Lạc Tuyết Ninh, nàng muốn bảo hộ Tiêu Hoằng, ngươi hiểu chưa?

Mặc Huyền vẫn dùng giọng điệu cao cao tại thượng, ngôn từ thì đầy tính uy hiếp.

- Nhưng... nhưng, rốt cuộc thì như thế nào vậy?

Thị Trưởng có chút choáng váng.

- Ta cũng không biết, tuy nhiên, ta dường như có thế cảm nhận được, Tiêu Hoàng này hẳn là có chút liên hệ cùng Quyền Tàng, rất có thể là đồ đệ của Quyền Tàng, cách đây không lâu thì Quyền Tàng đổi một bộ tài liệu để trở thành Ngự Sư từ tay Mã Khảo, ta phỏng chừng, rất có thể là dùng để cho Tiêu Hoằng.

Mặc Huyền phân tích, đây cùng là quan điểm của hắn, nhìn như rất đáng tin, có thể khiến cho Lạc Tuyết Ninh dùng lễ mà đối đãi, nếu không có chút bối cảnh thì sao có thể làm được? Hơn nữa tốc độ thăng cấp của Tiêu Hoằng này quả thực chính là ngồi hỏa tiễn, phỏng chừng quá quá lâu sau, sẽ tiến lên cấp bậc Ngự Sư, có thể thăng cấp nhanh như vậy, trong mắt Mặc Huyền thì rất có thể là do công lao của Quyền Tàng.

- Quyền... Quyền... Quyền Tàng!

Thị Trưởng lắp bắp, toàn thân nổi da gà, Thị Trưởng cùng hiểu, hiện giờ Quyền Tàng này đã có thân phận không khác gì thần linh tại Thái Ngô Thành này. Trước đây mọi người còn muốn lôi kéo, nhưng hiện tại phỏng chừng chỉ có thể nhìn mà cúng bái thôi.

Hiện tại dường như hắn cùng hiếu được, vì sao Tiêu Hoằng này lại không chút sợ hãi, trực tiếp muốn tiêu diệt cả Miêu gia.

Sau khi ngừng liên lạc, Thị Trưởng đi từ trong phòng nghỉ ra, dường như hắn đã thay đổi thành một người khác, bộ dáng tức giận vừa rồi đã không còn sót lại chút gì, lại biến thành bộ dáng khiếp sợ và rung động.

- Thị Trưởng, nếu không có chuyện gì nữa, hiện tại ta đi xuống hạ mệnh lệnh đây!

Dương Giang hơi nhìn Thị Trưởng một cái, hổi dò.

- Mệnh lệnh cho cảnh sát viên của ngươi, lập tức rút lui khỏi phụ cận toàn bộ đường Minh Cổ, một người cùng không được ở lại!

Thị Trưởng quyết đoán hạ lệnh.

- Hả ?

Dương Giang cảm giác có chút buồn bực, vừa rồi Thị Trưởng còn hùng hổ, sau khi từ phòng nghỉ thì thầm một trận đi ra, sao lại lập tức biến thành bộ dáng như thế này vậy?

- Không nên hỏi, có một số việc không phải ngươi có thể hỏi được đấy, biết ít một chút, đối với ngươi mới có lợi.

Thị Trưởng dùng nét mặt nghiêm túc, gằn từng chữ một.

- Úc...! Vâng!

Dương Giang nhìn thấy biểu tình quỷ dị kia của Thị Trưởng, dường như cùng hiểu được một chút, Có lẽ chuyện trước mất này có liên lụy tới rất sâu.

Cùng lúc đó, theo truyền thông đưa tin, câu chuyện diệt môn này đã hoàn toàn lan truyền khắp Thái Ngô Thành.

Cư dân Thái Ngô Thành ngồi nhà cùng từ trong Ma Văn truyền hình mà biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên là khiếp sợ.

Bên trong màn hình, đường Minh Cổ phồn hoa ngày xưa đã trở thành một mảnh hỗn loạn, máu chảy thành sông, phản ứng đầu tiên của mọi người đó là ngay tại chỗ hóa đá, có chút không dám tin vào mắt mình.

Chuyện diệt môn này là do người phương nào gây ra? Phải có cừu hận cỡ nào thì mới làm vậy? Bọn họ có chút không dám tưởng tượng tiếp nữa.

Tuy nhiên, càng làm cho bọn họ cảm thấy giật mình đó là, một vài tin tức linh thông đã tìm ra nguyên nhân của chuyện này, đó chính là Thôi Uyển Bác.

Người khởi xướng chuyện Diệt môn chính là Tiêu Hoằng, là học sinh bí ẩn của Phân viện. Nhìn thấy kết quả này, không chút khoa trương mà nói, toàn bộ Thái Ngô Thành lập tức trở nên chấn động.

Học sinh bí ẩn của Phân viện rất nổi tiếng, lão bản của Đại Hoằng là Tiêu Hoằng cùng có thanh danh lan xa, hiện giờ rốt cục bọn họ đã có thể hiểu rõ, hai người này vậy mà lại là cùng một người.

Đây tuyệt đối là một tin tức động trời.

Nhất là các khách hàng cũ của Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, nhất là một số khách hàng hôm đó đi ngang qua Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, hiện tại đã có chút choáng váng, khi trước bọn họ nghe nói Tiêu Hoằng muốn diệt môn, vốn đều tưởng rằng đó chỉ là nói chơi, không thể tưởng được, tên kia lại dám làm thật.

Hơn nữa mục tiêu mà hắn muốn diệt lại là Miêu gia, một gia tộc cường thịnh tại Thái Ngô Thành a, tuyệt đối không phải là nhỏ, càng làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc chính là, đúng lúc này Ty Cảnh Sát của Thái Ngô Thành lại không ra mặt can thiệp, mà toàn bộ rút lui khỏi đấy, tùy ý để cho sự việc tiếp tục diễn ra.

Tin tức này tất nhiên cùng truyền tới tai Mai Kiệt.

Vào lúc này Mai Kiệt đang nằm trên trường kỷ trong nhà, còn vợ hắn đang khẽ ấn ấn bả vai cho hắn, mấy ngày không thấy, Mai Kiệt đã trở nên già nua hơn rất nhiều, hiển nhiên trong lòng có tâm sự đang đè nặng, khiến hắn khó chịu đến mức cực điểm.

Ma Văn truyền hình trước mặt đang phát tin.

- Theo thông tin khẩn cấp được biết, cách đây không lâu tại đường Minh cổ do Miêu gia nắm giữ đã phát sinh xung đột, đầu lĩnh chính là Tiêu Hoằng, cùng là học sinh bí ẩn của Phân viện đại danh đỉnh đỉnh, cùng tuyên bố muốn tiêu diệt Miêu gia, thế cục đã hoàn toàn mất khống chế...

Trong Ma Văn truyền hình bỗng nhiên xuất hiện một nữ phóng viên, đang ngồi trên Ma Văn trực thăng, sau đó hình ảnh được chuyển hướng, chiếu đến toàn bộ đường Minh cổ, nơi này đã hoàn toàn biến thành Luyện Ngục trần gian.

Đám thuộc hạ của Miêu gia tuy rằng không ngừng xuất hiện, nhưng bất kỳ kẻ nào dường như cũng đều không thể ngăn cản nổi bước chân của Tiêu Hoằng, mỗi một luồng Long Tức đều đánh bay ba, bốn gã Miêu gia ra ngoài chỉ trong nháy mắt, những nơi hắn đi qua, sương mù băng giá nổi lên bốn phía.

Đã không có Lương Tần, đã không có Hàn Hiên, Miêu Thần lại không ở đây, sau khi vào tên chủ lực bị giết chết, gần như không có người nào có thể ngăn cản Tiêu Hoằng được nữa, những kẻ mới tới tiếp viện thì gần như đều là lũ lắt nhắt, ở trước mặt Tiêu Hoằng thì gần như không hề có chút sức chiến đấu nào cả.

Vào lúc này, Tiêu Hoằng đã hoàn hoàn toàn biến thành một cỗ máy giết chóc.

Vốn Mai Kiệt khi nghe thấy Tiêu Hoằng lại là học sinh bí ẩn của Phân viện, thần sắc đột nhiên đại biến, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này, thì toàn thân lập tức bật dậy.

- Đây là chuyện gì?

Mai Kiệt có chút phát mộng, Tiêu Hoằng và Miêu gia từng mâu thuẫn, điều này hắn cũng biết, nhưng mà hắn lại không nghĩ tới, Tiêu Hoằng sẽ làm ra chuyện điên cuồng như thế này.

Đồng thời hắn cũng biết, chuyện này dường như đã thành lớn rồi, phải biết rằng Miêu gia này chính là một bộ phận tạo thành Tập đoàn tài chính Hồng Bác, Tập đoàn tài chính Hồng Bác có thể ngồi yên không quan tâm đến hay sao?

Một khi Tập đoàn tài chính Hồng Bác ra tay, Tiêu Hoằng kia sẽ gập phải phiền toái rất lớn, hiển nhiên, có thể khiến cho Tiêu Hoằng không quan tâm gì cả, chỉ muốn tiêu diệt Miêu gia, thì chắc chắn là một chuyện nào đó, động tới nỗi đau không thể dễ dàng tha thứ nhất trong lòng hắn, giống như một con dà thú bị đau đớn vậy.

Sau nỗi khiếp sợ ban đầu, Mai Kiệt dường như cùng ý thức được một vấn đề cấp bách ngay trước mất, hoặc có thể nói là phải lựa chọn, có giúp Tiêu Hoằng một lần hay không?

Nếu giúp, thì Thái Ngô Thành rất có thể từ đó lâm vào hỗn loạn, không giúp, nhưng dù sao thì hắn cùng đã có một chút liên hệ với Tiêu Hoằng từng cộng sự với nhau một hồi, giao tình không cạn, huống chỉ, hắn vần là nam nhàn của Mộ Khê Nhi, coi như là nửa người của Tập đoàn Khoa Long rồi.

- Lấy Ma Văn thông tin của ta đến đây.

Mai Kiệt do dự một lát, vẫn lên tiếng.

Nhận lấy Ma Văn thông tin, Mai Kiệt gọi cho Tiêu Tề Sơn.

Cùng lúc đó, ở Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn thì Tang Hoành Vân cũng biết đến việc này, tuy rằng không có cử chỉ nào quá khoa trương, nhưng phản ứng đầu tiên cùng là kinh ngạc.

Tiêu Hoằng thì hắn rất quen thuộc, một tên thợ mỏ, một Tiêu lão bản, còn là dược đồng của hắn nữa, lúc nào cùng làm cho người ta có cảm giác hắn rất khiêm tốn, nhưng hôm nay Tiêu Hoằng sau lại làm mưa làm gió thế này? đây không phù hợp với tính cách của Tiêu Hoằng a.

- Sư phụ, vừa mới nhận được một tin tức, đám người Lý Văn cũng ở trong đó.

Triệu Thanh đứng trong văn phòng, bỗng nhiên thấp giọng nói với Tang Hoành

Vân, nét mặt cùng hiện lên vẻ lo lắng, hắn và Tiêu Hoằng cùng có giao tình, hơn nữa còn rất sâu.

- Vài tên kia sau khi từ Ám Dung Động Quật trở về, thì càng lúc càng gần gũi với Tiêu Hoằng!

Tang Hoành Vân thì thào tự nhủ.

- Tuy nhiên, bọn họ cùng rất có chừng mực, cũng không bại lộ thân phận là người của Tập đoàn Thiếu Giang.

Triệu Thanh thay bọn họ giải vây.

- Ngươi thấy thế nào?

Tang Hoành Vân mờ miệng hỏi.

- Giúp.

Triệu Thanh vô cùng kiên quyết đáp.

- Khi trước ta còn thiếu Tiêu Hoằng một chút ân tình, đúng lúc này thì có thể trả được rồi!

Tang Hoành Vân nhẹ nhàng nói.

- Ta đã hiểu.

Triệu Thanh đáp một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ước chừng đã trải qua một giờ chém giết, toàn bộ đường Minh cổ đã máu chảy thành sông, khắp cửa hàng và mặt đường đã vương vãi đầy máu tươi, những nơi hắn đi qua, có vô số thi thể nằm ngang dọc, tùy ý có thể thấy được, hầu hết đều là thuộc hạ của Miêu gia, hoặc là họ hàng trong nhà họ Miêu, tóm lại bất kỳ có chút nào dính đến Miêu gia thì một tên cũng không tha, có thể nói đây là một cuộc diệt tộc hiếm thấy.

Hắn đang muốn hoàn toàn quét sạch Miêu gia tại Thái Ngô Thành này.

Lại nhìn trên người Tiêu Hoằng đang nắm Tập Tố chiến đao, lúc này đã dính đầy máu tươi, đã không phàn biệt được rõ rốt cuộc là máu của ai nữa, chỗ duy nhất còn có màu khác, đó là chiến Văn trên cánh tay của Tiêu Hoằng, trên mặt hắn cũng không có nét dữ tợn, cũng không có gấp gáp, mà chỉ có sự bình thản.

Vào lúc này Tiêu Hoằng đã xuất hiện tại cửa chính biệt thự xa hoa của Miêu Đông Thăng, đám thuộc hạ của Đại Hoằng đã hoàn toàn đem vây quanh biệt thự , xa hoa này của Miêu Đông Thăng.

Tại lối vào cửa chính thì chỉ còn lại hơn mười gia đinh đang cầm vũ khí trong tay, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Tiêu Hoằng và dãy thi thể sau lưng hắn, trong mắt không còn chút sắc bén nào nữa, thân thế lạnh run, bọn họ chỉ có thực lực Ngự Đồ cấp ba, làm sao có thể chổng lại Tiêu Hoằng được? Sự sợ hãi trước khi tử vong đã bắt đầu tràn ngập khắp người bọn họ.

Chỉ hơi tạm dừng một lát, Tiêu Hoằng lập tức tiếp tục cất bước, chậm rãi đi về phía hang ổ của Miêu Đông Thăng.

Đám người Miêu Đông Thăng, Mục An đứng trên tầng ba biệt thự, tất nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh khiến cho người ta phải sợ hãi trên đường phố kia.

Vào lúc này thì bọn họ làm gì còn có tâm tình nhàn hạ mà thoải mái uống rượu nữa, mà đều đứng bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn ra phía xa, điều đáng châm chọc chính là, khi trước Miêu Đông Thăng còn ước gì học sinh bí ẩn của Phân viện tới giết hắn, nhưng khi học sinh bí ẩn của Phân viện thật sự đánh tới, thì hắn lại vô cùng kinh ngạc, sức chiến đấu của học sinh bí ẩn của Phân viện đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, cùng khiến hắn cảm thấy sợ hãi chính là tất cả mọi thứ chỉ vì Thôi Uyển Bác, một lão nhân không chút danh tiếng, vậy mà lại là nguyên nhân trực tiếp đẩy Miêu gia về phía vực sâu.

Mục An đứng một bên, lúc đầu còn khiếp sợ, sau đó lập tức đầu đầy mồ hôi, luống cuống lấy ra Ma Văn thông tin, chuẩn bị điều động cảnh sát viên tại khu Tây Tân đến tiếp viện, tróc nã Tiêu Hoằng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.