Ngay khi Tiêu Hoằng đang xem xét Song Tử Chiến Văn thì Ma Văn thông tin trong ngực lại rung động.
Thần sắc Tiêu Hoằng hơi biến đổi, phản ứng đầu tiên là nghĩ đó là Mộ Khê Nhi, dựa theo truyền thống ngày đông chí mà chúc phúc cho người thân mật nhất.
Tuy nhiên khi Tiêu Hoằng lấy Ma Văn thông tin ra thì người liên lạc lại không phải là Mộ Khê Nhi mà là Lạc Tuyết Ninh.
Điều này khiến Tiêu Hoằng có chút cảm giác mất mát.
- Ài, Tiêu Hoằng, chúc ngày lễ vui vẻ nhé.
Ngay trong nháy mắt khi Tiêu Hoằng bắt máy, tiếng chúc phúc của Lạc Tuyết Ninh liền vang lên. Nàng cùng coi như nhập gia tùy tục. Mà bằng hữu chân chính của nàng ở nơi này cũng chỉ có Tiêu Hoằng.
- Chúc ngươi vui vẻ.
Tiêu Hoằng không mận không nhạt đáp.
- ? Mất hứng à?
Lạc Tuyết Ninh cười khanh khách hỏi, giọng nói khiến người ta cảm thấy giống như một cô bé nhỏ.
- Đâu có.
Tiêu Hoằng thu hồi Song Tử, cho vào túi Ma Văn rồi nói.
- Thế à? Rỗi không? Đi chơi đi?
Lạc Tuyết Ninh đề nghị.
- Chẳng lẽ giờ ngươi thật sự thanh nhàn rồi à? Không cần bắt bóng đen nữa à?
Tiêu Hoằng nói.
- Ta nghi ngờ bóng đen đã tiến vào Thái Ngô Thành, hơn nữa dường như có chuyện quan trọng phải làm. Theo ý kiến của ta, hắn không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không rời đi, hơn nữa cũng chẳng thể xong trong hôm nay. Thế nào, có đi không?
Lạc Tuyết Ninh lại hỏi.
Nói chuyện với Lạc Tuyết Ninh khiến Tiêu Hoằng cảm thấy ấm áp. Mà người ta đã mời, hắn từ chối cùng không hay.
- Vậy gặp nhau ở đâu nhi?
Tiêu Hoằng dừng lại một chút rồi hỏi.
- Cửa số 1 khu ký túc xá. Ngươi tốt nhất thay trang phục và đạo cụ Quyền Tàng vào đi.
Lạc Tuyết Ninh nói xong củng không để Tiêu Hoằng có cơ hội cò kè mặc cả, trực tiếp cắt liên lạc.
Lẳng lặng nhìn Ma Văn thông tin trong tay, Tiêu Hoằng bất đắc dĩ cười cười, lại thử liên lạc với Mộ Khê Nhi, nhưng vẫn không có người nghe máy như trước.
- Ôi... Bận tới thế sao?
Tiêu Hoằng thì thào tự nhủ, sau đó đứng dậy, sửa sang lại đài công tác một chút liền xoay người rời đi, tiến vào trong Ma Văn Xa, đổi trang phục và đạo cụ của Quyền Tàng.
Bởi vì hôm nay đón đông chí nên gần như tất cả học sinh đều về nhà đoàn tụ với thân nhân. Bởi vậy sân trường có thể nói là trống rỗng. Nhà cửa bốn phía cũng tối đen, không có ánh đèn như xưa.
Đi bộ tới lối ra số 1 của ký túc xá, Tiêu Hoằng đã thấy Lạc Tuyết Ninh đứng đó, nhìn Tiêu Hoằng xuất hiện với trang phục và đạo cụ của Quyền Tàng liền cười cười.
- Tìm ta rốt cục là có chuyện gì?
Tiêu Hoằng hỏi.
- Chẳng lẽ tìm ngươi là phải có việc à? Chỉ là thấy ngươi cô đơn nên ta mang tình hữu nghị tới thôi.
Thần sắc Lạc Tuyết Ninh thoải mái đáp, sau đó hơi nâng tay, đưa một cái gói đã được đóng rất đẹp cho Tiêu Hoằng.
- Này, quà đó.
- Cảm ơn.
Tiêu Hoằng cũng không khách khí, trực tiếp cầm luôn. Dù sao cũng không phải khách sáo làm gì. Vừa mở ra, thần sắc Tiêu Hoằng liền hơi biến đổi. Bên trong không ngờ là tủy não của Ban điêu biến dị, Đại Ngự Sư cấp hai, tuyệt đối là tài liệu tốt nhất cho Chiến Văn.
- Này, quà của ta đâu?
Thấy Tiêu Hoằng rất tự nhiên cất hộp vào trong túi, Lạc Tuyết Ninh liền hỏi.
- Ngươi cùng muốn quà sao?
Tiêu Hoằng liếc Lạc Tuyết Ninh, hơi kinh ngạc hỏi.
- Đương nhiên, không phải là tặng quà lẫn nhau sao?
Lạc Tuyết Ninh đáp.
- Như vậy đi, ngươi chế Hấp Bàn Chiến Văn dùng rất tốt, ta cùng rất thích, chơi cùng rất vui. Cho ta một cái làm lễ vật có được không?
Lần này Tiêu Hoằng dường như hiểu được dụng ý của Lạc Tuyết Ninh. Hẹn gặp là giả, muốn kiếm vài thứ mới mẻ để chơi mới là thật. Phỏng chừng trao quà cùng xem như là trả thù lao.
- Nói sau đi.
Tiêu Hoằng trừng mắt, đáp cho có lệ.
- Này, ngươi là Chế Văn Sư đó. Phàm là Chế Văn Sư đều rất yêu thích chế tác Ma Văn. Nhìn dáng vẻ của ngươi thì có vẻ không tình nguyện đấy.
Hai mắt Lạc Tuyết Ninh híp lại, ép hỏi Tiêu Hoằng.
- Được rồi. Ta không phải là Chế Văn Sư, ta là Dược sư thì được chứ?
Tiêu Hoằng đáp. Thật ra Tiêu Hoằng thích chế tác Chiến Văn nhưng Lạc Tuyết Ninh cùng không rõ ràng là dùng kỹ thuật văn trong văn hao phí tâm thần và tiền tài tới mức nào.
- Ngươi là Dược sư? Dược sư đều dụng độc, ta chưa thấy ngươi dùng bao giờ, chỉ thấy ngươi có Chiến Văn cổ quái đáng ngạc nhiên thôi.
Lạc Tuyết Ninh lườm Tiêu Hoằng. Thật ra nàng cũng hơi đuối lý. Nhớ ngày đó nàng trúng độc chẳng phải là Tiêu Hoằng giải cứu sao.
Tiêu Hoằng nghe vậy thì lông mi hơi dựng lên. Không tưởng tượng được Lạc Tuyết Ninh cùng có lúc cãi chày cãi cối.
- Độc? Hừ, đó là ta không muốn dùng đó thôi. Bời vì độc của ta quá mạnh mẽ và tàn nhẫn.
Tiêu Hoằng nói giọng cao ngạo. Đây cùng không phải là hắn muốn tự biên tự diễn mà thật sự khi hắn thấy uy lực của kịch độc màu trắng kia tàn nhẫn tới mức nào, nhất là hắn vẫn còn nhớ rõ cái chết của con gà hôm đó.
- Khoác lác à? Nếu độc của ngươi lợi hại thế thì có dám chứng thực không? Vừa hay mấy hôm trước chúng ta bắt được mấy sĩ quan Duy Lâm, miệng cứng như thép, đế cả đám người Mà Khảo cùng không có cách gì. Nếu độc của ngươi tàn nhẫn như vậy thì có thể đem ra dọa bọn họ rồi.
Lạc Tuyết Ninh đề nghị.
- Tốt.
Tiêu Hoằng gần như không do dự liền đáp ứng. Hiện giờ hắn đang lo không có cơ thể sống thí nghiệm Xà Thứ, không thể tưởng tượng là lại có ngay trước mắt. Hơn nữa đối với sĩ quan Duy Lâm, Tiêu Hoằng không hề đồng tình một chút nào. Nhớ ngày đó bọn họ muốn dùng mọi biện pháp giết hấn, Tiêu Hoằng cùng không còn chút lòng trắc ẩn nào cho bọn họ.
- Đi theo ta.
Lạc Tuyết Ninh nói khẽ, sau đó trực tiếp mang Tiêu Hoằng vào khu ký túc xá số 1, tiến vào trong phòng.
Tiêu Hoằng rất quen thuộc môi trường của ký túc xá số 1. Bởi vì kết cục lầu các ký túc xá gần như giống nhau như đúc.
Đi qua thang máy lên tầng thượng, Lạc Tuyết Ninh liền đi dọc hành lang, tới trước cửa phòng do hai gã Thánh điện kỵ sĩ đoàn trông coi, cùng tiện tay mở cửa phòng ra.
Cảnh tượng bên trong phòng khiến Tiêu Hoằng nhìn thấy mà hơi đổi sắc mặt. Chỉ thấy trần nhà vốn tao nhã đã hoàn toàn thay đổi, biến thành âm u. Bốn phía đủ loại dụng cụ tra tấn. Ba cây cột hợp kim có trói ba gã sĩ quan Duy Lâm, nhìn giờ đã tra tấn một người thành tàn tật.
Mã Khảo và Mặc Huyền đều ở đây, ánh mất âm trầm hơn hẳn so với vẻ bình thản trước kia. Tuy nhiên trong sự âm trầm này lại rõ ràng có thể thấy nét bất đắc dĩ.
Cảnh tượng như thế khiến Tiêu Hoằng trong nháy mất liền hiểu ra. Bất kể là quân đội thì khảo vấn tù binh đều như thế cả.
Thấy Lạc Tuyết Ninh mang Quyền Tàng đi vào, ánh mắt của Mã Khảo và Mặc Huyền đột nhiên bị kiềm hãm lại. Vừa rồi bọn họ biết Lạc Tuyết Ninh ra ngoài giải sầu, chỉ là không ngờ nàng lại trực tiếp lôi Quyền Tàng tới.
Lạc Tuyết Ninh muốn làm gì? Mã Khảo và Mặc Huyền đều nghi hoặc.
- Nghe nói chúng ta còn chưa thu phục được ba cái xương cứng này, sư ca của ta chịu không nổi nữa. Hắn cho là thủ đoạn của các ngươi còn chưa đủ tàn nhẫn.
Lạc Tuyết Ninh hơi nghiêm túc nói.
- Xuống tay còn chưa đủ tàn nhẫn? Cứ đùa.
Vẻ mặt của Mặc Huyền có vẻ không thể tưởng tượng được. Có thể nói mấy ngày qua bọn họ gần như đã dùng hết mọi biện pháp, ví dụ như điện giật, độc dịch, trùng cắn và các loại phương pháp tra khảo nguyên thủy nhất.
Mã Khảo không nói gì, chi đánh giá Quyền Tàng. Hắn cũng hiểu không nhiều về Quyền Tàng, nhưng nhìn không giống như loại người có thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu có cắt mấy kẻ kia thành thịt vụn thì bọn chúng cũng không khai mà.
- Hừ hừ, ta khuyên các ngươi nên tỉnh lại đi. Chúng ta đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi. Thức thời mà giết chúng ta đi, đừng lãng phí thời gian nữa.
Một gã sĩ quan Duy Lâm bị tra tấn cười lạnh lùng, trong miệng thiếu hai cái răng cửa.
Tuy nhiên ngay khi tên sĩ quan này cười trào phúng, Tiêu Hoằng vươn tay chế trụ cằm hắn, mặt nạ bảo hộ và kính ngủ giác lấp lánh che mặt, không rõ biểu hiện của hắn nhưng lại có thể khiến người ta có cảm giác âm lãnh.
Hai sĩ quan Duy Lâm khác tuy ràng không lên tiếng nhưng đối với những dụng cụ tra tấn kia cũng có vẻ không quan tâm.
- Muốn chết? Đơn giản thôi. Nhưng chết kiểu nào không phải do ngươi, đúng không?
Tiêu Hoằng nói khẽ. Hắn hoàn toàn không có chút cảm tình nào đối với người của Duy Lâm Công Quốc .
- Tùy tiện. Là thiên đao vạn quả, là ném vào lò thiêu sống cũng không sao.
Sĩ quan này đáp lại.
Đối mặt với sự khinh thường của hắn, Tiêu Hoằng không nói gì, chỉ hơi lùi lại hai bước, lập tức khởi động Song Tử Chiến Văn, sau đó rung cánh tay, đầu ngón tay đột nhiên bắn ra năng lượng thể hình rắn dài đại khái nửa thước. Hai cái Răng độc vừa bay vừa há ra, cắn lên bả vai của sĩ quan Duy Lâm, chi để lại hai lỗ máu lớn bằng hạt đầu, không có tạo thành tổn hại gì khác.
Mã Khảo và Mặc Huyền nhìn thấy thì đều lộ vẻ kinh ngạc. Quyền Tàng lại thất bại sao?
Sĩ quan Duy Lâm này liếc nhìn hai lỗ máu trên vai, thần sắc khinh thường.
- Thế này sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta cười chết à?
Người sĩ quan Duy Lâm này và hai gã khác lộ vẻ trào phúng.
Nhưng gần như khi hắn vừa nói xong thì đột nhiên hắn cảm thấy không ổn. Trong nháy mắt máu toàn thân dường như sôi trào, hai lỗ máu không bắt máu đột nhiên rữa nát, cùng lấy tốc độ mất thường có thể trông thấy mà lan ra mạch máu.
Ngay sau đó, sự rữa nát tràn khắp cả cánh tay.
Xoạch xoạch.
Toàn bộ huyết nhục cả cánh tay rơi xuống, chỉ để lại xương trắng âm trầm. Thế cùng chưa là gì, sự rữa nát vẫn khuếch tán ra khắp toàn thân.
Đại khái chỉ sau sáu giây, mọi người liền thấy huyết nhục toàn thân sĩ quan Duy Lâm này như rỉ ra, bất đầu tí tách rơi xuống khỏi người hắn. Sau đó chỉ còn lại một bộ xương trắng, phía trên còn bộ quần áo. Huyết nhục rơi xuống bốn phía trụ sắt, chết thê thảm vô cùng.