- Ta không thể không khen ngợi ngươi, thực lực của ngươi quả thật vượt quá tưởng tượng của ta, nhưng muốn hoàn toàn chiến thắng ta, là không có khả năng!
Bác Dương nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, giọng điệu của hắn bông nhiên cao vút.
- Ngươi phải chết, bất kể như thế nào !
Tiêu Hoằng căn bản là không để ý đến Bác Dương nói dông dài, lẳng lặng nhìn bộ dáng chật vật của Bác Dương, vô cùng bình thản nói.
- Một khi đã như vậy, thì chỉ có cá chết lưới rách!
Bác Dương nói xong, lại nhìn Ma Văn vờn quanh ở cánh tay Bác Dương, lại lần nữa trở nên sáng ngời lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy bốn phía thân thể Bác Dương đột nhiên hình thành ba cái quang ảnh, tiếp theo ba cái quang ảnh đều hóa thành bộ dáng giống Bác Dương như đúc.
Đây đúng là đại tuyệt chiêu Phân Ảnh Sát của Ảnh Sát Chiến Văn, có thể chế tạo ra ba cái năng lượng thể tương đương với Bác Dương, hiệp trợ Bác Dương chiến đấu. Tuy nhiên có khuyết điểm là chỉ có thể duy trì một phút đồng hồ, đồng thời còn phải tiêu hao 3000 cổ Ngự lực. Nói cách khác, nếu Bác Dương trong vòng một phút đồng hồ không giải quyết được đối phương, thì không thể tiếp tục duy trì chiến đấu, hậu quả có thể nghĩ mà biết.
Nhưng một khi mở ra phân thân, như vậy sức chiến đấu sẽ tăng lên trên diện rộng, ít nhất trong vòng một phút đồng hồ, tương đương với ba Bác Dương đánh một Tiêu Hoằng,
- Chịu chết đi!
Bác Dương quát nhẹ một tiếng, tiếp theo liền điều khiến phân thân, tính cả bản thân từ bốn hướng phóng tới Tiêu Hoằng.
Đối mặt với cảnh này, thần sắc Tiêu Hoằng không có mảy may dao động, con ngươi tĩnh lặng như hồ nước, thậm chí ngay cả một tia gợn sóng cũng không có nổi lên, chỉ là khẽ giơ lên cánh tay, chỉ lên hướng bầu trời.
“Bá!”
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng đưa tay chỉ lên hướng bầu trời, một đám mây màu tím sậm có dạng sền sệt đột nhiên bao phủ một khu vực đường kính 20 thước, giống như một cái ô dù lớn màu tím, che chắn toàn bộ ánh sao trên bầu trời.
-Đó... Đó là cái gỉ?
Bác Dương nhìn đám mây sền sệt trên đỉnh đầu, trong lòng kinh nghi kêu lên. Sau một lát, loại kinh nghi này liền biến thành kinh hãi hiếm thấy, sau đó là vô cùng hoảng sợ.
Chỉ thấy trong nháy mắt, trong đám mây sền sệt nồng đậm kia hình thành từng tấm Hàn băng vạn năm cao ba thước rất giống như mộ bia bình thường, rồi giống như Ma Văn máy bay ném bom tiến hành rải thảm oanh tạc xuống, vô cùng dày đặc!
Ngoại trừ ngăn chặn hoàn toàn không thể né tránh!
Tuy rằng cách Tiêu Hoằng chỉ không tới mười thước, nhưng hiện giờ khoảng cách không tới mười thước này đối với Bác Dương mà nói, dường như xa tít tận phía chân trời, xa không thể tiến lên công kích được.
“Tên khốn kia sử dụng rốt cuộc là Chiến Văn gì?” Trong đầu Bác Dương chợt lóe lên ý niệm như thế rồi biến mất, tiếp theo là Hàn băng vạn năm màu tím có dạng mộ bia kia cuồn cuộn mãnh liệt ập xuống.
“Ầm, ầm, ầm ầm...”
Theo mộ bia hàn băng tiếp xúc mặt đất, tiếng băng đâm vào mặt đất vang lên không dứt bên tai, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được mặt đất đều rung rung, tuyết đọng phía trên cũng không ngừng cuộn lật lên.
Trong giây lát chỉ thấy phân thân của Bác Dương do Ma Văn biến ảo ra, đã trực tiếp bị hàn băng dạng mộ bia đập nát, căn bản không có mảy may cơ hội tiến tới gần Tiêu Hoằng.
Chỉ ngắn ngủn ba giây đồng hồ, bốn phía quanh thân Tiêu Hoằng đã hình thành một rừng băng, kín mít không một kẽ hở. Trong vòng bán kính mười thước, chỉ có thể nhìn thấy từng cây từng cây Hàn băng vạn năm màu tím cắm trên mặt đất, cùng với Ma Văn màu tím phía trên thân băng không ngừng phát ra hào quang trong bóng tối.
Tên mập trắng cùng với bốn gã Ngự Sư Đã đã xử lý xong Bối Ninh cùng Khương Nhất Hùng, nhìn thấy một màn kỳ lạ cách đó không xa, nhìn rừng băng kín mít kia, khóe mắt không khỏi giật giật: phỏng chừng dưới công kích nghiêm trọng như thế, dù là thực lực Ngự Sư cấp một cũng cực kỳ khó ứng phó, hơn nữa có lẽ chết kiểu này cũng vô cùng thảm thiết.
“Không thể tưởng được cái tên trầm mặc ít lời kia, khởi phát thế công lại quá cao siêu như thế!” Đây là cảm thụ đầu tiên trong lòng bốn gã Ngự Sư khi nhìn thấy màn này. Nếu chính là đơn đả độc đấu, trong bốn người bọn họ không ai có thể thắng được.
Khẽ nhìn lướt qua Hàn băng vạn năm như rừng bốn phía, thần sắc Tiêu Hoằng vẫn bình thản như lúc đầu, cất bước đi vào khe hở giữa rừng băng vài bước, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy rõ ràng, một cái đùi và một cánh tay của Bác Dương đã bị hàn băng như tấm mộ bia đánh gãy đoạn, cả người hắn đứng đó giữa các khe hở Hàn băng vạn năm với một loại hình dáng vặn vẹo, không thể động đậy, hai mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn Tiêu Hoằng.
Nhẹ nhàng vươn tay, một thanh đao Hàn băng vạn năm lại lần nữa mọc ra trong tay Tiêu Hoằng, mũi đao chuẩn xác chia ngay yết hầu của Bác Dương.
- Nên nhớ, đây không phải cá chết lưới rách, mà là cá chết lưới còn nguyên!
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Bác Dương nói, rồi đâm thẳng mũi đao băng vào cổ
Bác Dương, dùng lực cắt đứt đầu Bác Dương xuống.
Sau đó Tiêu Hoằng nhặt lên Chiến Văn của Bác Dương rơi vãi trên mặt đất, tháo lấy Ma Văn túi, lục soát trên người hắn, sau đó mới xách theo cái đầu Bác Dương cùng với vật phẩm bước ra rừng băng, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhích động, điểm ra một cái!
“Ầm!”
Ngay khảnh khấc Tiêu Hoằng điểm ngón tay ra, chỉ thấy rừng băng phía sau Tiêu Hoằng, thậm chí vụn băng rơi tản ở bốn phía đồng loạt nổ tung...
Cả một vùng sườn núi trong nháy mất biến mất một mảng lớn, giống như một cây kem lớn bị cô nàng kia cắn một miếng mất sạch.
về phần thân thể Bác Dương đã tan xương nát thịt.
Chậm rãi đi tới trước mặt bốn gã Ngự Sư, nhìn lướt qua đám người Bối Ninh nằm trên vũng máu, Tiêu Hoằng không có nhiều lời, trực tiếp thảy toàn bộ di vật của Bác Dương trước mặt mấy người:
- Dựa theo lời nói trước đó, tất cả chia đều!
- Oa! Nhiều như vậy, phát tài rồi!
Tên mập trắng mắt tỏa sáng, nhìn thấy một đống thứ tốt, cũng không thèm giữ hình tượng, liền ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Hoằng, bắt đầu rất nhanh lục soạn tung cả lên. Ngay sau đó hắn tìm được Chiến Văn “Ảnh Sát” dùng Áo đinh thạch chế thành, là Chiến Văn tính vĩnh cửu của Bác Dương.
- Chỉ cần có nó, là ta có thể trao đổi với phụ thân, lấy vào tay Ma Văn súng săn tổ truyền trong nhà!
Tên mập trắng ôm Ảnh Sát Chiến Văn, ánh mắt say mê nói.
- Tiêu tiên sinh! Thực không dám giấu, gia chủ có lệnh: lần này là trợ giúp Tiêu tiên sinh ngài miễn phí, chúng ta không thể lấy!
Trong đó một gã Ngự Sư nói. Tuy ràng có chút lưu luyến với những “tài bảo” này, nhưng hiển nhiên bốn người bọn họ đã trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc.
-Thì ra là thế!
Tiêu Hoằng khẽ ngâm một tiếng, chậm rãi cúi xuống, dựa theo Tiêu Hoằng nhận biết chia đều tất cả vật phẩm làm năm phần, tiếp theo phân biệt đặt vào tay bốn gã Ngự Sư mỗi người một phần.
- Tiêu tiên sinh! Ngài đây là làm gỉ?
Trong đó một gã Ngự Sư nhìn trong tay, có chút kinh ngạc hỏi.
- Gia chủ các ngươi có căn dặn hỗ trợ miễn phí, tốt lắm mối ân tình này ta lĩnh. Hay nói cách khác, những thứ trước mắt này tất cả đều thuộc về một mình ta, như vậy ta có quyền đưa tặng cho bất luận kẻ nào mà không ràng buộc, đúng không?
Trong ánh mắt bình thản của Tiêu Hoằng hiện lên một chút vẻ thân thiết, nhẹ giọng noi.
Có thể nói, đối với gương mặt lạnh như băng của Tiêu Hoằng, một chút thân thiết đó ở trong mất bốn gã Ngự Sư, không thua gì một tia ấm áp giữa trời đông giá rét, có vẻ hiếm hoi và vô cùng quý báu.
- Coi như kết giao đi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói tiếp, giọng điệu kiên quyết, làm cho người ta một loại ý không để cho từ chối.
Có thể nói, đối với những thứ trước mất này, đâu có ai không động tâm chứ? Thấy Tiêu Hoằng đối đãi như thế, bốn gã Ngự Sư đối với tên Tiêu Hoằng lạnh như băng này, bỗng dưng tăng thêm một chút ấn tượng tốt.
- Một khi đã như vậy, đa tạ Tiêu tiên sinh!
Bốn người đồng loạt ôm quyền, cười cười nói với Tiêu Hoằng. Đây cũng là lần đầu tiên trong mấy ngày qua, mấy người này mới lộ vẻ tươi cười với Tiêu Hoằng. Mấy ngày trước bọn họ thật giống như máy móc chỉ biết chấp hành nhiệm vụ.
Quét mất nhìn lướt qua căn nhà gỗ đã hoàn toàn bị phá huỷ, Tiêu Hoằng rất nhanh liền tìm được Ma Văn thông tin quân dụng vẫn chưa bị hư hỏng, cầm lên sau đó, Tiêu Hoằng nói vào Ma Văn thông tin quân dụng:
- Binh sĩ Duy Lâm nơi tiền tuyến nghe đây: Trưởng quan Bác Dương, Bối Ninh cùng với Khương Nhất Hùng của các ngươi đã toàn bộ bị đánh chết. Bất kể kết cục như thế nào, các ngươi cũng khó thoát khỏi kết cục tử vong!
La Kiệt đang ở trong vận binh hạm rất nhanh chạy tới chiến tuyến Tây Cương. Giờ này, tự nhiên hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng binh sĩ Duy Lâm bất ngờ tập kích căn cứ quân sự Bối La, bên trong ánh mắt toàn ngập vô tận ác liệt.
Cục diện này là điều hắn lo lắng nhất, nhưng vẫn xảy ra. Thông qua màn hình trong phòng điều khiển chính, La Kiệt có thể nhìn thấy rõ ràng, thảm trạng căn cứ quân sự Bối La gặp phải công kích, nơi nơi là xác chết. Tuy rằng trong Bối La trừ liên đội 15 và liên đội 22, còn có doanh tân binh, cùng với binh hậu cần, nhưng Ngự lực cũng không mạnh, đi lên hoàn toàn chính là vật hi sinh, là tấm bia ngắm.
Mà sức chiến đấu của liên đội 15 và liên đội 22, so sánh với quân đội Duy Lâm, dường như còn kém một cấp bậc, kế tiếp bại lui.
Nếu cứ tiếp tục thế này, căn cứ quân sự Bối La thực rất có thể bị hủy diệt trong chốc lát. Thỉnh cầu Bối La Thành ở phụ cận tiếp viện ư, phỏng chừng đã không còn kịp rồi.
Tham mưu trưởng Bì Nặc, trên mặt đã trót đẫm mồ hôi, trước đó hắn đã phát ra thỉnh cầu với chiến tuyến Tây Cương, yêu cầu trợ giúp, nhưng Chuẩn tướng Ách Tề Nhĩ căn bản là không có trả lời, dường như ở trong mất Chuẩn tướng Ách Tề Nhĩ xem ra, chuyện này chỉ là ngứa ngáy một chút không quan hệ.
Trên thực tế điều này cũng không gì đáng trách! Không sai, Bối La quân đoàn ở Vũ Nhuận Tinh địa vị rất cao, nhưng lấy đến Phục Thản Đế Quốc thật sự không tính là gì, dù sao Bối La quân đoàn chỉ là một quân đội cấp c.
So với chiến tuyến Tây Cương, căn cứ quân sự Bối La không thấm vào đâu!
Cùng lúc đó, ở bên trong căn cứ quân sự Bối La, Đặc Lý vẫn đang chỉ huy đội ngũ liều chết chống cự, nhưng bất hạnh hắn chỉ là Ngự Giả cấp năm trong quân đội, thực lực như vậy cũng không nổi tiếng gì lắm. Lúc này trên mặt, trên cánh tay hắn đã bị lớp lớp vết thương, nhất là trên cánh tay bị một vết thương sâu hoắm thấy cả xương bên trong.
Mặt phía tây cùng mặt phía nam căn cứ quân sự Bối La, lại chật vật không chịu nổi.
Mất thấy sẽ không trụ được lâu nữa rồi! Liên đội 15, liên đội 22 đối mặt với công kích điên cuồng của binh sĩ Duy Lâm, lại kế tiếp bại lui, căn cứ quân sự Bối La giờ khấc này đã trở nên vô cùng nguy ngập.
- Các đơn vị chú ý! Không được buông bỏ, chúng ta liều mạng với bọn chúng!
Đặc Lý lớn tiếng kêu gọi.
Chỉ có điều hắn kêu gào cũng không có xoay chuyển tình thế, địch nhân thực lực quá mức cường hãn!
Nhưng mà, sau một lát, Đặc Lý lại kinh ngạc nhìn thấy: vốn tiết tấu của binh sĩ Duy Lâm đang hùng hổ tiến công bỗng nhiên dấu hiệu có hỗn loạn, mà loại dấu hiệu hỗn loạn này đang không ngừng tăng lên. vốn tiết tấu tiến công đang đều nhịp đã không còn sót lại chút gỉ, lại biến thành hỗn loạn giống như bỗng nhiên mất đi khống chế vậy.
Thậm chí Đặc Lý còn có thể nhìn thấy rõ ràng, cá biệt có binh sĩ Duy Lâm rút lui khỏi chiến trường, lẩn tránh về hướng núi rừng.